Điện Đức Hoàng

Chương 1838: 1838




Lúc này, Trần Kỳ Lâm cầm lấy điện thoại gọi vào một dãy số, ngay sau đó ở đầu bên kia truyền đến giọng nói nịnh nọt của tiến sĩ: “Chào cậu chủ, cậu chủ đã vất vả rồi!”
“Mẹ nó, tiến sĩ, ông đã chuẩn bị xong phòng thí nghiệm chưa?” Trần Kỳ Lâm nói: “Nghiên cứu nhện đỏ siêu cấp không chỉ là yêu cầu của tôi mà còn là ước mơ của mẹ tôi.”
“Ha ha, cậu cứ yên tâm đi, mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thoả rồi.” Tiến sĩ trả lời: “Chỉ cần tủy xương được đưa đến, tôi chắc chắn sẽ nghiên cứu ra nhện đỏ siêu cấp.”
“Khặc khặc khặc!”
Trong miệng Trần Kỳ Lâm lại phát ra một tràng cười “khặc khặc” quái dị, anh ta nói tiếp: “Thế thì tốt, tôi sẽ mau chóng cho người đem tủy xương đến cho ông.”
Lúc này, trên mạn thuyền sắt, Nhậm Thiên Thanh lại lần nữa rót cho mình một chén rượu, đặt lên mũi ngửi mùi rồi gắp vài viên đậu phộng cuối cùng trong đĩa.

Cuối cùng, anh ta cũng không uống rượu, đồng thời rút bàn tay đang đặt trên cái đĩa về.

Trần Hùng từ bên kia đã đi đến đây.

Sau đó anh ta thấy Trần Hùng giẫm một cái, toàn bộ thuyền gỗ chìm xuống một mảng lớn.

Trần Hùng thả người nhảy lên, vững vàng nhảy lên boong tàu.


“Rượu lạnh cả rồi!”
Nhậm Thiên Thanh ngồi một bên lắc đầu rồi đập tay thật mạnh vào bàn, một lực rất lớn hất tất cả đậu phộng còn lại trong đĩa bay lên trời, sau đó anh ta hất tay một cái, những viên đậu phộng kia như những viên đạn bắn về phía Trần Hùng.

Trần Hùng đứng tại chỗ, nhíu mày rồi nghiêng người né tránh những viên đậu phộng đó.

“Để lại cho anh đi.”
Nhậm Thiên Thanh lại lần nữa vung tay lên, bầu rượu còn dư lại hơn phân nửa cũng bắn về phía Trần Hùng.

Trần Hùng duỗi tay, mạnh mẽ tiếp đón bình rượu, nhưng anh không uống.

Mà lại đổ hết rượu bên trong xuống sông Tùng Hà cuối cùng bình rượu trong tay cũng bị anh ném xuống.

“Tôi không xem anh là bạn bè nên cũng không muốn uống rượu với anh, Nửa bình rượu này xem như kính hơn 30 người nhà họ Nghiêm đã bị anh hại chết đi.”
“Ngày xưa, anh được nhà họ Nghiêm tôn sùng, cung phụng, người ta đối đãi với anh không tệ, không ngờ rằng anh lại lấy oán trả ơn, liên hợp với các gia tộc khác hủy diệt nhà họ Nghiêm.


Không chỉ như vậy, anh còn muốn đuổi tận giết tuyệt, hại chết hơn 30 mạng người nhà họ Nghiêm, thật đúng là không bằng heo chó.”
“Ha ha ha ha!”
Nhậm Thiên Thanh bật cười, tiếng cười này thuyết minh từ trước đến nay anh ta vẫn không có chút cảm giác hối hận nào.
“Thắng làm vua thua làm giặc!”
Vừa dứt lời, Nhậm Thiên Thanh dùng sức bắt lấy mép chiếc bàn nhỏ, nhấc nó lên, trong tích tắc, chiếc bàn nhỏ quay tròn 7 8 vòng trên không trung, đập về phía Trần Hùng.

Trần Hùng đánh ra một quyền, khiến chiếc bàn nhỏ vỡ vụn tại chỗ.

Không cần nói gì nhiều, trận đại chiến giữa hai người chỉ cần chạm vào là phát nổ ngay.

“Trần Hùng, hết thảy ân oán, hôm nay, tôi và anh sẽ đặt dấu chấm hết cho chúng.”
“Không phải anh chết thì là tôi ta mất mạng!”
Nhậm Thiên Thanh đã vận công từ sớm, anh ta bay lên, phi thân nhắm về phía Trần Hùng.

Hai người giao thủ, gió nổi lên cuồn cuộn.
Đây là cuộc so chiêu của 2 cao thủ chân chính, không có quá nhiều chiêu thức hoa hòe, lòe loẹt, mỗi một cú đấm đều chứa đựng sức mạnh kinh người, vượt qua người bình thường.

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã giao thủ hơn mười hiệp, Trần Hùng chiếm thế thượng phong..