Điện Đức Hoàng

Chương 539: 539




Lương Mạnh Ngôn liên tục vuốt ve các đồ vật xung quanh vị trí ngồi này.

Vẻ mặt ông ta đầy si mê và kích động.
Phía dưới, bởi vì cầm đầu là hai tên Châu Xung và Kiếm Sĩ, dẫn theo cả một đám quan viên cao cấp nhà họ Lương, hùng mạnh giống như mấy vị tướng đứng ở nơi đó.

Trên khuôn mặt mỗi người đều tràn ngập sự hưng phấn cùng kích động.

“Chúc mừng Lương Vương đã thành công trong việc thu giữ tỉnh thành Cửu Nam, thống nhất ba thành phố trong tay mình.” m thanh chúc mừng vang vọng toàn bộ phòng khách của biệt thự nhà họ Viễn.

Nhưng tiếng cười khoái chí của Lương Mạnh Ngôn còn vang vọng hơn.
Sau đó, Lương Mạnh Ngôn quay mặt sang nhìn Mạnh Hùng, nói: “Mạnh Hùng, thời gian tôi cho cậu suy nghĩ đến giờ đã hết.

Bây giờ, cậu hãy cho tôi một đáp án.

“Thời hoàng kim của nhà họ Viễn đã qua rồi, cậu có nguyện ý giúp tôi làm việc không?”

“Phi…”
Khuôn mặt Mạnh Hùng tràn đầy sự khinh bỉ, cắn răng nghiến lợi: “Lương Mạnh Ngôn, ông là tên chó má.

Tôi phải dùng từ này để miêu tả thủ đoạn hèn hạ của ông.

Giở thủ đoạn hèn hạ bẩn thỉu mới có thể cướp được Cửu Nam”
“Bằng không, chỉ với tên rác rưởi như ông thì sao có thể là đối thủ của Viễn Vương cơ chứ? Muốn Mạnh Hùng tôi làm việc cho tên rác rưởi như ông sao? Đừng có mà mo.”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lương Mạnh Ngôn trở nên trầm lạnh: “Mạnh Hùng, tôi vì coi trọng tài năng của cậu cho nên mới cho cậu một cơ hội.

Nhưng cậu cũng đừng có mà được đà lấn tới, không biết xấu hổ.

“Ông cút đi.”
Mạnh Hùng phun một bãi xuống mặt đất: “Lương Mạnh Ngôn, Mạnh Hùng tôi có phải chết đi cũng sẽ không khuất phục làm việc cho ông”
Cuối cùng, Lương Mạnh Ngôn cũng không còn kiên nhẫn nữa, khoát tay nói: “Nếu như cậu muốn chết, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cậu.”
Bên kia, trong tay Châu Xung đang cầm một cây đạo, không chút do dự mà hướng một đao vào cổ của Mạnh
Hùng.
Nhưng mà ngay lúc Châu Xung ra tay, trong nháy mắt, một cái đầu người không biết từ đầu bay tới.
Lộp bộp một tiếng, cái đầu người lặn mấy vòng trên mặt đất rồi lăn tới dưới chân của đám người Châu Xung.

Khuôn mặt của tất cả mọi người đều biến sắc.
Lương Mạnh Ngôn đang ngồi trên vị trí của Cửu Nam Vương cũng run cả người lên.

Với cái nhìn đầu, ông ta cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.
Ngay sau đó, tiếng cười của Mạnh Hùng vang lớn lên: “Ha ha ha, Lương Mạnh Ngôn, tôi không ngờ báo ứng của lão cẩu tặc ông lại tới nhanh như vậy.

“Mau mau đến đây nhìn xem đầu này là của ai, con mẹ nó, kì này ông chết chắc rồi ha ha ha!”
“Lương Siêu …
Lương Mạnh Ngôn liền lăn cái đầu đó một vòng tới nhìn kỹ, là đầu của Lương Siêu.

Hoàn toàn không còn một từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của ông ta lúc này.

Đây chính là đầu của con trai ông ta, con trai duy nhất của ông ta.
Rốt cuộc là ai, là ai đã giết chết con trai của ông ta.
Hơn nữa lại tàn nhẫn đến mức chặt đứt đầu con trai của ông ta như vậy.

“Lương Siêu, con trai tôi, Lương Siêu con ơi …
Lương Mạnh Ngôn gào to lên một cách đau đớn.

Cả đám người Kiểm Si và Châu Xung đứng xung quanh đều nhíu chặt mày lại.
Bên kia, đám người Trần Hùng và Thẩm Đại Lực bắt đầu xuất hiện.

Trên khuôn mặt lạnh lẽo không có một chút tình cảm nào.
Theo bản năng, Kiếm Si dùng kiếm chĩa vào đám người của Trần Hùng.

Những người còn lại cũng giơ sẵn kiếm lên phòng ngự.

“Lương Mạnh Ngôn, cảm giác nhìn đứa con trai đã chết, như thế nào” Giọng nói của Trần ing vang lên.

Trong giọng nói của anh xen lẫn vẻ chế giễu

Lương Mạnh Ngôn xoay người lại, nhìn thẳng vào đám người Trần Hùng và Viễn Quân Dao, toàn thân tràn ngập vẻ tức giận đến mức run rẩy.

“Chúng mày chính là kẻ đã giết chết Lương Siêu phải không? Tao muốn lấy mạng chó chó chúng mày, muốn chúng mày chết cũng không có chỗ chôn.

“Vậy còn xem ông có bản lĩnh không đã.

Thẩm Đại Lực mang tới một chiếc ghế cho Trần Hùng.

Anh thuận thế ngồi xuống ghế.
Lúc này, đám người của Trần Hùng cũng chỉ có sáu người.

Trừ Trần Hùng và Viễn Quân Dao, còn lại chỉ có bốn thành viên của Hang Sói.
Nhưng đối với họ, ở trước mặt có đến hơn một trăm người của Lương Mạnh Ngôn, khí thế vẫn tuyệt đối hiện ngang, không thua kém đối phương.
Cả sáu người, vô cùng mạnh mẽ trước số lượng đồng đảo của quân địch.