Năm năm trôi qua, thời gian nói không ngắn không dài. Đối với Dung Xán mà nói, thời gian này đối với hắn không có ý nghĩa gì.
Một mảnh rừng phong ven hồ luôn thu hút sự chú ý của hắn. Màu đỏ của lá đỏ như máu, đỏ như tình, khiến cho hắn nhớ tới cô nương kia thản nhiên cười.
Thế gian này, lại không có một đóa hoa nào giống nàng.
Thuyền lớn vừa qua lưu vực, hắn luôn thích tới Phiến hồ, có lúc hắn sẽ trở về cùng huynh đệ hội họp, có lúc lại ngồi ven hồ, trầm mặc suy tư. Ngày hắn ngồi ngắm những đám mây trôi trên trời, nhớ lại những động tác múa mềm mại, nụ cười rực rỡ hình dánh kiều mị, đợi khi đêm xuống, hồ trở nên lung linh huyền bí, hắn thường xuyên xuất hiện ảo giác nàng từ từ đi tới, ôm trong ngực tam huyền cầm, ôn nhu cất giọng hát: Ta mê lại tỉnh, tỉnh lại mê, mê mê tỉnh tỉnh thật khó hiểu…
Hắn muốn tỉnh táo lại, nhưng cũng không muốn tỉnh, hắn uống máu nàng, hai người đã hợp thành một, hắn biết hắn trúng cổ, lấy máu nàng để hóa giải đi sự nguyền rủa. Tình nguyện khiến bản thân mê mệt, tỉnh cũng không bằng mê.
Mấy năm qua, huynh đệ trên thuyền lớn đều biết nơi hắn đi, khi mới bắt đầu khởi hành Miên Phong đáng thương đã bị phái tới để gọi hắn trở về, nhưng mười lần thì chín lần không thành công, lâu thành thói quen, thuyền lớn mua bán trao đổi hàng hóa, ở hai nơi lưu vực lui tới vì vậy Dung Xán rất vui vẻ, khi hắn trở về tự có cách để tìm bọn họ.
Năm nay thu tới hơi sớm.
Dung Xán bước vào rừng phong, dưới chân cỏ xanh hơi chút ngả vàng, trên đầu lá phong đỏ tươi mang tư thế kiều mỵ.
Hắn thả bộ trong rừng, trên người khoác chiếc áo mỏng đã hơi cũ cùng với cảnh sắc xung quanh thật không tương xứng, nhưng dáng vẻ hào sảng của hắn lại vô cùng phù hợp trong không gian lúc này.
Đi sâu vào rừng phong, Kính hồ vẫn không gợn sóng tựa hồ những năm qua không hề thay đổi.
Hắn trầm mặc, rất lâu cũng không nói lời nào. Người ngoài đều cho rằng hắn vô phiền vô ưu, đã không còn cảm xúc vui buồn mừng giận nữa, nhưng thực ra trong lòng hắn lại luôn chứa một tình yêu nồng cháy, dành cho một nữ nhân – người khiến hắn yêu cũng nhiều mà hận cũng nhiều.
Hắn ngồi ven hồ trên phiến đá lớn, theo thói quen hắn nhíu mày, ánh mắt phiền muộn lẫn cô độc khiến cho cả người hắn như bị bao phủ bởi một tầng sương trắng, hắn đưa tay vuốt ve chiếc vòng ở tay, mặt hồ ánh lên hình ảnh một nam nhân với ánh mắt ôn nhu xen lẫn thê lương.
Một chiếc lá rời cành rơi xuống mặt hồ, hồ xuất hiện một rung động nhỏ, một vòng tròn lan dần ra như đóng như mở.
Hắn hơi nhếch môi, thần săc dịu dàng, đóng vẫn là vòng mở cũng là vòng, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy tâm tình hoảng hốt, câu hát vang lên từ trong nội tâm của hắn, hắn yên lặng đến ngẩn người, kinh ngạc trầm mặc, hắn rơi vào trạng thái mê loạn, tựa như trước kia được nghe nàng hát, ôn nhu mềm mại như nước.
Xán lang…Chàng đang tức giận sao? Chàng cứ mãi giận, ta biết…
Ta thật sự thích chàng, rất thích chàng… Haiz không có cách nào…
Xán lang…Mộc Diễm Sinh thật lòng yêu chàng, mong chàng luôn khắc ghi điều này trong lòng…
Ông trời ơi! Hắn hận nàng! Hận nàng! Vô cùng hận nàng!
Khắc ghi trong tâm. Lời đã thành lời nguyền, nàng luôn ở trong lòng của hắn, vĩnh viễn không lãng quên.
Linh hồn tưởng như sắp thoát ra khỏi thể xác, hắn nằm xuống phiến đá, cả người thành hình chữ đại lớn.
Trong đầu, hắn hồi tưởng lại hình ảnh của nàng, nhợt nhạt như quỷ, đôi môi còn đâu vẻ kiều diễm, ánh mắt đắm thắm tình ý cùng bi ai, khiến cho lòng hắn đau đớn đến run rẩy.
Một giây trôi qua, giống như năm ấy, hắn nhớ nàng nằm ở trên người hắn, xung quanh chỉ có tĩnh lặng.
Hắn vô lực muốn tránh né, lần đầu nhận ra điều ấy, hắn thực sự sợ hãi, không thể cử động, không thể cất tiếng kêu cứu, tim đau đến tê liệt, hắn nằm bị động, trên trán toát mồ hôi lạnh, không thể gào thét chỉ có thể mở to mắt, trừng trừng nhìn lên phía trên…
Cho đến một ngày, Lý Tinh Hồn cùng một nam nhân Miêu tộc đánh nhau bên ngoài Trúc hiên, hắn mới nhận ra có chuyện xảy ra.
Không nói hai lời, Trại Mục Tư đã mang nàng đi.
Hắn không có cách nào để giữ người ở lại, Lý Tinh Hồn thấy hắn đã tiếp nhận máu của nàng, không để mất thời cơ, vội vàng hạ châm nấu thuốc, để cho Miên Phong đem thuốc giúp hắn uống khiến cho máu nàng và hắn hòa hợp để trừ đi cổ độc trên người hắn.
Hắn không giữ được nàng, cũng không tìm được nàng.
Nhiều lần tới Điền môn cùng Thương Sơn tổng phân đà, tất cả đều không có hình bóng của nàng.
Cả những lần qua lại lưu vực này, qua Tẫn Thiên Phàm, tất cả đều không có.
Những lần tới Kính hồ, sắc phong có đỏ nhưng cũng không thể kiều mị như nàng, kém xa ánh mắt cụ nụ cười thản nhiên kia.
Tinh Hồn từng nói một người sống thì một người chết, nàng đem máu mình cho hắn sẽ không còn đường sống.
Cho dù chết cũng phải biết nàng được chôn cất nơi nào.
Ta đã tới…Có ta ở đây, chàng sẽ không chết…
Ta không làm được gì ngoài việc ở bên chàng, ta nhất định bảo vệ chàng…Nhất định có thể…
Mộc Diễm Sinh…Hắn nhắm mắt lại, không muốn cử động, tim quặn đau cứ mặc cho nó vậy.
Cứ bỏ mặc nó đi…
Thần trí hôn mê, hắn không biết bản thân đã ngủ bao lâu, trong mộng đã mơ những gì.
Có thanh âm của con người vang lên bên cạnh, là tiếng bước chân rất nhẹ, trong lòng hắn tức giận, cảm giác khu vực của mình bị xâm phạm, rừng phong ven hồ chỉ cho phép hắn và nàng lui tới, tuyệt đối không để người thứ ba xuất hiện.
Người nọ đang quan sát hắn, tựa hồ đối với hình dáng bây giờ của hắn cảm thấy rất thú vị, lại gần dựa vào hắn, khiến cho Dug Xán cảm thấy ánh sáng của hắn bị che mất.
Nhưng lúc này, Dung Xán xuất thủ dữ tợn chộp lấy cổ họng đối phương, nếu thêm lực chắc chắn sẽ đem cái cổ kia bẻ gãy. Đối phương cũng phản ứng rất nhanh xuất chiêu, hai lưỡi dao sắc bén chực đâm vào ngực Dung Xán, cùng lúc đó hai người bất động.
“Mộc Diễm…Sinh…” bị phát hiện, nàng đầu quấn khăn, mặc quần áo miêu tộc, dưới chân là giày thuê hoa câu giác.
Hai chuôi đao ở ngực hắn không sợ, một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, tay buông cổ nàng, miệng thở dài, nháy mắt hắn lao tới đem nàng ôm trong lòng “Mộc Diễm Sinh…”
Thiếu nữ miêu tộc kia lại bị lão đại dọa giật mình, ngẩn người một lúc mới hiểu được tình cảnh lúc này, hai cây đao bị hắn gạt sang, chém cũng không được mà không chém cũng chẳng xong. Nàng tức giận kêu to, dùng chân hung hăng đạp hắn, dùng sức đẩy hắn ra, la mắng.
“Này ngươi làm trò gì vậy? Dung Xán mau buông ta ra! Đồ điên này!” Dám để cho Trại Tư Mục đem nàng đi, tên khốn kiếp này, lại khiến cho nàng cùng tỷ tỷ phải ngồi lao. Hừ tên xú nam nhân, heo to đầu nhất định phải đem hắn chém chết, ngươi chết ta cũng mặc kệ!
“Cô…” hắn bất ngờ buông tay, nắm lấy cằm nàng, thô lỗ nhìn nàng, ngực hắn vui mừng điên cuồng khiến cho đôi mắt phát ra thú tính.
Không phải nàng không phải nàng… Tâm như lửa đốt, đâu có để ý tới hành động của Mộc Lan Tư lúc này, hắn gấp gáp gằn từng chữ hỏi:” Nàng đâu? Nàng tới, nàng ở chỗ này phải không?”
Mộc Lan Tư cảm thấy hắn điên thật rồi. Đôi mắt cuồng loạn kia thật dọa người, hại nàng há miệng cứng lưỡi một lời cũng không thể nói ra.
Không đợi nàng trả lời, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng tìm mãi cũng không thấy hình dáng của nàng.
Lòng hắn lo lắng, bỗng dưng điên cuồng gào thét:” Mộc Diễm Sinh, cô mau ra đây! Đi ra! Đi ra gặp ta mau lên!” Từng tiếng vang vọng xung quanh phá vỡ sự bình yên vốn có của cảnh vật nơi đây.
Mộc Lan Tư không kịp nuốt xuống sự sợ hãi, bởi vì hắn lại nhào tới bóp cổ nàng.
Người này điên thật rồi! Hu hu tay hắn thật là lớn, khẳng định có thể bót chết ta. Nàng nhất định phải nói người kia không cần để ý đến hắn!
“Nói, tỷ tỷ của cô ở chỗ nào?” Hắn như dã thú bị chọc giận.
“Ngươi còn nói…” Hu hu, nàng muốn khóc quá, quả thực rất đau, nước mắt chảy như trút nước. Nàng có ý tốt lẽ não tới đây để chịu chết sao, hắn dựa vào cái gì mà nổi giận với nàng?
“Tỷ tỷ ta không phải vì ngươi thì bây giờ đã sống rất tốt rồi, nàng mất quá nhiều máu, ngươi cho rằng nàng có thể làm gì? Ngươi, ngươi tên khốn kiếp, nam nhân thối, ngươi uống máu của nàng mà còn mặt mũi hỏi nàng giờ đang ở đâu? Vậy mà còn hung hãn cái gì? Là ngươi hại nàng! Năm năm, ngươi đã hại chết nàng.” Lan Tư mắng liền một hơi, mặc kệ tình thế lúc này như thế nào.
Hắn trừng nàng, trợn mắt nhìn một lúc lâu, cái gì cũng chưa nói, mặt không chút biểu tình. Sau đó hắn chầm chậm buông tay, cổ họng phát ra âm thanh quái dị: “Hừ hừ” một hồi lâu.
“Nàng chôn ở…nơi nào?” thanh âm khó nhọc được phát ra, giống như hắn rất khó khăn khi nói ra những điều này.
“Ở Thương Sơn tổng phân đà” Mộc Lan Tư có chút sợ hãi, nàng rất không muốn thừa nhận mình đang run sợ, nam nhân trước mặt có một ánh nhìn khiến cho người đối diện cảm thấy dựng tóc gáy, hic, thử so sánh khuôn mặt dữ tợn bây giờ và khuôn mặt ngời ngời anh tuấn lúc trước của hắn. Hắc…thật không phải của một người.
“Ngươi nói láo!” Hắn nhíu mày dữ tợn quát. “Thương Sơn tổng phân đà không có mộ phần của nàng.”