Điện Đức Hoàng

Chương 734: 734




Vừa nói, bên này có mấy người vẻ mặt cười xấu xa đi về phía Phùng Tuyết, bọn họ đã có phần không thể chờ đợi được nữa.

"Dừng lại, chúng mày muốn làm gì?"
Sắc mặt anh Cường trầm xuống, quát lớn với giọng trầm trầm.

"Anh Cường, bên phía Tinh Tú cũng đã lên tiếng rồi mà, nghe nói bây giờ Tinh Tú cũng mua lại Minh Hạ rồi, Phùng Tuyết này là nghệ sĩ của Minh Hạ, bây giờ cũng chính là người của Tinh Tú, Tinh Tú đã tự mình nói, chúng ta bắt được cô ta, có thể xử trí cô ta trước rồi mới đưa đi lĩnh thưởng "Ha ha, anh Cường, em cảm thấy môi trường nơi này thực ra cũng rất không tồi." "Mày bị ngu sao?"
Anh Cường lại hung hăng vung tay lên đập vào gáy tên thủ hạ này lần nữa: "Mẹ nó chứ, mới vừa rồi đã nói với chúng mày, bây giờ những người đang truy đuổi người phụ nữ này cũng không chỉ có một đám chúng ta thôi, toàn bộ đường phố bên ngoài đều đang lùng bắt cô ta đấy." "Chúng mày thật sự muốn dẫn tất cả những người khác tới đây sao.

"Nói vậy cũng đúng" Thủ hạ này có phần thất vọng xoa xoa gáy mình một chút: "Anh Cường, vậy chúng ta nên làm sao bây giờ.” "Trói lại trước đã, sau đó đợi khi ngoài trời hoàn toàn tối lại thì đi từ cửa sau, đến địa bàn của chúng ta mới xử trí được." "Được."

Mấy người đàn ông xã hội đen lấy băng keo đã sớm chuẩn bị sẵn ra, hưng phấn đi về phía Phùng Tuyết.

Phùng Tuyết muốn kêu lên, nhưng miệng của cô ấy đã bị đối phương dùng băng dính bịt lại trước tiên, cô ấy muốn phản kháng giãy dụa, nhưng cô ấy đâu phải là đối thủ của những người đàn ông này.

Bên kia, có người đưa cho anh Cường một điều thuốc, sau đó giúp anh ta châm lửa.
Anh Cường hít một hơi, cười tủm tỉm nhìn Phùng Tuyết ở phía bên kia, tâm trạng đang rất tốt.

"Mấy người chúng mày nhanh tay nhanh chân lên một chút, nơi này âm u, nhanh trói người phụ nữ này lại mang đi thôi."
Thủ hạ bên kia cười ha ha, quay đầu lại nói với anh Cường: "Anh Cường, không ngờ anh mà còn sợ thứ này luôn đó, em nói cho anh biết nè, chuyện kia đều là giả cả, trên thế giới này đâu có ma quỷ đầu.

Nhưng mà, lời nói của thủ hạ vừa dứt, anh Cường ở phía bên kia lại đột nhiên đứng ngơ ra tại chỗ.

Điếu thuốc kẹp trong tay anh ta đã rơi xuống đất, giờ khắc này, anh ta chỉ cảm thấy máu huyết cả người đều đông cứng lại rồi.

Không chỉ là anh Cường, mấy thủ hạ bên cạnh anh ta cũng đều cảm thấy da đầu mình tê dại, nhìn ra phía cửa sổ với vẻ mặt hoảng sợ.


"Không...! Không lý nào lại quỷ quái như vậy đâu nhỉ?” Chỉ thấy bên trên ô cửa sổ có kính đã vỡ vụn ở đằng kia, đột nhiên có một cái tay vươn lên.
Trên da của cái tay kia bao phủ bởi gân xanh chẳng chịt và bụi bẩn, trông giống như đúc bàn tay của ác quỷ trong những bộ phim kinh dị.

Có gió lạnh thổi vào trong thông qua ô cửa sổ đã vỡ vụn, trong chốc lát cả căn phòng trở nên lạnh lẽo giống như một hầm băng.

Một bóng người đột nhiên nhảy lên từ bên ngoài cửa sổ, "bộp" một tiếng, anh ta đập nát toàn bộ cửa sổ kính, rồi nhảy vào từ bên ngoài.

Đây là một người đàn ông tóc tại bù xù, nếu không nhìn cẩn thận, thật sự sẽ tưởng rằng anh ta là ma, nhưng trên thực tế anh ta lại là Tám ngón tay điên.

"Có ma."
Một đám người bao gồm cả anh Cường bọ dọa sợ tới nỗi run rẩy, xoay người chạy ra ngoài cửa, chỉ có điều vừa chạy ra ngoài hành lang, bọn họ liền nhìn thấy từ đầu hành lang tối tăm bên kia, có một bóng người đang thong thả bước tới.


Bàn chân giẫm lên đống đổ nát ở trong này, giầm nát mấy bình thuốc thủy tinh vỡ vụn tạo ra tiếng "cạch cạch".

Trong nháy mắt này, đám người anh Cường đều muốn sụp đổ.

Không chỉ là đám người anh Cường sụp đổ, ngay cả Phùng Tuyết cũng hoảng sợ đến nỗi nước mắt đầm đìa.

Lúc này, Tám ngón tay điện kéo một người đàn ông xã hội đen bên cạnh Phùng Tuyết đi, sau đó liền ném bọn họ ra ngoài, tiếp đó anh ta mới ngồi xổm xuống bên phía Phùng Tuyết, cười ha ha..