Diễn Giả

Chương 50





Phương Lạc Bắc dõng dạc: "Thầy Lạc của em không chỉ dạy một môn, đương nhiên nhiều bài tập rồi."
【 Tiệm cà phê dạo gần đây kinh doanh vô cùng tốt, điều đó khiến ông chủ vô cùng vui vẻ, đến tăng tiện lương cho nhân viên cũng vô cùng cao hứng.

Lâm Hi, người đã giúp ông chủ quản lý ba tiệm cà phê, trước kia còn phải mỗi ngày đến tiệm đi dạo, sau khi Lâm Hi đến, doanh thu tăng lên, cửa hàng cũng được quản lý tốt, quan hệ với đồng nghiệp rất hài hòa.

Ông chủ cứ thế bỏ mặc, hai ba ngày mới tới một lần, không còn chặt chẽ như trước khiến Lâm Hi cùng đồng nghiệp thoải mái không ít.

Những lúc rảnh, Lâm Hi sẽ đến phía sau bếp làm bánh kem, La Dự thích đóng góp doanh thu cho quán cà phê, Lâm Hi cũng không đem những thứ như cà phê xay, ly giấy, đường đem đi vứt như đối phương nói, mà nguyên liệu đều được đóng gói mang về nhà, để bản thân có cơ hội luyện tập pha cà phê.

Cậu còn đem xay và trộn cà phê để lại một ít trong nhà cho mẹ, còn lại sẽ đem đi đưa cho bà Chu, Giang Hiểu Vân, Cảnh Khâu.

Bà Chu đã lớn tuối, có thích cà phê cũng không uống được bao nhiêu, số lượng bột cà phê được để lại đều là Giang Hiểu Vân cùng Cảnh Khâu tiêu thụ hết, số lượng còn không ít.

Bởi vì Giang Hiểu Vân cùng Cảnh Khâu gần đây đều rất bận, phải dựa vào cà phê để nâng cao tinh thần.

Bởi vì một người chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, một người vừa đi học vừa đi làm, thời gian mỗi ngày đều không đủ.

Mọi người đều giống như tìm được quỹ đạo của riêng mình, nỗ lực tiến về phía trước.

Lâm Hi cũng không ôm ảo tưởng gì với sinh hoạt của mình mà kiên định công tác.

Giang Hiểu Vân giờ đây cũng không còn rối rắm việc ra nước ngoài, cũng không nghĩ sẽ ở lại thành phố với Lâm Hi hay là đến nơi khác, đầu tiên phải thi đại học cái đã.

Cảnh Khâu sau khi được La Dự "Đề bạt", tiếp xúc với nhiều công việc hơn, ý thức được bản thân không phải thiếu cơ hội, mà là năng lực, bắt đầu buông bỏ sự không cam lòng, nghiêm túc tích góp kinh nghiệm trong công việc.

Ba người bạn thân gặp lại nhau không phải trên đường cái, mà là tiệm cà phê nơi Lâm Hi công tác, vào đêm khuya lúc mà tiệm sắp đóng cửa.

Các đồng nghiệp đều đi rồi, Lâm Hi pha cho Cảnh Khâu và Giang Hiểu Vân thức uống nóng mới nhất trong quán của cậu, còn có bánh kem tự cậu làm.

Cảnh Khâu, Giang Hiểu Vân đua nhau nịnh hót, Lâm Hi trả lời bọn họ: Cho hai người vé giảm giá 2%.

Tỉnh Tiểu Vân: "Quỷ hẹp hòi!"
Cảnh Khâu: "Không thèm ăn nữa!"
Ba người cười đùa, ngồi cùng nhau, giống như những lần trước đây tâm sự hoặc bát quái.

Bạn học cấp ba cũ vừa lên đại học đã yêu đương, nói người bạn trai của cậu ấy, trước kia chỉ là một nam sinh đeo mắt kính nhỏ nhỏ gầy gầy không dễ để chú ý, vừa lên đại học đã cao hơn 1m8, tham gia đội bóng rổ trường lập tức biến nam thần.

Giang Hiểu Vân ăn bánh kem, ra sức tưởng tượng tương lai: Cũng không nhất định phải thi đại học ở địa phương, xem xem cô có thể thi được nhiều hay ít, nếu như đi nơi khác cũng được, rèn luyện bản thân, độc lập một chút.

Cảnh Khâu nói cho nàng: Vậy thì cậu phải nghĩ xem chuyên ngành mình thi là gì.

Giống như công việc bây giờ của cậu ta, cảm thấy các chuyên ngành học ở trường quá lý thuyết và không giúp ích nhiều cho công việc của mình nên cậu ấy muốn thay đổi chuyên ngành.

Lại nói: "Thực ra, dù cậu đi học bao lâu, dù cậu học gì đi chăng nữa thì cuối cùng cậu cũng phải nỗ lực hết mình cho công việc sau này."
Cảnh Khâu: "Có khi sau khi học xong đại học đi ra kiếm việc làm, việc làm đó một chút cũng không liên quan đến ngành học."
Giang Hiểu Vân: "Ừm, sau đó tốt nghiệp có khi sẽ thất nghiệp, gặp phải ông chủ Lâm, mà ông chủ Lâm mới mở quán cà phê, chỉ có thể đến đây làm công cho ông chủ Lâm thôi."
Lâm Hi ôm cánh tay nhìn bọn họ, hỏi: "Biết pha cà phê không?"
Hai người lắc đầu.

Lâm Hi: "Biết làm bánh ngọt kiểu Âu Tây không?"
Hai người lắc đầu.


Lâm Hi: "Pass, không cần."
Ba người họ bật cười.

Cảnh Khâu vừa cười vừa nhìn lên một đồ vật trang trí được treo trên quầy bar.

Trên quầy có một bức tranh nhỏ, trong bức tranh là cành chồi non xanh ngắt cắm trong lọ thủy tinh, với màu sắc tươi tắn.

Cảnh Khâu đã từng nhìn thấy bức tranh này trong phòng làm việc, lúc ấy thuận miệng hỏi đồng nghiệp, nghe nói là tự tay ông chủ La vẽ để tặng người khác.

Hiện giờ bức tranh này lại ở trong tiệm cà phê Lâm Hi làm việc.

Cảnh Khâu nhìn thấy, nhưng cũng chỉ nhìn, không có nghĩ gì, cũng không nói gì.

Cậu ta không còn hẹp hòi như lúc trước, sau khi nhìn Lâm Hi bây giờ chỉ biết nghĩ, thật ra bây giờ rất tốt.

Cậu ta hy vọng Lâm Hi có thể càng ngày càng tốt, giống như chồi non kia, nở ra với nhiều hy vọng hoàn toàn mới.

Vì thế Giang Hiểu Vân nửa hỏi thăm nửa vui đùa hỏi Lâm Hi, quán cà phê có nhiều khách hàng nữ như vậy, có ai cảm thấy cậu đẹp trai xong muốn thêm WeChat không, Cảnh Khâu thay Lâm Hi pha trò: "Vậy mà cũng hỏi sao? Có a, khẳng định có, một đống luôn á!"
Giang Hiểu Vân tức giận đánh Cảnh Khâu một cái: "Tớ hỏi cậu sao mà cậu biết?"
Cảnh Khâu: "Bởi vì cuối cùng đều là thêm WeChat của tớ.

Cậu không tin hả? Tớ cho cậu xem nè." Làm bộ lôi di động ra.

Giang Hiểu Vân biết Cảnh Khâu đùa mình, kéo tay áo: "Tới, cậu lấy ra đi, lấy ra để tới xem điện thoại cậu hôm nay có thể tồn tại từ chỗ này đi ra ngoài hay không."
Ba người cười đùa.

Trong điện thoại Lâm Hi thông báo tin nhắn từ La Dự.

La Dự: Trong xe chờ em.

Lâm Hi nhìn nhìn, trong tiếng đấu võ mồm của Giang Hiểu Vân cùng Cảnh Khâu, ấn màn hình trả lời.

Lâm Hi: Còn phải một lúc nữa.

La Dự: Đừng lo lắng.

Lâm Hi:?
La Dự: Anh sẽ không nóng vội mà về trước.

[*]: Nguyên văn là ca ca
Lâm Hi nhìn xưng hô "Anh" trên màn hình, một bên cất điện thoại một bên nở nụ cười..

Giang Hiểu Vân, Cảnh Khâu cho rằng đây là đang cười bọn họ, đồng thời quay đầu.

Lâm Hi không để ý bọn họ vừa cãi cái gì, thấy bọn họ nhìn mình, dừng một chút, nghĩ nghĩ, hỏi: "Muốn uống trà sữa không?"
Tỉnh Tiểu Vân hỏi lại: "Giảm giá 2%?"
Cảnh Khâu: "Tự trả tiền?"
Lâm Hi đứng lên, cười: "Tớ mời."
Sau khi đến quầy liền lấy điện thoại ra.

Lâm Hi: Anh muốn uống cái gì.


Lâm Hi: Em mời anh uống trà sữa nhé? 】
Lúc quay cảnh này, Vân Dao, Khâu Soái bởi vì đã biết Lâm Hi cầm di động làm gì, trước khi quay thì phun tào, sau khi quay thì hô lớn là ngược cẩu.

Vân Dao lần thứ hai hỏi Vương đạo: "Nhất định phải như vậy sao ạ?"
Khâu Soái xoa xoa cánh tay nổi cả da vịt da gà: "Trời má, anh ơi? Anh? Tôi má ơi!"
Vân Dao: "Tôi cảm giác mình đang diễn một con động vật."
Khâu Soái hùa theo: "Động vật biết ăn cẩu lương á."
Vân Dao giơ ly trà sữa trên bàn: "Dáng vẻ mà Lâm Hi cười trộm còn ngọt hơn cả ly trà sữa này."
Khâu Soái: "Cái này không phải để cho Giang Hiểu Vân, Cảnh Khâu uống, mà dùng để pha cẩu lương đúng không?"
Phim trường một trận cười to.

Giản Lâm đi ra từ bên quầy cà phê, muốn uống ly trà sữa mình pha, nhưng mới uống được hai ngụm đã nghe được câu "Pha cẩu lương", thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Vương đạo ngồi phía sau màn hình theo dõi bình tĩnh cầm loa nói lớn: "Diễn cẩu thì làm sao? Đến, kêu một tiếng nghe xem nào."
Giang Hiểu Vân, Cảnh Khâu: "Uông!"
Nhân viên công tác: "Gâu gâu gâu!"
Lại một trận cười vang.

Vương đạo tiếp tục bình tĩnh cầm loa: "Lúc này mới đến chỗ nào mà mọi người đã bắt đầu kêu rồi hả."
Dừng một chút: "Quay xong cái này sẽ chuyển cảnh."
Vân Dao bọn họ gần đây ngồi ngốc trong cảnh quán cà phê đã đủ rồi, vừa nghe đổi chỗ quay đã đứng lên: "Yehh!"
Vương đạo nói xong câu: "Quay cảnh Lâm Hi cùng La Dự hôn nhau trong xe."
"......" Vân Dao: "......!Uông?"
Sự thật là, Vương đạo không hề nói đùa, trong cốt truyện giờ đây đã chuẩn bị tiến tới giai đoạn diễn tình cảm, diễn cảnh thân mật của La Dự cùng Lâm Hi ——
La Dự lái xe đưa Lâm Hi về nhà, trong xe hôn môi từ biệt.

La Dự tới tiệm cà phê, ngồi trong chốc lát rời đi, mới vừa đi đã gửi tin nhắn kêu Lâm Hi đi ra ngoài.

Lâm Hi đi ra từ trong tiệm, La Dự hôn cậu hai lần rồi rời đi.

Hai người được bà Chu gọi họ đến nhà ăn cơm, trong phòng bếp hôn một chút, ngoài ban công hôn một chút, lúc bà Chu xoay người, La Dự cũng phải kéo tay Lâm Hi hôn một chút.

Còn có một lần, La Dự đến gần quán cà phê cố ý để Lâm Hi cầm cà phê ra ngoài.

Lâm Hi đưa đến nơi mới biết là La Dự gọi, túi cà phê xách trong tay còn chưa kịp đưa đã bị La Dự giữ chặt hôn vài cái.

Tình cảm nhận vật từng bước gia tăng, cảnh hôn cũng tùy theo mà tăng dần.

Mà cảnh hôn chào tạm biệt trong xe là cảnh hôn thứ ba trong cả phim sau đêm mưa dưới ô và sau ô cửa sổ trong phòng ngủ phụ.

Theo lời Vương đạo nói, thì căn cứ theo phát triển của cốt truyện, cảnh này sẽ là cảnh"Nước chảy thành sông", tuyến tình cảm của hai người dần dần rõ ràng, tâm ý tương thông, rất tự nhiên mà làm những hành động thân mật.

Vốn dĩ dựa theo sự hiểu biết của của Giản Lâm thì cảnh trong xe này, chắc Lâm Hi sẽ chủ động một chút, ít nhất không phải hoàn toàn bị động.

Vương đạo tỏ vẻ: "Không, cháu chính là hoàn toàn bị động."
Giản Lâm khó hiểu.

Vương đạo: "Anh trai, anh mới mười tám đó hiểu không, mà Lâm Hi cũng mới mười tám, một thiếu niên có thể chủ động lại chủ động của chú La sao?"

Điều Vương đạo muốn là quá trình, hâm nóng tình cảm là một quá trình, thân mật cũng là một quá trình từ nông dến sâu, Lâm Hi từ không biết tới biết, từ bị động đến chủ động, từng bước tường bước như một quá trình.

Cho nên cảnh hôn trong xe là điểm bắt đầu của quá trình ở giai đoạn này, vì nó là điểm xuất phát nên Lâm Hi phải thật là thanh thuần, ngây thơ, cần có người dẫn đường.

Trái lại, đồng dạng, ở chỗ của La Dự, cũng là quá trình của một người dẫn đường.

Giản Lâm nghiêm túc nghe, tỏ vẻ mình đã hiểu, di động đột nhiên rung lên, cậu lấy ra.

Phương Lạc Bắc: Anh nghiêm túc dạy, em phải học cho tốt.

Giản Lâm:......!
Phương Lạc Bắc: Nếu một lần không được thì thêm mấy lần.

Giản Lâm:......!
Phương Lạc Bắc: Bài tập tiết sau cũng phải hoàn thành cho tốt.

Giản Lâm:......!
Chờ đến khi quay chính thức, thầy Lạc nghiêm khắc tuân thủ "Phương án dạy học" của chính mình, "Dạy" đến phi thường nghiêm túc, đạt tới trình độ một lần đã qua.

Giản Lâm kéo chân sau của thầy, hôn mấy cái, mặt đỏ đến lợi hại, bị Vương đạo hô "Cut".

Vương đạo đứng bên cửa sổ, cầm kịch bản quạt hạ nhiệt độ cho cậu: "Không có gì, cảnh hôn thôi, mấy lần trước cháu diễn rất giỏi, nhưng mà mặt không cần đỏ như vậy."
Giản Lâm ngồi trên ghế phụ của xe, dựa vào lưng ghế, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bình tĩnh: "Tốt."
Vương đạo nhìn cậu, than nhẹ: Thật trong sáng a.

Thiếu niên đúng là thiếu niên, chụp cảnh hôn môi từ biệt cũng có thể đỏ mặt thành như vậy.

Phía sau còn một đống cảnh diễn thân mật thì làm sao bây giờ nha.

Vương đạo chỉ có thể nói: "Tự cháu điều chỉnh cho thích nghi đi nhé."
Lại nhìn qua Phương Lạc Bắc ngồi ghế lái bình tĩnh lướt diện thoại, không hề nhiều lời, cũng không đùa, khó được lúc đứng đắn.

Vương đạo thầm nghĩ: Không dễ dàng mà hôm nay làm người.

Cũng không biết, trong xe hai người đã sớm ở dưới quầy cà phê lén lút trao nhận qua.

Giản Lâm đỏ mặt không chỉ bởi vì cảnh hôn, mà còn bởi vì cậu cùng Phương Lạc Bắc đã "Âm thầm tư thông".

Bởi vậy đối bọn họ mà nói, cảnh hôn có nhiều thế nào thì cũng là hôn.

Nhưng lén lút, lặng lẽ, chỉ có bọn họ biết.

Vì thế ở cảnh hôn trong xe, Vương đạo ở bên ngoài kiên nhẫn chờ Giản Lâm hạ nhiệt độ, Phương Lạc Bắc ở trong phim kiên nhẫn hôn tạm biệt hết lần này đến lần khác.

Cốt truyện, ánh mắt Lâm Hi ngước lên là đôi mắt thẹn thùng sáng lấp lánh, trong mắt Phương Lạc Bắc thì Giản Lâm đã thể hiện cái nhìn này.

Quay một lần, hôn một lần, đôi mắt sáng này Phương Lạc Bắc đã nhìn thấy nhiều lần.

Quay nhiều lần, Giản Lâm càng phải hạ nhiệt độ, Phương Lạc Bắc đồng dạng phải kiềm chế động tình.

Lúc này, chỉ hận cửa sổ xe có dán màng, cũng giống như khi trong tiệm cà phê có quầy cao ngăn trở tầm mắt nhìn vào.

Nếu không thật là muốn đem người ấn ghế phụ hôn một lúc.

Rốt cục thì cảnh hôn môi tạm biệt của La Dự cùng Lâm Hi, dựa theo tiến độ của anh cùng Giản Lâm, hiện tại có thể tiến sâu thêm một ít.

Vì thế sau khi quay xong, Phương Lạc Bắc gửi tin nhắn gọi người vào một căn phòng nhỏ được xây dựng bên cạnh, nói rằng muốn kiểm tra "Bài tập".

Vị thầy Lạc này không hề nhảy tiết, nếu "Dạy" chính là hôn môi thì "Bài tập" cũng là cái này, cả người cũng không thèm chạm vào, chỉ dùng môi hôn.


Giản Lâm dựa vào tường, bị anh hôn, theo bản năng muốn giơ tay nắm cổ áo Phương Lạc Bắc, tay lại bị bộp cho một cái.

Phương Lạc Bắc đánh tay xong còn muốn "Phạt" bài tập, hôn một lát mới chuẩn bị thả người chạy.

Trước khi thả người, cái trán chống cái trán, nhìn bộ dáng Giản Lâm rũ mắt thở dốc, lại nhìn Giản Lâm ngước mắt lên.

Giản Lâm ngước mắt, đôi mắt sáng đong đầy nước, đuôi mắt hồng lên, thậm chí còn dụ người hơn Lâm Hi trong cốt truyện, Phương Lạc Bắc không thèm thả người đi mà hôn cái nữa.

Giản Lâm tránh đi, thấp giọng hỏi: "Chưa xong bài tập sao ạ?"
Phương Lạc Bắc dõng dạc: "Thầy Lạc của em không chỉ dạy một môn, đương nhiên nhiều bài tập rồi."
Cũng giống như khi La Dự gọi Lâm Hi ra ngoài và hôn cậu hai lần ở lối vào của quán cà phê.

Bất quá lần này không phải "Bài tập tiết sau", mà là " Bài tập tùy tâm tình": Phương Lạc Bắc không biết vô tình hay cố ý mà chắn ống kính của Giản Lâm, cut hai lần, bởi vậy mà phải quay thêm hai lần.

Quay xong, Giản Lâm cầm di động nhắn tin cho Phương Lạc Bắc: Như vậy không tốt.

Mới vừa gửi xong, chưa được một lúc thì bên phía đạo diễn đã thông báo quay thêm một lần nữa.

Giản Lâm cho rằng đạo diễn không hài lòng, quay về hậu trường, còn đang suy nghĩ lúc nãy mình diễn không tốt chỗ nào thì Phương Lạc Bắc đã đến gần, bình tĩnh nói: "Nếu em cảm thấy không được thì chúng ta quay lần nữa."
Giản Lâm: "????"
Cậu có ý này khi nào?
Cậu rõ ràng là nói cố ý quay nhiều không tốt!
Sau vị thầy Lạc này có thể bạch nói thành hắc thế? Thuận tiện quay thêm hai lần?
Giản Lâm từ sâu trong tận đáy lòng cảm thấy kinh ngạc không thôi, yên lặng nhìn Phương Lạc Bắc.

Phương Lạc Bắc ngước mắt nhìn lại: Ngại "Bài tập" nhiều quá à?
Giản Lâm yên lặng dời ánh mắt: Không có, em nào dám.

Chờ đến khi hiện trường hôn môi đến nhà bà Chu, cửa phòng bếp đóng lại, Phương Lạc Bắc "Kẻ tài cao gan cũng lớn" ở trong trường quay dưới mí mắt của vô cùng nhiều người đóng cửa hai lần, đứng trong phòng bếp hôn cậu, công bố đây là "Trắc nghiệm tùy tâm".

Lưng Giản Lâm dựa vào cửa, sợ có người đột nhiên đẩy cửa, điều đó khiến cậu có chút khẩn trương.

Phương Lạc Bắc hôn cậu, hơi thở ấm nóng phả vào bên mặt: "Đừng sợ."
Giản Lâm nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay in sâu vào lòng bàn tay, cả người mặt đỏ tai hồng.

Lén lút, chỉ cần em muốn?
Đây mà là lén lút hả?
Sự hiểu biết về từ "Lén lút" của thấy Lạc sao lại hoàn toàn khác với cậu thế này.

Bỗng nhiên, phía sau ván cửa vang lên tiếng đập cửa: "Thầy Lạc?"
Phương Lạc Bắc nhìn Giản Lâm bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, nghiêng đầu hôn cậu, bình tĩnh trả lời: "Tôi không thích ồn ào, đừng tiến vào."
Ngoài cửa: "À vâng, được ạ." Rồi rời đi.

Giản Lâm đến thở cũng không dám thở, yên lặng trừng Phương Lạc Bắc một cái.

Phương Lạc Bắc cười khẽ, hôn thêm một cái, chóp mũi đụng chóp mũi: "Ngoan như vậy sao."
Hỏi: "Không phải lúc trước rất lớn gan sao."
Loài lời nói như "Bổ bổ em" cũng dám viết.

Giản Lâm mím môi, vẻ mặt căng thẳng, ngước mắt, không nói lời nào.

Chính biểu hiện này là điểm thu hút nhất.

Phương Lạc Bắc thở chậm lại, giơ tay nâng cằm Giản Lâm hôn, dùng đầu lưỡi quẹt nhẹ qua cánh môi, không còn đơn giản là hôn môi.

Giản Lâm ngẩn ra, cậu cứng rồi.

Thầy Lạc vừa tăng level cho việc" dạy học" cười khẽ, sợ dọa đến thiếu niên, không hôn tiếp mà dời mục tiêu, nghiêng đầu, liếm cắn vành tai đỏ ửng
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, hỏi: "Học xong rồi sao?".