Điện Đức Hoàng

Chương 966: 966




Đương nhiên, Trần Hùng cũng không phải hoàn hảo không bị chút tổn hại nào, ngoại trừ vừa rồi quần áo trước ngực anh bị Dạ Tu La chém rách ở bên ngoài ra thì lúc này trên bờ vai Trần Hùng cũng bị trúng một đao, chỉ là vấn đề cũng không lớn.

Nhưng cái này cũng có thể nói rõ Dạ Tu La quả thực là một người cao thủ mạnh mẽ.

Dù sao vẫn là câu nói kia, phóng mắt ra xung quanh, có thể làm bị thương Trần Hùng, sợ là cũng chỉ có mỗi Dạ Tu La.

Dạ Tu La chỉnh thanh đao Tu La trong tay ngay ngắn một chút, trong miệng phát ra tiếng cười ha ha ha quái dị: “Quả nhiên không hổ là Trần Hùng, người có thể tiêu diệt đàn ông của Hắc Ám đồ đằng.

Đã thật lâu rồi không ai có thể làm cho tôi bị thương, có điều anh chớ có đắc ý, tiếp tục chiến đấu đi, vừa mới bắt đầu thôi!”
Vừa dứt lời, Dạ Tu La thi triển một bộ pháp quỷ dị, lại một lần nữa vọt về phía Trần Hùng.

Keng!
Khi trăng tròn trên bầu trời, một đàn dơi bay ngang qua trước khi ánh trăng chiếu rọi, bí ẩn và quỷ dị!
Cùng lúc đó, ở phía khách sạn bên này.

Lâm Ngọc Ngân cùng Lưu Ánh Nguyệt đã ý thức được tình huống không thích hợp, Trần Hùng đã rời đi được mấy giờ rồi nhưng vẫn chưa trở về, Lâm Ngọc Ngân đại khái đã đoán được một ít chuyện.


“Mẹ ơi, cha đã đi đâu rồi vậy, vì sao còn chưa có trở lại chứ, bánh bao mà Thanh Thảo giữ lại cho cha cũng đã lạnh rồi.


Cho dù bây giờ Thanh Thảo đã trở thành cô chủ nhà giàu, thế nhưng niềm yêu thích của cô bé đối với bánh bao vẫn là trước sau như một.

Cho nên mỗi lần ăn cơm, cô bé vẫn cảm thấy bánh bao là món ngon nhất, là món ăn quý giá nhất.

Đêm nay khách sạn chuẩn bị bánh bao ăn thật ngon, cho nên sau khi ăn xong, Lâm Thanh Thảo cố ý giữ lại mấy cái cho cha mình.

Thế nhưng mấy giờ đã trôi qua mà vẫn chưa thấy bóng dáng Trần Hùng trở về, cho nên Lâm Thanh Thảo có chút nóng nảy.

Trong lòng Lâm Ngọc Ngân cũng rất không nỡ, cho nên cô gọi cho Trần Hùng mấy cuộc điện thoại, nhưng đầu tiên là tắt máy, sau đó liền không có người nghe, cái này chính xác là vô cùng khác thường.

“Trần Hùng, anh đến cùng đã đi làm cái gì vậy?”
Lâm Ngọc Ngân nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài là một mảnh trời đen như mực, bóng cây nơi xa đang giương nanh múa vuốt như là bóng ma đang nhảy múa, điều này khiến cho trong lòng Lâm Ngọc Ngân càng thêm bất an.


“Mẹ ơi, con muốn đi ra ngoài tìm cha.


Lâm Thanh Thảo ngẩng đầu, mở to một đôi mắt ngập nước kia, sắc mặt chờ mong nhìn qua Lâm Ngọc Ngân nói.

“Tìm! cha!”
Trong lúc nhất thời, Lâm Ngọc Ngân có chút giật mình, nhưng cô lại ma xui quỷ khiến mà đáp ứng.

“Được thôi.


Lâm Ngọc Ngân nắm tay Lâm Thanh Thảo đi thẳng ra khỏi khách sạn.

Lúc này Lâm Thanh Dũng và Lưu Ánh Nguyệt đang ngồi ở ghế dài bên ngoài trên nhìn cảnh đêm, thấy Lâm Thanh Thảo cùng Lâm Ngọc Ngân bước ra, Lưu Ánh Nguyệt ngay lập tức hỏi: “Ngọc Ngân, Trần Hùng rốt cuộc là đã đi đâu, tại sao còn chưa trở lại vậy?”
“Con cũng không biết.


Lâm Ngọc Ngân lắc đầu nói: “Con đang muốn cùng Thanh Thảo đi ra ngoài tìm anh ấy.


“Con đang nói đùa cái gì vậy?”.