Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 035: 2019»
Biểu cảm của Dương Khác khẽ thay đổi, mày nhăn lại nghe đầu bên kia điện thoại nói chuyện.
Úc Tri Niên đang ở gần sát Dương Khác nên nghe ra được người ở đầu kia là Lý Lộc, cũng nghe thấy bọn họ đang nói về chuyện kết hôn của bọn họ và di sản của ông ngoại, nhưng cậu không nghe rõ cụ thể là gì.
Dương Khác nghe Lý Lộc nói xong mới đáp lại ông: "Tôi biết rồi."
Hắn hạ điện thoại xuống, Úc Tri Niên cẩn thận hỏi: "Sao thế?"
"Phiền phức nhỏ thôi." Dương Khác nói đơn giản với Úc Tri Niên: "Em đừng lo."
Mấy ngày nay hắn trở nên vô cùng kiên nhẫn, khiến Úc Tri Niên cảm thấy cậu đang sống trong một giấc mơ không có thật, rất khó để thể hiện bản thân như bình thường.
Thấy Dương Khác không muốn nói, Úc Tri Niên không hỏi nữa, chỉ "Vâng" một tiếng.
Dương Khác lại nâng tay lên chọt một cái lên trán Úc Tri Niên rồi nói: "Em đi ngủ sớm chút đi."
Hai người đều không tiếp tục nói tiếp chuyện chuyển nhà của Úc Tri Niên lúc vừa rồi.
Trở về phòng tắm rửa xong, Úc Tri Niên đi ra uống thuốc, lại nghe Dương Khác đang gọi điện thoại, người ở đầu dây bên kia là Trạch Địch.
"Ngày mai tao sẽ đi giải thích với nhà đầu tư." Dương Khác thấp giọng nói: "...!Tao biết, có lỗi quá."
"Cũng chưa biết có phải ra tòa không." Hắn nói: "Trước mắt đã nộp đơn xin Viện trưởng viện kiểm sát ra lệnh tạm thời đình chỉ chuyển nhượng cổ phần."
Úc Tri Niên cảm thấy giọng điệu của Dương Khác nghe rất nghiêm trọng nên cậu gọi Dương Khác một tiếng.
Dương Khác đang ngồi trên salon quay đầu lại nhìn cậu hỏi: "Sao em còn chưa ngủ?"
Úc Tri Niên lắc đầu, Dương Khác đứng lên đi qua, cam đoan với cậu: "Không phải chuyện lớn gì đâu.
Em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."
Úc Tri Niên uống thuốc xong thì ngủ rất sâu, nhưng không thể nói là ngủ ngon.
Cậu mơ hết giấc này đến giấc khác, kết cục cuối cùng của mỗi giấc mơ đều là đang trốn chạy.
Sáng hôm sau, Dương Khác gõ cửa phòng, gọi cậu rời giường.
Bữa sáng được bưng lên phòng đặt trên bàn ăn, ánh mắt trời sáng chói lòa, ngoài cửa sổ thủy tinh là cảnh đẹp thành phố Mông xám xịt vì không có ánh mặt trời.
Cuộc sống hằng ngày bắt đầu bằng mùi bánh mì mới nướng và sữa trứng.
Úc Tri Niên ngồi xuống ăn một ít, Dương Khác nói với cậu: "Ăn xong chúng ta sẽ trở về."
Dương Khác nói mình có việc phải về công ty.
Hắn bề bộn nhiều việc, trong lúc ăn bữa sáng đã để thư ký hẹn trước với vài người, sau đó lại nhận điện thoại của Lý Lộc.
Chắc là hai người đang nói về Úc Tri Niên vì Dương Khác có ngẩng đầu liếc mắt nhìn Úc Tri Niên một cái rồi mới nói: "Cố gắng hết sức để giảm thiểu tối đa số lần cậu ấy cần có mặt.
Cậu ấy là sinh viên chứ không phải nhân vật của công chúng."
Trên đường quay về thành phố Hách, Dương Khác không nói chuyện nhiều.
Hắn lại nhận một ít cuộc gọi công tác nữa.
Úc Tri Niên nghe được rằng hình như có điều gì đó không ổn đã xảy ra trong quá trình chuyển giao ủy thác của bọn họ, đã có nhiều chuyên gia tin tức linh thông biết được.
Khách hàng của Dương Khác nghi ngờ công ty có vấn đề về vận hành và tình huống đầu tư, tạo cho hắn áp lực không nhỏ.
Úc Tri Niên nhìn quang cảnh vách núi đen mà cậu đã thấy trên đường tới đây, cũng không dám hỏi Dương Khác nhiều, nhưng đột nhiên cậu nhận được một tin nhắn từ Nhâm Hằng.
Nhâm Hằng nói hôm qua anh và Sở Tư Phàm đã chuyển đi rồi, vô cùng biết ơn Úc Tri Niên đã trợ giúp bọn họ lúc khó khăn, còn nói: "Tri Niên, anh đọc được một bài báo trên mạng, hình như có liên quan đến cậu và Dương Khác."
"Nhưng mà nội dung không tốt lắm, không biết cậu đã thấy chưa."
Úc Tri Niên đáp lại là chưa thấy.
Đúng lúc Dương Khác không nghe điện thoại nên Úc Tri Niên nhịn không được nói với Dương Khác.
"Truyền thông đều rất nhàm chán.
" Dương Khác nói với Úc Tri Niên: "Đừng đọc nhiều, ảnh hưởng đến tâm trạng."
Úc Tri Niên gật đầu.
Dương Khác lái xe rất ổn định nhưng cũng rất nhanh.
Mười rưỡi sáng bọn họ đã tới khu Rother.
Dương Khác đưa Úc Tri Niên tới xong mới đến công ty.
Úc Tri Niên lên tầng thì nhận được cuộc gọi của Lý Lộc.
"Dương Khác có ở bên cạnh cậu không?" Lý Lộc hỏi Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên nói không, lúc này luật sư Lý mới nói: "Chuyện gì cũng không cho tôi nói với cậu.
Vậy sao tôi biết được chuyện gì xảy ra với cậu chứ?"
"Trong Đức Khâm có cổ đông không chịu ngồi yên." Luật sư Lý nói đơn giản với Úc Tri Niên: "Ông ta khởi tố tôi và Dương Khác, còn tìm người viết báo đưa tin.
Cậu đừng đọc những cái đó, đọc bẩn mắt."
"Có nghiêm trọng không?" Úc Tri Niên lo lắng hỏi: "Luật sư Lý, vậy Dương Khác có nhận được tiền hoa hồng không?"
Lý Lộc dừng một chút rồi nói: "Nhận được."
"Có đủ không?"
"Thật ra..." Lý Lộc do dự nói: "Hẳn là đủ đấy."
"Vậy nếu tôi và Dương Khác ly hôn thì có thể miễn bị khởi tố không?" Úc Tri Niên chỉ mới từng học một môn pháp luật đơn giản nhất trong chương trình học nên hầu như cậu dốt đặc cán mai với những vấn đề này.
Cậu chỉ cảm thấy rằng vấn đề nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
"Không được." Luật sư Lý sợ hãi: "Sao mà ly hôn được." Ông tạm dừng rồi lại nói: "Tri Niên, không đơn giản vậy đâu."
Úc Tri Niên thật sự không hiểu.
Cậu trò chuyện mấy câu với luật sư Lý.
Luật sư Lý chỉ nói cậu đừng lo lắng quá, nếu sau này có việc cần cậu phối hợp thì hy vọng cậu có thể phối hợp.
Úc Tri Niên đồng ý xong liền đi lên tầng.
Dương Khác không trở về ăn cơm trưa.
Buổi chiều Úc Tri Niên đi thư viện, trùng hợp gặp được Thiệu Tây Lâm.
Hai người trò chuyện một lúc về việc lựa chọn khóa học cho kỳ nghỉ hè.
Úc Tri Niên lại nhận được tin nhắn của Nhâm Hằng.
Nhâm Hằng nói bọn họ vừa mới quét dọn xong chỗ ở mới, thông báo cho Úc Tri Niên rằng có một bài báo trên mạng viết vô cùng thái quá, bây giờ đã phổ biến khắp nơi rồi.
Bạn học và bạn bè của Sở Tư Phàm trong giới tài chính đều đang thảo luận về chuyện này.
Anh đề nghị Úc Tri Niên đọc một bài xem sao, nếu cần hãy khởi tố kênh thông tin này đi.
Nhâm Hằng đính kèm đường link, Úc Tri Niên do dự một chút rồi bấm mở ra, ảnh chụp trụ sở của tập đoàn Đức Khâm được hiển thị ở đầu bài viết, tiêu đề bài viết là "Biến động của Đức Khâm", được viết bằng song ngữ Trung Anh.
Từ khi Dương Trung Uân qua đời hai năm trước, tranh chấp di chúc của ông nổi lên.
Trong cuộc phỏng vấn Phương Lương, giám đốc tập đoàn Đức Khâm, phần đầu là giới thiệu tình hình cũ, đối thoại hỏi đáp với Phương Lương ở phần hai mới là việc chính.
Ông ta chỉ thẳng mặt cháu trai của Dương Trung Uân, nói rằng một đối tác trong quỹ đầu tư tư nhân hàng đầu đã cố gắng lừa đảo cổ phiếu của tập đoàn.
Trong lúc hỏi đáp, Phương Lương gọi Úc Tri Niên là một người họ Úc nào đó và mang chuyện riêng của Dương Trung Uân lên mặt bàn.
"Ông Dương có cách kinh doanh riêng.
Chúng tôi đã đưa công ty ra thị trường và chuyển nhà máy chính về thành phố Sant, tất cả đều do ông ấy lãnh đạo, nhưng bản thân ông ấy không giống như những gì ông ấy viết trong thông tư mà ông ấy gửi trước đây.
Đám bạn cũ chúng tôi đều biết điều đó.
Ông ấy luôn làm mọi việc một cách tùy tiện và rất ngoan cố."
"Mọi người hãy nhìn những ngôi sao nữ mà ông ấy từng hẹn hò đi, họ đều có khuôn mặt giống nhau, họ đều giống người yêu cũ của ông ấy.
Tên là Chu gì ấy.
Năm 80 lúc chúng tôi về nước dốc sức làm ăn, ông ấy vẫn luôn tìm kiếm người này."
"Đúng vậy.
Vốn dĩ người được thừa kế cổ phần ủy thác ban đầu là người họ Úc kia, là cháu trai của người yêu cũ mà sau này ông ấy quật ba thước đất mới tìm được rồi lừa ra từ trên núi."
"Tôi đã từng gặp người họ Úc này mấy lần rồi.
Đó là một đứa trẻ ngoan, rất lương thiện.
Khoảng thời gian cuối cùng trong sinh mệnh của ông Dương, cậu bé vẫn luôn hầu hạ bên giường.
Tôi nghe người đại diện bất động sản của cậu bé nói rằng vốn dĩ cậu không muốn di sản này, cũng không muốn kết hôn với Dương Khác.
Là Dương Khác dùng nhiều lý do để lừa hôn."
"Lý do hắn lừa hôn là để làm hại người khác chứ không phải chính mình.
Hắn hận ông Dương nên muốn đạp đổ Đức Khâm của chúng ta."
"Mẹ Dương Khác bị ông Dương giành nuôi.
Năm đó vụ kiện giành quyền nuôi đứa nhỏ kéo dài.
Ông Dương đoạt được quyền lại không nuôi cho tốt.
Dương Niệm bị trầm cảm khi còn rất nhỏ, hơn mười tuổi đã tự rạch cổ tay.
Ông ấy đưa cô đi chữa bệnh, uống thuốc đến chết lặng."
"Sau khi mang thai phải dừng uống thuốc, sinh đứa nhỏ xong mới được vài ngày liền tự sát."
"Ông Dương cũng không nuôi Dương Khác cho tốt, còn từng đề cập với chúng tôi vài lần.
Chúng tôi biết Dương Khác hận ông ấy, hận không thể sớm chút thoát khỏi cái nhà này.
Ông Dương có một đam mê là thích áp bách phản kháng người của mình.
Thế nên từ bé đến lớn Dương Khác cũng không được sống tốt lắm."
"Bây giờ trưởng thành rồi mà ông ấy còn muốn can thiệp vào hôn nhân của Dương Khác, muốn Dương Khác hết hôn với cháu trai của người yêu cũ của ông ấy.
Chẳng phải Dương Khác càng hận ông ấy hơn sao?"
"Công ty của Dương Khác không có vấn đề về tài vụ, vẫn luôn rất mạnh mẽ, hắn căn bản là không thiếu tiền.
Tôi nghi ngờ hắn có nhân cách phản xã hội*.
Hắn dùng nhiều thủ đoạn như vậy, còn hợp tác với người quản lý bất động sản để mua nhà và cho người họ Úc kia thuê, nói dối rằng phòng rỉ nước, lại phá hỏng cửa trong nhà, thậm chí còn móc nối với người được ủy thác, giả vờ thiếu tiền để lừa người họ Úc kia kết hôn trong một thời gian ngắn, chỉ để có được một phần ba số cổ phần công ty và hủy hoại sự nghiệp nhiều năm của ông Dương."
*Nhân cách chống xã hội hay rối loạn nhân cách chống xã hội (tiếng Anh: Antisocial personality disorder, hay viết tắt là ASPD) là một trạng thái không bình thường của nhân cách biểu hiện chủ yếu bằng sự khó hoặc không thích ứng thường xuyên với các quy tắc đạo đức xã hội và pháp luật.
Đây là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn nhân cách.
"May mà tập đoàn Đức Khâm của chúng tôi vẫn luôn là trung tâm của kinh tế và việc làm.
Lần này chúng tôi cũng phải nhờ sự giúp đỡ và bảo vệ từ ngài Bộ trưởng tư pháp, nhanh chóng thông báo dừng việc chuyển nhượng cổ phần."
Ban đầu lúc đọc thì Úc Tri Niên không có cảm giác gì, nhưng sau khi đọc bài báo được vài phút, cậu bỗng thấy tay chân rét run, từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Người trong thư viện rất nhiều, ánh đèn sáng choang, xung quanh còn có tiếng nói khe khẽ.
Úc Tri Niên thấy hơi sợ, vô cùng mờ mịt.
Bỗng nhiên cậu nhớ tới lần Dương Khác hỏi về chuyện của bà mình lúc hai người mới sống chung không lâu.
Cuộc đối thoại cụ thể ngày đó thì Úc Tri Niên không thể nhớ rõ hoàn toàn.
Vì cậu rất chủ động hôn Dương Khác, sau này nghĩ lại lần nào cũng cảm thấy thẹn thùng nên cậu mạnh mẽ ép mình xóa hết chi tiết về đoạn trí nhớ này trong đầu mình.
Bài báo "Biến động của Đức Khâm này nghiêm cẩn cực kỳ, cuối bài còn đính kèm một đoạn trích của người dân tộc tham khảo việc Dương Trung Uân tìm được người yêu cũ.
Úc Tri Niên nhìn lướt qua thì thấy hai chữ "Cầm Cầm".
"Cầm Cầm ấy à." Triệu Hỉ Nhi nói: "Trước kia bà ấy là người xinh đẹp nhất ở chỗ chúng tôi.
Thích mặc váy trắng và đeo vòng tay đỏ.
Nhưng số bà ấy rất khổ.
Lúc đi nấu cơm ở đại học thì lớn bụng trở về.
Hỏi bà ấy rằng cha đứa bé là ai thì không chịu nói."
Úc Tri Niên cảm thấy Dương Khác không phải loại người có nhân cách phản xã hội như lời bọn họ nói.
Dương Khác rất bình tĩnh, còn làm việc rất chăm chỉ, sẽ không lợi dụng Úc Tri Niên để trả thù người đã khuất.
Điều này căn bản là chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng hình như Dương Khác thật sự có điều gạt cậu.
Úc Tri Niên nhớ lại ngày cậu muốn rời khỏi nhà Dương Khác và bộ dạng hắn đuổi theo thừa nhận mình thiếu tiền.
Úc Tri Niên lập tức nghĩ nhiều mà muốn giúp hắn, lòng tràn đầy hy vọng rằng di sản có thể nhanh chóng giúp công ty của Dương Khác thoát khỏi khó khăn.
Cậu chưa từng nghĩ hóa ra Dương Khác lại nói dối cậu hết lần này đến lần khác như vậy.
☁️ Vân Tình Cung ☁️.