Điện Đức Hoàng

Chương 1803: 1803




Còn về việc Yến Linh Ngọc thuộc về loại nào thì bây giờ vẫn chưa thể bình luận được.

Phía sau Yến Linh Ngọc còn có một bà lão tầm sáu mươi tuổi, bà lão này đã từng là bảo mẫu của Yến Linh Ngọc, sau đó thì vẫn luôn đi theo hầu hạ Yến Linh Ngọc, cũng được coi là người thân cận của Yến Linh Ngọc.

Đồng thời, bà ta cũng đóng vai trò vệ sĩ của Yến Linh Ngọc trong nhiều năm qua, bà lão này là một cao thủ với những tuyệt chiêu rất lợi hại.
Thậm chí còn có lời đồn rằng bà lão đã từng là người hầu cũ bên cạnh lão thái quân, người được mệnh danh là sức chiến đấu trời ban được Hạng Ương cắt gọt mài dũa ở phương Bắc.
Tuy rằng bà ta đã thua Hạng Ương, nhưng đã là người có đủ tư cách để chiến đấu với Hạng Uơng thì tuyệt đối không phải là dạng cao thủ bình thường.

Hơn nữa có thể thành một vệ sĩ đắc lực bên cạnh bảo vệ Yến Linh Ngọc như vậy, đã vậy còn đi theo bà từ khi còn nhỏ, từ đó có thể thấy được, gia thế của Yến Linh Ngọc này chắc chắn không phải bình thường.

Bà lão trông có vẻ không hiền từ, ngược lại còn mang cho người khác cảm giác rất xấu xa, thực thế đây đúng là người phụ nữ bụng dạ vô cùng nham hiểm, không rõ tên thật của bà ta, rất nhiều năm trước đây bà được đặt tên là Yến Mai Dung, nhưng người ngoài thì lại thích gọi bà là thím Dung.

Nhắc mới nhớ, bà lão này thực sự giống với ‘Dung ma ma’ trong Hoàn Châu cách cách đấy.

“Thím Dung, mấy ngày nay con không thấy Kỳ Lân sang cầu hòa, cũng không biết cái tên nhóc đó định làm gì, lớn như vậy rồi, đúng là càng lúc càng không ra thể thống gì.”
Yến Linh Ngọc cầm vòi sen trong tay, trong lòng có chút lơ đễnh.

Những năm gần đây ở nhà họ Trần, thật ra bà ta không hề có tình cảm gì với Trần Tôn Long, từ lúc bắt đầu khi bà ta được gả vào đây bà ta đã biết, Trần Tôn long sớm đã có người trong lòng.

Vì vậy nhiều năm qua, Yến Ngoc cũng không thể tiến vào trái tim của Trần Tôn long.


Vì vậy, Yến Linh Ngọc vẫn luôn cảm thấy cô đơn và trống trãi, sau này sinh ra Trần Kỳ Lâm, Yến Linh Ngọc mới dồn hết tâm huyết của mình lên người Trần Kỳ Lâm.

Lúc nhỏ Trần Kỳ Lâm rất hay ở bên cạnh Yến Linh Ngọc, nhưng bây giờ Trần Kỳ Long đã lớn rồi, có sự riêng tư của mình, thời gian ở bên cạnh Yến Linh Ngọc cũng càng lúc càng ít đi.

Vì vậy, khi thường xuyên không được gặp Trần Kỳ Lâm trong nhiều ngày, bà ta không thể tránh khỏi sự nhớ nhung khó chịu.

Yến Mai Dung ở bên cạnh trả lời: “Cô chủ, bây giờ cậu chủ nhỏ đã lớn rồi, cần có không gian riêng tư của mình, không thể ở bên cạnh cô chủ cả đời được, hơn nữa sau này cậu chủ nhỏ sẽ kế thừa gia tộc nhà họ Trần, tiếp nhận sự nghiệp của cả gia tộc, khi nào cậu ấy giải quyết hết mọi chuyện rồi thì tự động đến thỉnh an cô chủ mà thôi.”
“Tiếp quản sự nghiệp?”

Yến Linh Ngọc cười nói: “Nhóc con đó có bao giờ đến tâm đến sự nghiệp đâu chứ, còn không phải đi gây rắc rối khắp nơi hay sao, uống rượu giết thời gian, càng ngày càng tệ.”
“Đúng rồi thím Dung, con nghe nói Trần Hùng đã quay về phương Bắc từ lâu rồi, hơn nữa còn làm môn chủ ở Thanh Cảnh Môn, gần đây còn gây ra những động tĩnh không nhỏ ở tỉnh Đông Thành.”
“Đúng.”
Yến Mai Dung gật đầu nói: “Tôi đã phái người đi điều tra rồi, Trần Hùng quả thực đã đến đây, hơn nữa lại còn mang theo mấy gia tộc, nhưng chỉ có Thanh Cảnh Môn thôi thì cũng là đồ bỏ.”
Nói đến đây, sắc mặt thím Dung có hơi dữ tợn: “Cô chủ, vì tên tạp chủng Trần Hùng đã đến phương Bắc rồi, sao chúng ta không nhân cơ hội này hạ thủ, tóm lấy tên nhóc đó, rút xương tủy nó, sau đó giết nó, để tránh những tai họa sau này.”
Yến Linh Ngọc lắc đầu nói: “Chuyện không đơn giản như bà nghĩ đâu, bây giờ chúng ta không thể hành động hấp tấp được, chuyện này không phải nói làm là làm ngay được, bà phải biết, một khi chúng ta động thủ, Trần Tôn Long nhất định sẽ động thủ, đến lúc đó, rất có khả năng sẽ phá vỡ sự cân bằng ở nhà họ Trần.”.