Điện Đức Hoàng

Chương 773: 773




Tuy nhiên không thể biết lúc này Kiều Tiết Dũng run rẩy là vì lo lắng hay sợ hãi.

Khuôn mặt của Kiều Tiết Dũng một lần nữa ánh lên vẻ hung tàn.

Rồi giống như hầu hết các bộ phim và chương trình trên truyền hình, cậu ta lấy một chiếc gối bên cạnh bất ngờ đè lên mặt Sơn Dương.

Sơn Dương bắt đầu vùng vẫy, nhưng không lâu sau cả người đã mềm nhũn.

Để đề phòng rủi ro, Kiều Tiết Dũng đè gối lên mặt Sơn Dương gần hai phút rồi mới dừng lại.

Khi lật gối ra, Sơn Dương đang nằm trên giường bệnh chết không nhắm mắt, khắp mũi miệng đều là máu.

Cái gối kia cũng bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

Kiều Tiết Dũng ném cái gối sang một bên, chỉnh lại quần áo, hít thở sâu, rồi xoay người bước ra khỏi phòng.


Giữa trưa, mặt trời nắng như thiêu đốt, bên trong trang viên của nhà họ Kiều.

Tiếng la hét và chửi rủa vang lên khắp trang viên.

Kiều Tùng Châu, người đứng đầu nhà họ Kiều, năm nay đã hơn năm mươi tuổi.

Ông ta là một nhân vật kiệt xuất, thậm chí kiểu anh hùng như Viễn Trọng Chi vẫn còn kém xa Kiều Tùng Châu.

Viễn Trọng Chi bây giờ cũng chỉ là vương của Nam Giang và Bắc Giang, vẫn còn chưa lên nắm quyền toàn tỉnh Tam Giang.

Còn Kiều Tùng Châu mười mấy năm trước đã là nhân vật số một của tỉnh Trung Nhã rồi.

Hơn nữa, tỉnh Trung Nhã dù so về diện tích hay mức độ thịnh vượng, đều vượt xa tỉnh Tam Giang.

"Rác rưởi, đúng là hai tên rác rưởi."
Kiều Tùng Châu đang run lên vì tức giận, trước mặt ông ta có hai người đàn ông cao to lực lưỡng đang quỳ.

Lúc này cả người họ bê bết máu, rõ ràng là vừa rồi đã bị đánh một trận rất nặng.

Hai tên này chính là hai người đã canh gác trước phòng bệnh của Sơn Dương.

"Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao Sơn Dương lại chết, đó là một trong Thập Nhị Sinh Tiêu của nhà họ Kiều cơ mà.” "Mấy năm nay, Sơn Dương đã làm rất nhiều việc cho nhà họ Kiều.

Dù lần này cậu ấy bị thương rất nặng, cho dù cậu ấy phải nằm cả đời trên giường với ống thông dinh dưỡng, nhà họ Kiều cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu ấy" "Tôi giao cho các người nhiệm vụ quan trọng như vậy, vậy mà tại sao Sơn Dương cuối cùng vẫn bị người ta giết chết?"
Kiều Tùng Châu trong tay đang cầm một cây roi sắt, vừa nói vừa quất nó lên người hai tên cao to lực lưỡng, quất đến khi hai người họ tét da lồi thịt.

“Ông chủ, xin ông chủ tha mạng.


Chuyện này là do cậu hai làm, không liên quan gì đến chúng tôi.

"Lúc đó chúng tôi đã cố ngăn cản cậu hai vào phòng bệnh của ngài Sơn Dương, nhưng mà chúng tôi ngăn cậu ấy không nổi.

" "Hơn nữa, chúng tôi cũng không biết cậu hai tự nhiên lại giết hại ngài Sơn Dương.

"Tiết Dũng"
Tim Kiều Tùng Châu run lên.

Biết chuyện Sơn Dương bị giết, ông ta chỉ lo tức giận.

Căn bản là chưa kịp điều tra nguyên nhân cụ thể thế nào mà Sơn Dương lại bị giết.

Vì vậy, ông ta lập tức tìm hai tên canh gác này đến tra hỏi tại sao chúng lại tắc trách như vậy.

Nhưng ông ta không bao giờ ngờ rằng lại do Kiều Tiết
Dũng giết Sơn Dương.

"Sao có thể là nó?"
Kiều Tùng Châu không muốn tin đây là sự thật.


Đứa con riêng này của ông ta yếu đuối lại nhát gan.

Làm sao nó có thể có to gan đi giết Sơn Dương như vậy? "Người đâu, đi gọi Kiều Tiết Dũng đến đây cho tôi."
Mấy người làm nhà họ Kiều lập tức chạy đi tìm Kiều Tiết Dũng.

Đúng lúc này thì Kiều Tiết Thanh bước vào.

Vừa bước vào, Kiều Tiết Thanh cũng tức giận, liên tục đá vào hai người đàn ông cao to lực lưỡng kia: "Hai người đúng là đồ chó.

Canh cửa kiểu gì thế hả, vì sao lại để anh Sơn Dương chết như vậy?"
Hai gã đàn ông cao to lực lưỡng không ngừng la hét van xin.

Một lần nữa đem mọi chuyện đổ vấy lên người
Kiều Tiết Dũng.

Nghe xong, Kiều Tiết Thanh liền quay đầu nhìn Kiều Tùng Châu nói: "Cha, chuyện này thật đáng ngờ, em trai con vì sao lại làm ra chuyện như vậy?".