Diễn Giả Thành Thật

Chương 59: Nếu Được Lựa Chọn.



Tuy Lậu Phong đã bảo Tô Cách về ký túc xá nhưng Trần Mục Dương vẫn nhất quyết chăm sóc cậu.

Vì thế Tô Cách đành phải ru rú ở nhà cả ngày, đồ ăn hay cái gì cũng được trợ lý mang tới, để ngoài cửa, gọi điện rồi rời đi.

Nhưng thật ra đúng là thế giới nhỏ của hai người.

Tô Cách nằm trên giường chơi game, xem phim, còn Trần Mục Dương sẽ ở cạnh đọc sách hoặc dùng máy tính.

Gần đây Tô Cách phát hiện ra anh có gì đó sai sai, nhưng không dám chắc chắn, chỉ có thể lén lút quan sát.

Lúc anh bước đi có chút kỳ lạ, trước đây bước chân rất dứt khoát, nhưng giờ chân trái đặt xuống nhẹ hơn. Tuy không quá lộ liễu, nhưng đều đã thu hết vào trong mắt.

Cậu rất muốn xem chân anh, thỉnh thoảng thừa lúc Trần Mục Dương ngủ, cậu định vén quần đối phương, nhưng còn chưa kịp làm gì thì người ta đã tỉnh rồi.

Đôi mắt đen láy nhìn Tô Cách chuẩn bị phạm tội.

“Em…” Cậu vô tội chớp mắt, không tìm được cớ gì, chỉ có thể nhào lên hôn trước khi bị hỏi tội.

Một lần lại một lần thất bại, cậu vẫn chưa vén màn bí mật từ anh.

Nhưng sự khác lạ không quá lộ liễu, thậm chí rất nhỏ nhoi.

Tô Cách tự hỏi không biết có phải bản thân nghĩ nhiều hay không, có lẽ chân anh chẳng sao đâu.

Nghĩ thế nhưng cậu vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm chân anh. Có lẽ không chịu được ánh mắt nóng như lửa đốt, anh buông sách, mất kiên nhẫn hỏi: “Em có chuyện gì?”

Tô Cách nghĩ, chầm chậm hỏi: “Trần Mục Dương… chân anh… bị sao vậy?”

Trần Mục Dương không ngờ cậu để ý, ngây người một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: “Không sao, chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

“Chuyện gì cơ?” Tô Cách gặng hỏi, trực giác mách bảo nó có liên quan đến sự biến mất của anh.

Trần Mục Dương rõ ràng là không muốn nhiều lời: “Em đừng hỏi nữa, lo cho mình trước đi, uống thuốc xong rồi ngủ.”

Tô Cách còn lâu mới bị anh gạt, nhưng dưới ánh mắt của người ta, cậu đành ngoan ngoãn uống hết bát thuốc đắng ngắt.

Vốn có thể uống thuốc Tây, nhưng Trần Mục Dương sợ có tác dụng phụ rồi nhờn thuốc nên bảo Lậu Phong tìm bác sĩ Đông y kê đơn.

Ban đầu định nhờ người ta sắc luôn cho, nhưng đang là thời kỳ nhạy cảm, nếu xuất hiện người lạ, sợ là sẽ bị lộ thêm tin tức.

Nên Trần Mục Dương liền tự tay sắc, cả nhà lúc nào cũng ngập mùi thuốc.

Có lần Trần Mĩ Linh đến thăm hai người, không chịu nổi phải bịt mũi, nói xong các vấn đề quan trọng liền chạy.

Tô Cách vốn nghĩ anh sẽ ghét lắm, nhưng không ngờ Trần Mục Dương không ngại khổ, chẳng nhiều lời mỗi ngày đúng giờ đưa thuốc, còn nhìn cậu uống cạn mới chịu.

Trần Mục Dương còn xuống bếp, trước đây đều là cậu làm, đến giờ mới được hưởng đãi ngộ này. Nên dù ăn đồ ăn nhạt thếch, cậu vẫn rất hạnh phúc nghĩ bị ốm thật tốt quá đi, thế mới được chăm bẵm.

Nhưng giấc mơ tươi đẹp còn chưa mơ được mấy ngày thì đã bị điện thoại của Lậu Phong phá vỡ.

“Tô Cách… đầu cậu sao rồi? Đã khỏi chưa, không bị ngu đi chứ?” Cho dù có không gặp mặt thì Tô Cách vẫn cười ra bộ cười đểu của người kia.

“Vâng.” Tô Cách hết hơi nói: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi thấy mình chưa chết được.”

“Vậy là tốt rồi, tôi thấy cậu cũng sắp khỏe, hẳn là nên nhận lịch trình thôi. Cậu phải biết giới giải trí tàn khốc lắm, không xuất hiện thì sẽ có người mới, cướp fans với sự nổi tiếng đó.”

Lậu Phong nói, đương nhiên Tô Cách hiểu.

“Vâng…”

“Cho nên cậu và Trần Mục Dương phải chớp lấy thới cơ quay lại, hơn nữa scandal đợt này sức công phá lớn quá, hay chúng ta mượn gió bẻ măng, tổ chức fan meeting của ‘Ái tình’ cho các cậu công khai thân mật, phá tan lời đồn, thấy sao? Có phải là ý kiến hay không?” Anh đắc ý dào dạt nói.

Tuy đúng là Lậu Phong muốn kiếm tiền, nhưng Tô Cách không thể không thừa nhận đây là cách trở lại tốt nhất.

Cậu nói lại kế hoạch của Lậu Phong cho Trần Mục Dương, anh liền đoạt lấy điện thoại, vào thư phòng gọi điện.

Tô Cách chắc chắn anh có việc muốn giấu.

Đợi Trần Mục Dương nói chuyện xong, cậu mới nhìn chằm chằm đối phương. Trần Mục Dương lại như chẳng có chuyện gì ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu cậu: “Em muốn ăn gì để anh gọi người ta giao tới.”

“Anh vừa lén lún nói gì với Lậu Phong mà không cho em biết hả?” Cậu mắng.

“Em muốn biết?” Anh nguy hiểm liếc cậu.

Tô Cách trịnh trọng gật: “Đương nhiên!”

“Nhưng anh có chuyện muốn hỏi em trước, bức ảnh này là sao?” Trần Mục Dương chọc chọc Ipad, giơ cho cậu xem.