Điện Đức Hoàng

Chương 817: 817




Phía dưới tầng thì sớm đã trở thành một trận hỗn chiến, hơn nữa những cao thủ của nhà họ Kiều thì rõ ràng nhận thấy là ở thế bất lợi.

Đám người của đối phương thì như là phát điên vậy, gương mặt bọn họ thì đầy vẻ hung tợn và hưng phấn, từng nắm đấm không ngừng đánh xuống người của những cao thủ nhà họ Kiều mà anh ta mang đến.

Những người này, ngoại trừ người của Hang Sói ra thì còn có những cao thủ hộ vệ tinh nhuệ nhất của nhà họ Kiều nữa.

"Không ổn, chúng ta đã đánh giá quá thấp Trần Hùng và Viên Trọng Chi này rồi.”
Dần Hổ đứng ở bên cạnh Kiều Tiết Thanh gầm khẽ lên, một giây sau đó thì anh ta cũng gần như là đã tham gia vào trận chiến ấy vậy.

Anh ta nắm chặt hai tay lại, hai cánh tay thì như hai cái búa sắt: “Đưa cậu chủ giết một đường ra khỏi đây.”
Vừa dứt lời, Dần Hổ đã là người đầu tiên lao về phía của Trần Hùng bọn họ, sau lưng anh ta là những cao thủ của nhà họ Trần cũng đã bám sát theo sau.

Quả nhiên xứng đáng là đại cao thủ xếp hàng đầu trong Thập Nhị Sinh Tiêu của nhà họ Kiều, làm việc gì thì cũng như sấm rền gió cuộn, quyết đoán kịp thời.
Kỳ thực thì trong tình huống như thế này, Kiều Tiết Thanh bọn họ cũng vốn là không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.


Bên này, Đao Kiệt và Mạnh Hùng cũng lật tức đưa các cao thủ nhà họ Viên và vài cao thủ của Hang Sói lao đến, nhà hàng tầng thượng vốn đang yên ả thì chỉ thoáng chốc đã trở nên hỗn loạn.

Còn hai mươi hai vị cầm quyền ngồi quanh cái bàn tròn lớn thì vẫn chưa kịp hiểu gì, ai ai cũng đều là bộ dạng ngơ ngác ngồi ở đó, hoàn toàn không biết bước tiếp theo rốt cuộc là phải làm như thế nào.

Đã không biết phải làm như thế nào thì cứ tiếp tục mà ngồi như thế.

Không thể không nói là Dần Hổ quả thật là rất mạnh, Khôi Huy Thiệu, Hang Sói thứ năm hợp sức với Đao Kiệt mà cũng không thể nào làm gì được Dần Hổ, nắm đấm của đối phương thật sự chẳng khác gì là đạn pháo vậy, gần như là mỗi một nắm đấm là có thể đánh bật Đao Kiệt và Khôi Huy Thiệu lùi lại, sau đó thì mở ra được một con đường máu.

Nhưng chính vào lúc gương mặt của Dần Hổ đầy hung ác đánh đầu thắng đó như vậy thì đột nhiên có một ánh sáng lạnh buốt thoáng qua.

Phụt
Giống như là có một chớp điện chém xuống, trước mắt của Dần Hổ có lóe sáng, một luồng sức mạnh đáng sợ khiến cho cả người anh ta vội vàng lùi ra sau đến sáu bảy bước,
Đến khi có thể đứng vững lại, thì Dần Hổ phát hiện trên cánh tay của anh đã đã xuất hiện một vết chém đã đầm đìa máu.


"Là ai vậy?”
Gương mặt hung ác của Dần Hổ thoáng qua vẻ kinh ngạc đến tột cùng, bởi vì anh ta đã rất lâu rồi không gặp được một cao thủ siêu việt nào lợi hại đến như thế này.

Ở bên này, Ngụy Tuấn cầm trong tay Long Đầu Đao, trên mặt thì không hề có bất cứ một cảm xúc nào hết, còn trên lưỡi của Long Đầu Đao thì vẫn đang có máu tươi tí tách nhỏ xuống mặt đất.

“Đạo Cuồng Cửu Nam, Ngụy Tuấn “Ông chính là Ngụy Tuấn.

Lời nói này không phải là do Dần Hổ nói, mà là người đang ở bên cạnh bảo vệ cho Kiều Tiết Thanh, từ nãy đến giờ vẫn chưa hề ra tay, Bạch Mã.

Lúc này, trên gương mặt như cái lưỡi cày của Bạch Mã cũng toát ra vẻ hưng phấn, đấy là vẻ hưng phấn của một kẻ mạnh khó lòng mà gặp được đối thủ, cuối cùng lại nhìn thấy một người có thể trở thành kỳ phùng địch thủ với mình.

Một con dao cong sừng trâu mang đặc tính của dân du mục được Bạch Mã rút ra, lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

“Dần Hổ, đưa cậu chủ nhảy qua đường cửa sổ, ở đây giao lại cho tôi xử lý, đừng do dự nữa, nhanh lên
Bạch Mã căn dặn một tiếng, cả người như đã hóa thành một tia chớp điện lao về phía Ngụy Tuấn, Một tiếng kim loại va vào nhau vang lên, téo ra cả tia
Keng! lửa..