Kỳ Băng Chi truyền Giang Du Bạch đến vì chứng đau đầu lại tái phát.
Nàng đã mắc phải căn bệnh không thể giải thích này được từ ba năm trước, ngay cả Giang Du Bạch cũng không nhìn ra nguyên nhân và cũng không thể chữa khỏi cho nàng, nhưng Giang Du Bạch khẳng định rằng nàng đang giả vờ.
Cưỡng ép giả vờ ba năm, uống nhiều thuốc đắng như vậy, chẳng qua là vì muốn lấy được một chút thương hại của Bùi Tranh.
Cánh cửa của Thủy Tạ Cư mở ra, và Kỳ Băng Chi được đỡ ra ngoài, khuôn mặt tái nhợt.
Nàng nhìn thấy hai người cúi đầu đứng ngoài cửa, sửng sốt, hỏi: "Giang thái y, hai người này là ai?"
Giang Du Bạch nói: "A, hai người bọn họ là học đồ của ta mới từ Ngự y viện tới, nghe nói Nhị công chúa bệnh nặng, cho nên ta đưa bọn họ tới đây cứu giúp, không ngờ Nhị công chúa bộ dạng không có vấn đề gì."
Kỳ Băng Chi xấu hổ ho vài lần, cau mày chặt hơn, "Bệnh đau đầu của ta là bệnh cũ, nó thực sự không có gì nghiêm trọng. Chỉ là đại nhân quan tâm đến ta, vì vậy ta luôn làm phiền Giang thái y đến để xem bệnh cho ta."
Giang Du Bạch thầm nghĩ, Bùi Tranh quan tâm ngươi sao? Hắn chỉ sợ rằng nếu ngươi chết, quyền thế và địa vị của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
"Đúng vậy, Nhị công chúa nói chính là như vậy, ai không biết Bùi đại nhân đối với công chúa là thật quan tâm chăm sóc, tình yêu của hắn khiến người khác ghen tị như vậy."
Giang Du Bạch trên mặt tràn đầy nụ cười, ngữ khí luôn luôn âm dương quái khí như vậy.
Bởi vì mọi người đều biết Bùi đại nhân đối với Nhị công chúa vẫn luôn thờ ơ, cho nên những lời Giang Du Bạch nói đơn giản là vô nghĩa.
Kỳ Băng Chi sắc mặt tái nhợt, nàng gượng cười nói: "Giang thái y cũng nghe nói, đại nhân hiện tại đã về, ta phải đi đón hắn trước, không biết Giang thái y sẽ chờ ở chỗ này trước, hay là đi với ta?"
Giang Du Bạch không thể nghe được giọng điệu của nàng với tư cách là phu nhân của Phủ thừa tướng, "Thật tình cờ, ta và Bùi đại nhân có chuyện cần thương lượng. Thập Cửu, Chu Ngô, các ngươi có thể đợi ở đây trước."
"Vâng"
Hai người ngoan ngoãn làm theo, nhìn đám người chờ đi ra sân trước.
Sau khi người nọ rời đi, Thẩm Thập Cửu lập tức thả lỏng, đối mặt với Nhị công chúa hắn luôn cảm thấy không thoải mái.
Chu Ngô cứ đứng đó bất động chờ đợi, Thẩm Thập Cửu cong hai chân, trực tiếp ngồi xuống bậc thềm trước mặt Thủy Tạ Cư, kéo vạt áo Chu Ngô.
"Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, bọn họ hiện tại nhất định sẽ không trở lại ngay."
Chu Ngô vẫn còn hơi căng thẳng, lắc đầu, "Ta sẽ không, ngươi cứ ngồi một mình đi, ta không mệt."
Thẩm Thập Cửu không quan tâm đến hắn nữa, hai tay ôm đầu ngồi xuống, dáng vẻ nhàn nhã, ngón chân vẫn còn lên xuống.
Chu Ngô không thể không ngưỡng mộ tâm trí của tiểu ngôcs tử này, hắn có lẽ không biết sự đáng sợ của Bùi thừa tướng, bây giờ hắn còn có tâm trạng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên trong bụi cỏ cách đó không xa, mặc dù tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn bị Thẩm Thập Cửu phát hiện, hình như là con tiểu hắc miêu hắn từng gặp ở Nhất Phẩm Hương.
Mắt hắn lập tức sáng lên, hắn đứng dậy cạy về phía bãi cỏ.
"Này, Thẩm Thập Cửu! Mau trở về đi! Đừng đi lung tung!" Chu Ngô lo lắng gọi từ phía sau.
Nhưng ánh mắt của Thẩm Thập Cửu chỉ dán vào con tiểu hắc miêu mềm mại nhỏ bé, đẩy bụi cỏ sang một bên, tiểu hắc miêu đang ôm đuôi cuộn tròn thành một quả bóng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Thẩm Thập Cửu không chớp mắt.
Thẩm Thập Cửu rất nhẹ nhàng đi tới gần, hô hấp càng ngày càng gấp, giống như mèo kêu meo meo, "Meo, meoo...."
Tiểu hắc miêu cũng gọi "Meowww", như thể đáp lại và liế.mm bàn chân nhỏ đầy thịt của chính nó.
Thẩm Thập Cửu chậm rãi vươn tay, muốn ôm lấy nó, nhưng con tiểu hắc miêu đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi bụi cỏ, chạy về phía rừng trúc.
Thẩm Thập Cửu "a" một tiếng, đứng dậy đuổi theo tiểu hắc miêu.
Rừng trúc này rất lớn, con tiểu hắc miêu xuyên qua rất khéo léo, chỉ chốc lát đã chạy tới cổng một sân viện.
Nó đứng ngoài cổng vòm dừng lại, ngoái đầu nhìn lại, tựa hồ xác định phía sau có người đi theo nó, khi thấy bóng dáng Thẩm Thập Cửu xuất hiện, nó liền "Meowww" một tiếng tiến vào cổng vòm.
Thẩm Thập Cửu đi tới cửa vòm, vừa nhìn thấy trên cửa vòm viết chữ "Hậu viên", hắn hơi do dự, không dám trực tiếp đi vào.
Khu vườn phía sau rất lớn, phía kia là tiểu lâu tinh xảo mà hắn vừa thấy đang ở bên trong.
Thẩm Thập Cửu nhìn thấy tiểu hắc miêu nằm trên cây, ôm thân cây và vẫy đuôi với Thẩm Thập Cửu.
"Tiểu Mao Vũ, mau trở về."
Thẩm Thập Cửu vẫy tay với tiểu hắc miêu, nhưng tiểu miêu phớt lờ hắn và bất động trên cây.
"Ngươi không muốn chơi với ta sao? Vậy ta phải đi đây"
Thẩm Thập Cửu giả vờ xoay người rời đi, nhưng khóe mắt vẫn không ngừng nhắm vào cái bóng đen nho nhỏ trên cây.
Quả nhiên, bóng cây trên thân lay động, tựa hồ muốn trực tiếp từ trên cây nhảy xuống, nhưng cành cây cách mặt đất cũng không ngắn lắm.
Sợ nó bị thương, Thẩm Thập Cửu vội vàng chạy tới, tiểu hắc miêu nhảy khỏi cành cây, đúng lúc nhảy vào trong ngực Thẩm Thập Cửu.
"Tiểu Mao Vũ, ngươi thật không ngoan." Thẩm Thập Cửu vuốt v.e cái đầu nhỏ của nó, "Ở trên cao như vậy mà bị thương thì sao."
Tiểu hắc miêu dụi dụi vào cánh tay hắn, mở to mắt ngước nhìn anh, dùng chiếc lưỡi hồng nhuận liế.mm láp bàn tay nhỏ bé của hắn.
"Ngứa quá." Thẩm Thập Cửu cười ha ha, ôm lấy tiểu hắc miêu hôn một cái, "Sao lại đáng yêu như vậy, ta thích ngươi như vậy."
Hắn ôm tiểu hắc miêu đang đứng dưới tàng cây, cọ tới cọ lui, đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh hai người nói chuyện.
"Tiểu lâu đã thu dọn sạch sẽ, đại nhân trở về đêm nay nhất định sẽ đến ở."
"Bẩm Lý quản gia, mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ, chăn đệm cũng đã thay mới..."
"Ai kêu ngươi đổi!" Giọng nói của Lý quản gia lớn hơn một chút, có chút tức giận, "Chủ nhân nói mọi thứ trong tiểu lâu không được phép động vào, sao dám tự ý làm bậy!"
Tiểu nha hoàn cả kinh, ngoan ngoãn nói: "Nô tỳ biết sai rồi, Lý quản gia đừng nóng giận, nô tỳ lập tức đi thay."
Nói xong, tiểu nha hoàn vội vàng chạy đi.
Lý quản gia đứng đó thở dài, đang định rời đi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, thấy một bóng người đứng dưới tàng cây cách đó không xa.
Nam tử mặc một thân màu trắng, toàn bộ tóc đen đều tụ ở chỏm tóc, đơn giản sạch sẽ, dáng người mảnh khảnh, vạt áo nhẹ nhàng bay theo gió, giống như liễu yếu ớt chống đỡ gió.
Trái tim Lý quản gia khẽ động, bóng dáng ấy khiến hắn cho rằng mình đang gặp ảo giác, hắn dùng sức chớp mắt, nhưng bóng người đó vẫn đứng đó không rời đi.
Hắn chậm rãi đi tới, cổ họng nghẹn ngào, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể run rẩy vươn tay, sờ sờ bả vai nam nhân.
Thẩm Thập Cửu hơi sửng sốt, quay đầu lại, liền nhìn thấy một người nam nhân đứng ở trước mặt hắn, nam nhân kia đang nước mắt lưng tròng nhìn hắn, làm cho hắn không dám động.
Vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, Thẩm Thập Cửu liền thấy trước mắt hắn hiện lên một tia thất vọng cực độ.
Lý quản gia vội vàng giơ tay áo lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, khuôn mặt này rất xa lạ, dung mạo tầm thường, khác xa với khuôn mặt nhỏ nhắn mà hắn từng nhớ.
"Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại tới đây? Không biết hậu viên này không được tùy tiện vào sao?"
Thẩm Thập Cửu bị câu hỏi của hắn làm cho có chút sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào, ôm lấy tiểu hắc miêu, ánh mắt trong veo vô tội.
Nhìn thấy tiểu miêu trong tay, Lý quản gia liền lầm tưởng hắn là một gia nô chăm miêu mới.
Chỉ là hắn không ngờ rằng tiểu miêu này lại có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng hăn như vậy, nuôi đã lâu như vậy, cả phủ ngoại trừ Bùi Tranh, không ai có thể thuần hóa được con tiểu hắc miêu được nuông chiều này.
"Được rồi, hiện tại ngươi đã tìm được tiểu miêu, chúng ta mau đi ra ngoài thôi, chủ nhân của ngươi đã trở lại, ngươi làm việc nhất định phải cẩn thận, về sau đừng để nó chạy lung tung nữa."
Thẩm Thập Cửu nhàn nhạt gật đầu.
Quản gia Lý lại liếc nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
Thẩm Thập Cửu nhìn theo bóng lưng của Lý quản gia, không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết với hắn, mặc dù vừa rồi hắn giữ vẻ mặt rất nghiêm túc khi nói chuyện với mình, nhưng Thẩm Thập Cửu lại không cảm thấy đáng sợ.
Sau đó cúi đầu cọ cọ vào lưng tiểu hắc miêu, bộ lông sờ vào vô cùng mềm mại dễ chịu, mùi vị đặc trưng của tiểu miêu khiến Thẩm Thập Cửu trong lòng ngọt ngào.
Vừa hôn tiểu miêu vừa cúi đầu đi ra ngoài, nhưng đi hồi lâu, chưa tới cổng vòm, Thẩm Thập Cửu đã nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Ủa, đây là đâu nhỉ? Sao hình như hắn đi nhầm đường vậy?
Thẩm Thập Cửu trong lòng sốt ruột, quay người đi trở về, nhưng sau khi rẽ vài vòng, liền trực tiếp đi tới tiểu lâu.
Hoa viên phía sau này tuy bị che khuất nhưng trên thực tế diện tích rất lớn, có rất nhiều non bộ và lối đi ngoằn ngoèo, thành công khiến Thẩm Thập Cửu hoa mắt.
Nghĩ đến mấy năm nay hắn ở cùng sư phụ ở Quỷ cốc, chưa từng thấy qua một tòa phủ đệ như vậy, lúc còn ở Thái y viện luôn được hướng dẫn đường đi, làm sao có thể tùy tiện đi lại như bây giờ.
Thẩm Thập Cửu đứng trước tiểu lâu, nhất thời ngẩn ra.
Không ngờ, một bóng người đột nhiên từ bức tường bên cạnh nhảy xuống, đáp xuống ngay trước mặt Thẩm Thập Cửu.
Thẩm Thập Cửu sửng sốt, tiểu miêu trong lòng hắn cũng sợ hãi, kêu "Meoww, meoww" hai lần, cào lấy áo của Thẩm Thập Cửu chui vào trong túi.
Thẩm Thập Cửu vội vàng vỗ về tiểu miêu trong ngực, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, không sao, đừng sợ, đừng sợ..."
Người trước mặt không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn cùng tiểu miêu trong ngực, ánh mắt lạnh lùng phức tạp.
Thẩm Thập Cửu ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt hẹp dài kia tràn đầy cảnh giác, sau đó khẽ mở ra.
"Ngươi, ngươi, ngươi là..."
Bùi Tranh một mực nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, tuy rằng đôi mắt của hắn có chút tròn trịa, nhưng không phải mắt hạnh, mà là bên trong tràn đầy một mảnh thanh hoa, thuần khiết, sáng ngời không tì vết.
Hắn nghĩ mình chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo ấy đối với một người.
Trái tim đột nhiên thắt lại, Bùi Tranh đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh.
"Ngươi là ai?"
Bị ánh mắt sắc bén của hắn dọa sợ, Thẩm Thập Cửu bất giác lùi lại.
"Ta, ta tên là Thẩm Thập Cửu."
"Thẩm Thập Cửu..." Bùi Tranh tăng thêm một ít lực tay, lại thấp giọng nói: "Thẩm Thập Cửu..."
"Meoww" một tiếng, tiểu hắc miêu trong ngực Thẩm Thập Cửu thò đầu ra, nhìn Bùi Tranh, tựa hồ không hài lòng với bộ dáng hung ác của Bùi Tranh.
Bùi Tranh cười lạnh một tiếng, "Ngươi tiểu hỗn đản, người nào ngươi cũng chạy theo?"
Hắn đưa tay nhấc tiểu miêu ra, đặt lên cành cây bên cạnh.
Tiêu ahức miêu kêu hai tiếng, liếc nhìn hai người một cái, liền nhảy khỏi cành cây cao, chớp mắt biến mất.
Thẩm Thập Cửu có chút kinh ngạc, hóa ra Tiểu Mao Vũ có thể tự mình nhảy khỏi cành cây, hại hắn vừa rồi hắn khẩn trương như vậy xông lên cứu.
Nhận ra rằng tiểu miêu đã lấy đi tất cả suy nghĩ của người trước mặt, Bùi Tranh không hài lòng nắm cổ tay của hắn rồi xoay lại, điều này thực sự khiến Thẩm Thập Cửu cau mày đau đớn.
"Đau...đau quá..."
Các đường nét trên khuôn mặt bình thường ban đầu của hắn nhăn lại với nhau, trông hơi xấu xí nhưng giọng nói lại mềm mại động lòng.
Thẩm Thập Cửu cảm thấy cổ tay sắp đau đến tê dại, chịu không nổi nữa, vươn tay đẩy ng.ực Bùi Tranh.
Ai ngờ, Bùi Tranh đẩy hắn trước, động thân thể, buông cổ tay hắn, hắn liền kêu lên một tiếng.
Thẩm Thập Cửu vội vàng ôm lấy cổ tay hắn, thở ra hai hơi, sau đó xoa xoa.
Nhưng hắn đột nhiên phát hiện trên cổ tay của mình có một vết máu đỏ tươi, rõ ràng.
Hắn kêu lên một tiếng, vội vàng nhìn bàn tay còn lại dính đầy máu đỏ tươi của mình, đã bị bàn tay đẩy Bùi Tranh vừa rồi lau đi.
Hắn hoảng sợ nhìn về phía Bùi Tranh, chỉ thấy Bùi Tranh sắc mặt có chút tái nhợt, lông mày hơi cau lại, hô hấp rõ ràng trở nên không ổn định, cho dù trên người hắc y thấm đẫm máu tươi, cũng không thể nhìn ra.
Nhưng Thẩm Thập Cửu cúi người lại gần, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, là bởi vì quá khẩn trương, không phát hiện được mùi máu tanh.
"Ngươi sao rồi? Ngươi có bị thương không? Có vẻ nghiêm trọng. Ngươi không sao chứ? Ngươi vẫn có thể nghe thấy ta chứ?"
Thẩm Thập Cửu vung vẩy ngón tay trước mắt, Bùi Tranh nhướng mi nhìn hắn, thần sắc hờ hững.
"Cút."
Môi mỏng thốt ra một chữ, Bùi Tranh xoay người đi về phía tiểu lâu.
Thẩm Thập Cửu đứng tại chỗ âm thầm siết chặt nắm tay, nhìn bóng người siêu vẹo trước mặt, trong lòng vô cùng lo lắng.
Áo choàng trước ngực chắc chắn đã thấm đẫm máu, nếu không nhanh chóng cầm máu, thân thể nhất định sẽ bị tổn thương rất lớn.
Bởi vì hắn trọng thương, Thẩm Thập Cửu biết vết thương sẽ đau như thế nào, người kia làm sao lại bình tĩnh như vậy, giống như không có cảm giác gì?
Đang nghĩ ngợi, liền thấy nam tử vừa bước lên bậc thang đột nhiên khom người xuống, che ngực phun ra một ngụm máu tươi, từ cằm chảy xuống đất.
Không dừng lại, hắn mở cửa bước vào tiểu lâu.
Thẩm Thập Cửu nhìn cánh cửa đang mở, nghiến răng nghiến lợi vội vàng chạy vào, đóng cửa lại "cạch" một cái.
Vật dụng trong khu nhà nhỏ rất tinh tế và đơn giản, bên trong có một chiếc giường lớn mềm mại, trên đó có một người đang nằm nặng nề, im lìm.
Thẩm Thập Cửu siết chặt nắm tay để căng mình lên, thận trọng đi tới, chỉ thấy Bùi Tranh lặng lẽ nằm đó, lông mày giãn ra, giống như hắn đã bất tỉnh.
Bàn tay nhỏ bé lặng lẽ đặt lên cổ tay Bùi Tranh, Thẩm Thập Cửu quỳ ở bên giường nhíu mày suy nghĩ, thật lâu sau mới đem cổ tay Bùi Tranh đặt trở lại trên giường.
Mạch đập của hắn có chút rối loạn, có thể cảm giác được trong cơ thể một luồng chân khí cuồn cuộn, hẳn là bởi vì cưỡ.ng bức vận công tạo ra tổn thương nội tạng, cho nên mới hộc máu.
Thẩm Thập Cửu rút ống tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là những viên thuốc nhỏ màu đỏ, Thẩm Hoan dùng nó lúc nguy cấp để cứu mạng hắn, mỗi viên đều cực kỳ trân quý.
Hắn lấy một viên ra và cất những viên còn lại vào tay áo.
Thẩm Thập Cửu cẩn thận nhét viên thuốc chậm rãi nằm xuống bên cạnh Bùi Tranh, dùng bàn tay nhỏ hé mở môi, đem viên thuốc nhỏ màu đỏ đặt vào trong đó.
Nhưng Thẩm Thập Cửu đợi rất lâu, cho đến viên thuốc gần như tan chảy trong miệng Bùi Tranh vẫn không nuốt xuống được.
Nếu viên thuốc tan hoàn toàn trong miệng, nó sẽ hoàn toàn vô dụng, Thẩm Thập Cửu trở nên lo lắng.
Hắn chọc chọc má Bùi Tranh như mèo cào, "Này, dậy đi."
Không có chuyện gì xảy ra.
Chọc thêm hai lần, "Nuốt nhanh lên."
Vẫn không có gì.
Chọc thêm hai lần, "Thuốc tan gần hết rồi, sẽ rất phí."
Vẫn không có gì.
Thẩm Thập Cửu đi vòng quanh giường, không biết làm sao.
Đột nhiên, hắnnh nghĩ ra một cách, nhưng...
Hai tai của hắn chuyển sang màu đỏ.
Vào thời khắc nguy cấp, cứu người là quan trọng nhất, những thứ còn lại không còn quan trọng, đúng vậy, không quan trọng.
Thẩm Thập Cửu trong lòng rối rắm nghĩ đến, sau đó tâm tình thay đổi, lặng lẽ bò đến bên giường, tránh đi thân thể Bùi Tranh, quỳ xuống bên cạnh hắn.
Hắn hít sâu mấy hơi, sau đó chậm rãi cúi người, đem mặt kề sát Bùi Tranh.
Tuy rằng trong phòng nhỏ ánh sáng có chút mờ mịt, trên giường lại càng tối, nhưng Thẩm Thập Cửu không khỏi tim đập càng lúc càng nhanh.
Người phía dưới nhắm mắt hô hấp rất nông, nhưng lại nóng như thiêu đốt, phả nhẹ lên mặt Thẩm Thập Cửu, hắn đeo mặt nạ nên không nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng, nhưng lỗ tai đỏ bừng lại không che giấu được.
Người trước mắt đã hôn mê, trên người lạnh lẽo cùng đau đớn đã giảm bớt một chút, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.
Lông mày sắc nét, đôi mắt hẹp dài, đôi má nhợt nhạt, và đôi môi hơi hé mở bị nhéo...
Thẩm Thập Cửu nhắm mắt lại, lè lưỡi limếm môi, sau khi chạm vào đôi môi mát lạnh mềm mại, không khỏi run rẩy vài cái, chiếc lưỡi nhỏ chậm rãi vươn vào chạm vào viên thuốc hơi tan chảy, đột nhiên nếm được một mùi vị đắng ngắt.
Run rẩy thở d.ốc đẩy viên thuốc ngược xuống cổ họng, lại vô tình chạm phải một mảnh mềm mại, yên tĩnh ấm áp khác.
Thẩm Thập Cửu hai mắt đột nhiên như bị điện giật mở ra, vội vàng rút đầu lưỡi ra, chặn lại môi hắn, đột nhiên thổi vào.
Cổ họng của người dưới thân cuối cùng cũng động đậy, hắn nuốt viên thuốc xuống.
Thẩm Thập Cửu thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống giường, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi, hai chân có chút mềm nhũn, không cách nào nhấc lên khí lực.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật với một người như vậy, hắn hồi hộp đến mức không thể bình tĩnh được.
Chợt có tiếng nói ngoài cửa.
"Nhị công chúa, Giang thái y, đại nhân nói không muốn gặp các ngươi, ngài tự có đạo lý, mong hai người thứ lỗi, không nên quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
Quản gia Lý ngăn cản.
"Lý quản gia, ta vừa mới sai người tới đưa một ít canh tẩm bổ cho đại nhân, đại nhân bận việc chính sự, nhất định không được hủy hoại thân thể, canh này là do chính ta làm, rất bổ dưỡng..."
"Nhị công chúa, nô tài đã nói rất rõ ràng, hơn nữa nấu canh vất vả là việc của nô tài, công chúa chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được, không cần vất vả như vậy."
"Quản gia Lý..." Kỳ Băng Chi muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đã bị cắt ngang.
"Lý Ngọc, công chúa không thể gặp, dù sao ta cũng có thể gặp được chứ, ta có chuyện quan trọng muốn cùng Bùi đại nhân thương lượng, ngươi đừng ngăn cản ta."
Nói rồi Giang Du Bạch đang định bước tới, nhưng bị ngăn lại.
"Giang thái y, đừng làm khó dễ nô tài..."
Thấy dáng vẻ cầu xin của hắn, Giang Du Bạch nhướng mày, "Thôi được vậy để hôm khác ta trở lại..."
Nói xong, hắn xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện trước cửa tiểu lâu trên bậc thang có mấy giọt màu đỏ, giống như là máu, hắn vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra.
Kỳ Băng Chi và Lý Ngọc cũng nhìn thấy vết máu và trở nên lo lắng.
Giang Du Bạch đứng lên, giơ lên đầu ngón tay màu đỏ tươi, nghiêm mặt nói với Lý Ngọc: "Chủ tử ngươi bị thương sao? Máu có thể nhỏ xuống đất, vết thương nhất định rất nghiêm trọng, ngươi đã băng bó cầm máu chưa?"
Lý Ngọc sửng sốt một chút, "Cái này... Ta không biết."
Giang Du Bạch biến sắc, trực tiếp đi tới đẩy cửa tiểu lâu.
Thẩm Thập Cửu vừa nghe người ngoài cửa muốn tiến vào, đã sợ ngây người, nửa quỳ ở bên cạnh Bùi Tranh, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hắn âm thầm cầu nguyện trong lòng, nhanh lên, đừng vào, nếu không bây giờ chân run trốn cũng không trốn được.
Tiếc rằng ông trời không phụ lòng người.
Cửa phòng nhỏ đột nhiên bị đẩy ra, Thẩm Thập Cửu trợn to hai mắt, nín thở.
Đột nhiên, một bóng đen xẹt qua trước mắt, trong nháy mắt, Thẩm Thập Cửu trùm chăn kín đầu, bị kéo qua lật úp lại, nằm ở bên trong giường, bị thân ảnh cao lớn nghiêm chỉnh chặn lại.
Hắn không biết chuyện gì xảy ra, muốn nhìn Bùi Tranh một chút, lại bị chăn bông đột nhiên trùm lên đầu, hắn lâm vào trong bóng tối.
Tim Thẩm Thập Cửu đập loạn xạ, liền cảm giác được một bàn tay mảnh khảnh hữu lực đặt ở trên eo của mình, vừa muốn động đậy, liền bị bàn tay kia gắt gao giữ lại, hai chân còn bị một cái khác chân dài đè lại, không thể" không di chuyển dưới chăn.
Thẩm Thập Cửu không dám động, hai tay nắm chặt chăn bông, từng ngụm từng ngụm thở dố.c.
Sau khi mấy người ngoài cửa đi vào, liền nhìn thấy Bùi Tranh dựa vào trên giường.
Ngoài khuôn mặt nhợt nhạt ra, khó có thể nhận ra hắn bị thương.
Bùi Tranh hơi ngước mắt lên nhìn những người đó, đôi mắt lạnh lùng của hắn tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn và chán nản.
Lý Ngọc vội vàng giải thích nói: "Chủ nhân, Giang thái y nói hình như ngài bị thương, ta rất lo lắng, cho nên để hắn đi xem một chút, về phần Nhị công chúa..."
Lý Ngọc dừng lại không tiếp tục.
Kỳ Băng Chi nịnh nọt cười: "Đại nhân, ta cũng lo lắng cho sức khỏe của ngài, cho nên mang cho ngài một ít canh bổ, uống lúc còn nóng."
Bùi Tranh cố nén sự khó chịu trong lòng, nhìn đi chỗ khác giơ tay day trán.