Điện Đức Hoàng

Chương 1898: 1898




Những chấm đỏ dày đặc rải rác trên người Trần Hùng, lúc này đều chuyển sang nhắm vào người Trần Kỳ Lâm.

“Chuyện! ! chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Trần Kỳ Lâm như bị sét đánh, sau đó lại lớn tiếng hét gọi tên Lôi Đình Kiện.

Tuy nhiên, không phải Lôi Đình Kiện đáp lại cậu ta, mà là một giọng nói thô bạo khác: “Đừng la hét nữa, đám rác rưởi của anh đều đang nằm bẹp dưới đất rồi.


Lúc này có một người đàn ông cường tráng, điên cuồng đi ra từ rừng trúc đằng kia, mỗi tay xách theo một thành viên của tiểu đội Kỳ Lâm, sau đó ném hai tên đó lăn xuống dưới chân của Trần Kỳ Lâm.

Người đàn ông này là Trần Đại Lực.

Sau khi ném hai thành viên của tiểu đội Kỳ Lâm xuống, anh ta liền ném một cao thủ thuộc hạ của Trần Kỳ Lâm lên không trung.

Nắm đấm này đủ mạnh để quật ngã một con trâu, tên cao thủ bị ném lên không trung, ngực vỡ tung, xương sườn bị gãy hết.

Theo sau Trần Đại Lực là Lưu Trọng, Thịnh Quân và Tưởng Môn Thần lần lượt bước ra khỏi rừng trúc.

Mỗi người đều cầm một khẩu súng trong tay, tất cả đều thu được từ tiểu đội Kỳ Lâm.


Những người bắn súng loạn xạ vừa rồi hoàn toàn không phải tiểu đội Kỳ Lâm.

Thực ra, trong lúc Trần Hùng bị đánh, tiểu đội Kỳ Lâm cũng đang bị đám người Trần Đại Lực tiêu diệt.

Lúc Gora xuất hiện thì cả tiểu đội Kỳ Lâm đã bị đám người Trần Đại Lực xử lý gọn.

Vì vậy, cuối cùng, những người bắn chết đám cao thủ thuộc hạ của Trần Kỳ Lâm, thật ra là đám người Trần Đại Lực.

Giờ phút này, không chỉ Trần Kỳ Lâm hoang mang, mà Bạch Vô Thường cũng bàng hoàng.

Có vẻ như vào thời điểm này, trời đất đang đảo ngược! Mọi thứ đang đi theo một hướng nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.

Họ thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, cơn ác mộng của họ lúc này mới thực sự bắt đầu!
Rắc rắc!
Đó là tiếng xương gãy, chỉ thấy Thịnh Quân đột nhiên lao về phía một cao thủ thuộc hạ của Trần Kỳ Lâm, nhanh như chớp vung chân đạp vào bắp chân của người đàn ông kia.


Sau đó, xương bắp chân của người đàn ông bị gãy, gãy vụn.

A!!!
Người đàn ông hét lên thảm thiết, vừa định đánh trả, thì cánh tay của anh ta cũng bị Thịnh Quân vặn gãy.

Rắc rắc!
Cuối cùng, Thịnh Quân dùng dao găm đâm vào gáy người đàn ông này, cột sống cổ bị gãy hoàn toàn!
Sự tàn khốc này không dừng lại ở đây, lúc này, mười thành viên của Thiên Tội đều đã xác định được con mồi, họ không dùng súng mà ném khẩu súng cướp được của tiểu đội Kỳ Lâm sang một bên, coi như rác rưởi.

Đối với những kẻ mạnh thực sự, điều họ khinh thường nhất là sử dụng súng ống đạn dược, quá tầm thường, đây là sự sỉ nhục đối với những kẻ mạnh.

Vì vậy, họ đã sử dụng nắm đấm của mình để giải quyết những tên cao thủ độc ác này.

Thủ đoạn của bọn họ tuy rằng tàn nhẫn, nhưng là nhằm vào những kẻ hung ác, thực sự, trong lòng mỗi thành viên của Thiên Tội đều ẩn chứa một trái tim mong muốn trừ hại cho dân.

Trong phút chốc, tất cả mọi người, kể cả Bạch Vô Thường đều nằm rạp xuống đất.

Một cơn gió thổi qua, lá trúc kêu xào xạc, lúc này trời đã tối sầm lại.

Có vầng trăng nhô lên, vầng trăng mờ ảo, rọi ánh sáng vào người những thành viên của Thiên Tội, trông thật oai phong lẫm liệt!
“Chuyện này! ! Chuyện này! ! ”
Lúc này, sức lực toàn thân Trần Kỳ Lâm dường như bị cạn kiệt trong phút chốc.

.