Chén trà bị đập mạnh, nước trà trong đó làm ướt cả chăn.
Khi Bùi Tranh buông tiểu nhân nhi ra, hơi thở của hắn cũng có chút không ổn định.
Kỳ Trường Ức ánh mắt mơ hồ, tựa hồ lại sắp rơi nước mắt.
"Đừng khóc."
"Ta biết." Kỳ Trường Ức nghẹn ngào hai lần, nước mắt giàn giụa, "Nhưng ta không nhịn được..."
Trong lòng hắn rất buồn, sao hắn có thể hành xử như vậy, hắn đã sắp cưới người khác rồi, lại còn dây dưa với Bùi ca ca.
Bởi vì trong thế giới đơn thuần thuần khiết của hắn, tình cảm chỉ có thể là chuyện của hai người, không có chỗ cho người thứ ba.
Bùi Tranh ném một chiếc khăn tay màu trắng qua, lạnh lùng nói: "Lau nước mắt đi, không cần khóc thành như vậy."
Kỳ Trường Ức cầm khăn lên cẩn thận lau nước mắt, sau đó gấp khăn cẩn thận trả lại cho Bùi Tranh.
Bùi Tranh liếc mắt nhìn lại không tiếp nhận, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu, thái dương đau nhói.
Hắn tự mình xoa, nhưng không có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng nếu là Kỳ Trường Ức xoa cho hắn lại thấy rất thoải mái.
Bùi Tranh dựa vào trên đệm mềm mại, nhắm mắt lại, "Lại đây xoa cho ta."
Kỳ Trường Ức cắn m0i dưới, không nhúc nhích.
Bùi Tranh mở to hai mắt nhìn hắn không nói lời nào, trong mắt đầy hàn bang đủ để chết cóng người khác.
"Tiểu thái giám tên Lý Ngọc kia, ngươi rất quý trọng, nếu như hắn chết..."
Kỳ Trường Ức lập tức hoảng sợ, kéo sợi xích và quỳ xuống bên cạnh Bùi Tranh, "Bùi ca ca, đừng làm tổn thương Tiểu Ngọc tử, ta, để ta xoa cho ngươi."
Sức lực của đôi tay nhỏ nhắn tinh xảo vừa phải, không quá nặng giúp Bùi Tranh day ấn thái dương, trên đầu gối vẫn còn vết thương, đau đến không đứng thẳng được, nhưng hắn vẫn cố gắng day trán cho Bùi Tranh.
Khi chiếc xe lắc lư về phía trước, Bùi Tranh nhắm mắt lại và ngủ một cách thoải mái.
Một lúc lâu sau, động tác đột nhiên dừng lại, Bùi Tranh vẫn nhắm mắt lại, ngữ khí không vui nói: "Tiếp tục."
Kỳ Trường Ức hai tay chống trên mặt đất, để đầu gối giảm bớt một chút đau đớn nghe Bùi Tranh nói xong, giơ tay tiếp tục x0a nắn cho hắn, toàn thân chậm rãi run rẩy.
Không biết đi bao lâu, nhưng lâu như vậy, Kỳ Trường Ức trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt, xe ngựa mới dừng lại.
"Điện hạ, Bùi Đại nhân, trời đã khuya, Triệu tướng quân xin nghỉ ở khách đi3m phía trước một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường."
"Được."
Bùi Tranh từ từ mở mắt ra, Kỳ Trường Ức ngừng động tác, cánh tay của hắn đau đến mức như không còn là của mình.
Bùi Tranh cởi trói xiềng xích, "Đêm nay, thành thật với ta."
Nói xong, hắn xuống xe ngựa trước.
Kỳ Trường Ức cổ tay mỏi nhừ, co hai tay vào trong đi theo, nhưng đột ngột đứng dậy khiến đầu gối bị thương của hắn không chịu nổi, một chân khập khiễng khuỵu xuống đất.
Lý Ngọc vội vàng chạy tới đỡ điện hạ dậy, thấy sắc mặt của hắn không tốt, trong lòng rất lo lắng.
Bùi Tranh đã đi tới cửa quán trọ, dừng lại, quay đầu lại thúc giục: "Điện hạ, ngươi lảo đảo cái gì?"
Lúc này Triệu Lệ Đường, A Mộc Lặc và những sứ thần Man tộc khác đã vào nhà trọ, những lính canh khác cũng dựng lều tại chỗ, nghe thấy động tĩnh ở đây đều nhìn sang.
Kỳ Trường Ức không muốn vì mình mà gây phiền phức cho mọi người nên cố hết sức đứng dậy, nhưng đầu gối quá đau, không dùng được chút sức lực nào.
Thấy Bùi Tranh trước mắt âm trầm, sắp động thủ Lý Ngọc lớn tiếng nói: "Bùi đại nhân! Điện hạ trọng thương không thể đi, xin nghĩ biện pháp!"
Nghĩ cách? Nghĩ biện pháp gì?
Bùi Tranh nhìn tiểu nhân nhi đáng thương quỳ trên mặt đất, mặc dù không kiên nhẫn nhưng đã đi về phía hắn.
Hắn cúi người, nhẹ nhàng ôm ngang Kỳ Trường Ức, sau đó Bùi Tranh bế hắn vào khách đ3m trước sự chứng kiến của mọi người.
Triệu Lệ Đường và những người khác vẫn đang đứng trong sảnh của nhà trọ, họ ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người bước vào.
Kỳ Trường Ức không thoải mái khi bị nhìn như vậy, hắn giãy giụa hai lần, nói bằng giọng chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy: "Bùi ca ca, ở đây có rất nhiều người, ngươi để ta xuống đi, ta tự đi được."
Không ngờ Bùi Tranh lại càng ôm chặt hơn, "Còn động đậy nữa, ta ném ngươi ra ngoài cửa sổ."
Kỳ Trường Ức không dám động nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng Bùi Tranh.
Triệu Lệ Đường nắm chặt tay, định bước lên phía trước nhưng bị trung tướng bên cạnh lắc đầu cản lại, Triệu Lệ Đường đành phải buông nắm tay đang nắm chặt ra.
A Mộc Lặc nhìn hành động của mọi người cười thầm.
Tiểu nhị nhìn thấy hai người tiến vào đều là khách quý vội vàng dẫn Bùi Tranh lên lầu hai nhà trọ, tiến vào gian phòng tốt nhất.
"Đại nhân, khách đi3m nhỏ của ta vì tiếp nhận đoàn ngời của ngươi ta đã đuổi đi tất cả khách nhân, khách đi3m của t có ngươi ở lại đây, thật là vinh hạnh!"
Tiểu nhị rất ồn ào, "Đại nhân, cô nương mà ngài đang ôm thật xinh đẹp, nhất định là phu nhân của ngài, chậc chậc chậc, mỗi lần khách nhân qua lại nhiều như vậy cũng chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp như vậy. Đại nhân ngài phúc khí thật lớn a...."
"Cút".
Bùi Tranh biểu lộ sự bực bội của mình, tiểu nhị bị hắn dọa cho sợ hãi và vội vàng chạy ra khỏi phòng dành cho khách.
Sau khi đặt Kỳ Trường Ức lên giường, Bùi Tranh sai người đi gọi thái y đi cùng để đảm bảo hắn hoàn hảo trước khi đến chỗ Man tộc.
Sau khi Giang Du Bạch bưng hòm thuốc đi vào, mắt Kỳ Trường Ức hơi mở to.
"Giang, Giang thái y, là ngươi nha."
Ở nơi xa lạ này, nhìn thấy những người quen thuộc khiến Kỳ Trường Ức cảm thấy thoải mái.
"Tham kiến Điện hạ, Bùi đại nhân."
Bùi Tranh gật đầu, đi đến bên giường trầm giọng ra lệnh: "Ngươi ở chỗ này đừng đi đâu, chờ ta trở về."
Nói xong xoay người rời khỏi phòng.
Giang Du Bạch đã kiệt sức, sau khi Bùi Tranh rời đi hắn vội vàng chạy đến kiểm tra đầu gối của Kỳ Trường Ức và bôi thuốc cho y.
"Điện hạ, mấy ngày nay không được tự mình đi lại, đầu gối phải chiếu cố thật tốt, nếu không sau này rất có thể mắc bệnh căn nguyên."
Kỳ Trường Ức ngồi bên giường ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Giang Du Bạch nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn mà cảm thấy đau lòng, một tiểu điện hạ ngoan ngoãn như vậy hận không thể ôm vào lòng chăm sóc thật tốt, tại sao mỗi lần Bùi Tranh đều nhất quyết muốn làm cậu bị thương như vậy.
Có tiếng gõ cửa, là Triệu Lệ Đường tự mình bưng thức ăn lên, Giang Du Bạch lui về phía sau.
"Trường Ức, ngươi cảm thấy tốt hơn chưa?"
Triệu Lệ Đường đi tới bên giường, quan tâm hỏi: "Ngươi xuống lầu không tiện, ta có sai người làm chút gì cho ngươi ăn, mau ăn đi."
Kỳ Trường Ức bụng dù rỗng tuếch, nhưng không có cảm giác thèm ăn.
"Đường ca ca, cám ơn ngươi, đặt ở chỗ đó đi, lát nữa ta ăn."
Thấy hắn không còn sức để nói, Triệu Lệ Đường mạnh mẽ nói: "Không, bây giờ ngươi qua đây ăn một chút đi, ta nhìn ngươi ăn."
Kỳ Trường Ức không thể không thận trọng đứng lên chậm rãi đi tới trước bàn ngồi xuống, chỉ cách mấy bước, trên trán đã lấm tấm mồ hôi mỏng.
Nhặt một miếng bánh ngọt yêu thích, hắn nhét vào miệng nhai nó như nhai sáp.
Kỳ Trường Ức còn chưa kịp nuốt xuống, liền cảm thấy bụng quặn lên, hướng trên bàn nôn ra, nhưng trong bụng lại không có gì để nôn, chỉ có thể nôn khan.
Triệu Lệ Đường bị dọa sợ, đi tới vỗ vỗ lưng hắn, "Được rồi, được rồi Trường Ức, không muốn ăn thì đừng ăn, lát nữa ăn, được không?"
Kỳ Trường Ức đứng thẳng người, hốc mắt đỏ hoe, yên lặng gật đầu.
Triệu Lệ Đường đi quanh phòng hai lần, mở cửa sổ và quan sát địa hình.
"Ta sai người đổi phòng cho ngươi, ở bên cạnh ta, để ta chiếu cố ngươi."
Nghĩ đến lời nói của Bùi Tranh, Kỳ Trường Ức lắc đầu: "Không được Đường ca ca, ta ở phòng này cũng được..."
Triệu Lệ Đường phớt lờ sự từ chối của mình, trực tiếp mở cửa và nhờ người đổi phòng.
Lý Ngọc và hai thái giám trẻ tuổi khác bước vào và giúp Kỳ Trường Ức an ổn trong phòng bên cạnh Triệu Lệ Đường.
Mọi người trong sảnh khách đi3m cũng đã ăn cơm xong trở về phòng nghỉ ngơi, cả khách đi3m bỗng trở nên yên ắng.
Lý Ngọc cũng đợi Kỳ Trường Ức nằm xuống nghỉ ngơi, cởi cho hắn hồng bào nặng nề, xõa tóc đen như mực.
"Điện hạ đừng suy nghĩ nhiều, Bùi đại nhân còn đang cùng sứ thần A Mộc Lặc thương lượng, tối nay không nghĩ ngài ấy sẽ trở về phòng, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn lên đường."
Kỳ Trường Ức mới đầu còn lo lắng, nhưng sau khi nghe lời này, liền khẽ gật đầu, trùm chăn nhắm mắt lại.
Sau khi Bùi Tranh ra khỏi phòng của A Mộc Lặc, hắn nhíu mày lại.
Lúc này mọi người đều đã nghỉ ngơi, quán trọ tối om yên tĩnh.
Bùi Tranh đi về phía phòng dành cho khách vào ban ngày.
Cuộc đàm phán với A Mộc Lặc không suôn sẻ, hắn đòi hỏi quá nhiều, Bùi Tranh không đồng ý cho nên cuối cùng họ tan rã trong bực bội không giải quyết được gì.
Áp chế bất an trong lòng mở cửa đi vào, trong phòng trống rỗng không một bóng người, Bùi Tranh sắc mặt lập tức thay đổi.
Kỳ Trường Ức thực vất vả mới ngủ được, đột nhiên bị người kéo lên vai, khiến bụng đau quặn thắt.
Thừa Phong mặc đồ đen không nói gì, lặng lẽ bế người trở về gian phòng ban đầu, Bùi Tranh đang ngồi ở trước bàn, trong tay cầm một miếng bánh ngọt mà Kỳ Trường Ức đã cắn vào.
Thừa Phong đặt người xuống, đóng cửa và đi ra ngoài, canh giữ cửa.
Kỳ Trường Ức chạm chân xuống đất đầu gối liền đau nhức, hắn cố gắng chậm rãi muốn đỡ ghế ngồi xuống.
"Đứng."
Kỳ Trường Ức sững người, hơi khom người chống đùi, không khỏi run rẩy.
Bùi Tranh đi đến chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống, đem tiểu nhân nhi ở giữa h4i chân của mình.
"Ta không phải kêu ngươi ở chỗ này chờ ta, ai cho phép ngươi rời đi?"
"Là, là Đường ca ca nói, ở bên cạnh phòng hắn sẽ an toàn hơn"
Bùi Tranh nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của hắn, "Hừ? Vậy hiện tại ngươi bị bắt đi hắn như thế nào lại không biết? Xem ra ngày mai sẽ bị trừng phạt hắn tội trông giữ không cẩn thận."
Kỳ Trường Ức nhướn mắt, "Đường ca ca cũng là vì lợi ích của ta, Bùi ca ca, ngươi đừng trách phạt hắn..."
"Ngươi dám thay hắn cầu tình sao? Ta là làm theo ý chỉ của hoàng thượng, muốn trừng phạt ai, ngươi có thể ngăn cản!"
"Ta..."
"Không phải nói sau khi kết hôn sẽ không nghĩ đến người khác sao? Vậy bây giờ lại nghĩ đến Triệu Lệ Đường thì có ích lợi gì? Hay là, lời nói của ngươi chẳng qua là muốn lừa gạt ta!"
Lực tay của Bùi Tranh thậm chí còn nặng hơn cổ tay nhỏ của hắn dường như kêu răng rắc.
"Ta coi Đường ca ca như ca ca của mình, hắn đối với ta rất tốt, ta không muốn vì bản thân mình mà tổn thương hắn. Mặc dù, tuy rằng ta sắp thành thân, nhưng Đường ca ca vẫn như là ca ca của ta..."
Đôi mắt Bùi Tranh đỏ rực, tại sao hắn bắt đầu tìm mọi cách có thể để chạy trốn khỏi mình, thế nhưng hắn đối với Triệu Lệ Đường lại vẫn thân thiết giống như trước! Sự tức giận khiến của hắn khiến hắn không khống chế được sức lực.
"Răng rắc", tiếng xương cổ tay bị trật khớp vang lên.