Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương, Vô Địch Bạo Sát Mọi Người

Chương 10: Thật giả thiên kim (10)



Hạ Tử Phi không thể tưởng tượng nổi, lại có chút buồn cười.

 

Hắn biết Tống Tuyết thích mình, cũng biết Lâm Dư Hàm dùng tên tuổi của mình, để châm ngòi Tống Tuyết bắt nạt học sinh được đặc cách tuyển vào này.

 

Nhưng như vậy thì sao, chỉ cần Dư Hàm chơi vui vẻ là được, còn những việc khác hắn không thèm để ý.

 

Nghĩ đến cảnh Lương Tiểu Tiểu trước kia bị Tống Tuyết hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ, Hạ Tử Phi cảm thấy mình nghi thần nghi quỷ.

 

Một người có hoàn cảnh nghèo khó, không hề có người chống lưng, làm sao có thể đánh Tống Tuyết cùng đám bạn đến nhập viện, cô ta mà có năng lực như vậy sao?

 

Mà người này còn dám phản kháng, dám bắt nạt Dư Hàm, Dư Hàm cơ thể mong manh yếu đuối, may mắn xuất thân cao quý, nếu không sẽ bị tiện nhân này bắt nạt đến chết.

 

Dám bắt nạt người hắn thích, thì phải chuẩn bị tinh thần thật tốt để hắn trả thù.

 

Hắn thấy Toa Dư không hề nhúc nhích, Hạ Tử Phi tức giận, lạnh lùng nói: “Còn cần tôi phải nhắc lại lần thứ hai sao?”

 

“Hạ thiếu, cậu định lấy bóng ném vào người tôi à?” Toa Dư nghiêng đầu, ánh mắt sáng tỏ, giống như chỉ đơn giản hỏi một câu.

 

Hạ Tử Phi có chút không kiên nhẫn, cười lạnh một tiếng: “Đánh vào đầu cô thì sao? Ai bảo cô đột nhiên đi qua? Muốn trách thì chỉ có thể tự tách bản thân không may mắn!”

 

Cổng trường cách sân bóng một khoảng cách rất xa, hơn nữa ở giữa có một hàng rào bảo hộ, những lời này vừa nói ra chính là cố ý lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.

 

Rốt cuộc là do cô không quyền không thế, nên bất cứ ai cũng có thể tới dẫm đạp.

 

Toa Dư nhìn nam sinh thiểu năng trí tuệ này, nở nụ cười nhẹ giọng nói: “Hạ thiếu nói như thế nào thì là thế ấy, tôi sẽ đi nhặt bóng về giúp cậu. Nếu cậu thích chơi bóng rổ, hôm nay tôi sẽ làm người nhặt bóng cho cậu.”

 

Cô bước lại chỗ quả bóng, nhặt lên, phủi đi cát bụi trên quả bóng, nhìn qua có vẻ vâng vâng dạ dạ nghe lời hiểu chuyện, diễn vai nữ sinh yếu đuối, nhát gan vô cùng hoàn mỹ.

 

Hạ Tử Phi nở mọt nụ cười khinh bỉ.

 

Hắn cho rằng cô gái này chẳng có bao nhiêu kiên cường, ở trong video thì hùng hùng hổ hổ, không coi ai ra gì. Nhưng bây giờ, cô ta phải ngoan ngoãn nghe lời, bảo làm gì cô ta sẽ làm đó.

 

Chờ hắn dạy dỗ con chuột cống này đủ rồi, lại đưa cô ta đến trước mặt Dư Hàm, bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi!

 

Toa Dư nhặt bóng rổ lên, trên sân còn rất nhiều nam sinh khác cũng mặc đồ chơi bóng rổ, đều là những người ngày thường cùng Hạ Tử Phi tác oai tác quái.

 

Lúc nãy Hạ Tử Phi cố ý ném bóng qua, suýt chút nữa đụng trúng Toa Dư, bọn họ đều hú hét lên hưng phấn.

 

Bởi vì mỗi lần Hạ Tử Phi dạy dỗ người khác, điều đó có nghĩa là bọn họ sẽ có đồ chơi mới.

 

Gia thế của Hạ Tử Phi lớn hơn bọn họ rất nhiều, chỉ cần hắn dẫn đầu, như vậy dù có hành hạ người khác đến tàn phế cũng sẽ có người xoá dấu vết.

 

Trong trường này có rất nhiều học sinh được chiêu sinh, đối với những người này mà nói, thì đó cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

 

“Đây không phải là người trên diễn đàn cố ý đánh bóng vào người Lâm nữ thần sao?”

 

“Nếu thích đánh bóng vào người khác như vậy, thì để cô ta làm bia ngắm đi! So bóng rổ với bóng tennis, không biết cô ta có chịu nổi không? Hahahahahah…”

 

“Này, nhặt bóng lại đây, sau đó đứng ở phía dưới rổ bóng đi!”

 

Mấy nam sinh nói với Toa Dư những lời này, sau đó phá cười một trận, bọn họ để Hạ Tử Phi làm người dẫn đầu, nên cũng biết rõ người Hạ Tử Phi thích là Lâm Dư Hàm.

 

Hạ Tử Phi muốn trút giận cho Lâm Dư Hàm, bọn họ tất nhiên cũng muốn giúp một tay.

 

Cô gái tâm cơ này, có thể chịu được mấy quả bóng đây? Đừng có vừa đụng trúng đã ngất đi, như vậy sẽ không còn đồ để chơi.

 

_______________

 



“Dư Hàm, hình như đám người Hạ thiếu đang đứng cùng một chỗ với Lương Tiểu Tiểu?”

 

Ngoài cổng trường, bởi vì kẹt xe mà đám nữ sinh nhà giàu đứng tụm lại một chỗ với nhau, bọn họ vây quanh Lâm Dư Hàm ríu rít, nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền hưng phấn muốn đi qua.

 

“Tốt quá! Tớ biết Hạ thiếu sẽ không bỏ qua chuyện này mà.”

 

“Hahahaha, cô ta đúng là xui xẻo, cô ta làm chân Dư Hàm bị thương nghiêm trọng như vậy, Hạ thiếu dùng bóng ném c.h.ế.t cô ta là đáng đời!”

 

Lâm Dư Hàm nhìn thoáng qua sân bóng rổ, khoé miệng cong lên sung sướng vô cùng.

 

Không uổng công cô ta đăng một bài lên diễn đàn, hiện tại đã phát huy tác dụng.

 

“Hạ học trưởng chắc là cũng không quá đáng lắm đâu? Rốt cuộc bạn học Lương cũng không phải cố ý, hay là tớ qua đó nói chuyện, bảo cậu ấy đừng bắt nạt Lương Tiểu Tiểu…”

 

Vẫn là phải diễn kịch một chút, Lâm Dư Hàm tính toán khập khiễng đi qua, không ngoài dự đoán liền có mấy người ngăn lại: “Dư Hàm à, cậu đừng tốt bụng quá, cô ta xứng đáng phải bị như vậy! Cậu về nhà đi, mặc kệ cô ta.”

 

“Nhưng mà, nhưng mà…”

 

Mấy nữ sinh vây quanh Lâm Dư Hàm lôi kéo cô ta lên xe, giống như sợ cô ta chạy tới ngăn cản Hạ Tử Phi.

 

Lâm Dư Hàm ỡm ờ bước lên xe, đáy mắt tất cả đều là hả hê, đắc ý.

 

Hiện tại Lương Tiểu Tiểu chia thành hai nhân cách, chắc chắn không biết mình chọc phải người nào đâu?

 

Chờ tới lúc cô ta bị dạy dỗ đủ rồi, cho dù có giãy dụa phản kháng thế nào, sống lại mấy đời, cũng không sợ cô ta phân liệt thành mấy nhân cách, tất cả đều là vô dụng.

 

Cô ta cũng không thể đấu lại mình! Hahahaha…

 

_____________

 

Trong sân bóng rổ, Toa Dư nhìn đám người Hạ Tử Phi đang đứng cười to, khởi động vài cái, nhìn tư thế vô cùng chuyên nghiệp, kĩ thuật chính xác làm cho một số người nghi ngờ, có mấy người thông minh nhìn ra được có điểm không hợp lý.

 

“Nhìn giống như biết chơi bóng rổ?”

 

“Ha, biết chơi thì sao? Có thể làm cho bớt đau khi bị bóng đánh trúng người không?”

 

Tất cả mọi người đều cho rằng, hôm nay Toa Dư sẽ cực kỳ xui xẻo.

 

Hạ Tử Phi lạnh nhạt nhìn, cũng nở một nụ cười trào phúng.

 

Nhưng ngay sau khi tiếng cười kết thúc, Toa Dư di chuyển bóng rổ trong tay, sau đó đột nhiên ném bóng, quả bóng lao vụt qua hướng nhóm người này đang đứng.

 

“Các thiếu gia của tôi.”

 

“Đỡ bóng này!”

 

Bóng rổ xé gió, tại thời điểm mọi người không phản ứng kịp, bay nhanh về phía bọn họ.

 

Từ lúc sống lại vào thân thể của Lương Tiểu Tiểu đến bây giờ, tinh thần lực của Toa Dư đã hoàn toàn thích ứng với cơ thể này, sức mạnh của Toa Dư hiện giờ có thể so sánh với siêu nhân. Cô chỉ cần nhẹ nhàng tung bóng, đã giống như một người đàn ông cường tráng dùng hết toàn lực.

 

Phanh!

 

Bóng rổ đập trúng đầu đám người này, làm đầu bọn họ đập vào vách tường, ngay lúc da đầu bọn họ đang còn tê dại, quả bóng đột nhiên chuyển hướng, lao tới chỗ Hạ Tử Phi.

 

Hướng bóng bay đế chính là mông!

 

“A!” Hạ Tử Phi kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên bị bóng đụng trúng nên ngã ngồi xuống mặt đất, hai chân quỳ xuống, vừa vặn hướng về phía Toa Dư đang đứng.

 

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”



 

“Hạ thiếu, sao cậu lại hành lễ lớn như vậy với tôi chứ? Tôi không nhận nổi cái lạy này đâu!”

 

Toa Dư cười rất to, giọng cười hết sức khoa trương và quái dị, hệt như cười nhạo Hạ Tử Phi, nhìn hắn lúc này không khác gì một tên hề.

 

Mặt khác, những nam sinh có mặt ở sân bóng, bị một màn này làm cho kinh ngạc đến ngây người, nhìn Toa Dư giống như đang nhìn một con quái vật.

 

“Mày! Mẹ kiếp… muốn chết!” Hạ Tử Phi nghiến răng nghiến lợi mắng thành tiếng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Toa Dư.

 

Bởi vì hắn bị đụng trúng mông, ở đó thịt tương đối nhiều, nhìn có vẻ đau đớn, nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng gì.

 

Nhưng dù là không nghiêm trọng, thì sự nhục nhã cũng rất lớn.

 

Hạ Tử Phi cảm thấy mặt mũi hôm nay đã bị mất hết.

 

Nếu nói ban đầu dạy dỗ Lương Tiểu Tiểu là vì Lâm Dư Hàm, còn bây giờ Hạ Tử Phi thực sự tức giận.

 

Những người đã từng chọc giận hắn, đều không có kết cục tốt đẹp.

 

Huống hồ người này hiện tại làm hắn mất hết mặt mũi, chẳng qua cũng chỉ là người nghèo hèn, rác rưởi!

 

Hắn nhất định phải chơi c.h.ế.t cô ta!

 

“Hạ thiếu làm sao vậy? Không phải cậu bảo tôi ném bóng cho cậu sao?” Toa Dư giả vờ hồn nhiên hỏi.

 

“Tôi cũng không thể ngờ, bóng sẽ đụng vào mọi người nha, mọi người cũng thấy đó, nên phải đứng ra làm chứng cho tôi đấy! Tôi ném bóng về phía đó, chứ không phải ném về chỗ cậu đứng đâu.”

 

“Nếu muốn trách… cũng chỉ trách cậu xui xẻo thôi.”

 

Lúc trước Hạ Tử Phi nói câu này với cô, bây giờ bị cô trả lại không sót một chữ.

 

Hạ Tử Phi căm hận nhìn Toa Dư.

 

“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Thật là đáng sợ!” Toa Dư ôm n.g.ự.c tỏ vẻ sợ hãi, bất lực.

 

“Nhìn mặt cậu này, chắc là không muốn chơi bóng nữa đâu nhỉ? Vậy tôi về trước đây.”

 

Toa Dư phủi phủi tay, xoay người nghênh ngang mà rời đi, chỉ còn lại mấy người kinh ngạc đến ngây người, hoặc là chằm chằm nhìn bóng dáng Toa Dư rời đi mà căm phẫn.

 

Chẳng qua cô đã quá quen những ánh mắt như vậy, đời trước kẻ thù ở Liên Mình Tinh tế quá nhiều, những kẻ thù trước đó so với đám trẻ con này còn ác liệt hơn gấp vạn lần, những người này căn bản là không đáng để bận tâm.

 

_______________

 

Về đến nhà, liền nghe thấy tiếng Lương Vạn Vũ đang điên cuồng mắng chửi, dù xương tay bị gãy phải bó thạch cao, cũng không ảnh hưởng đến bày tay chơi game.

 

Có thể vì hôm qua bị Toa Dư đánh quá ghê thảm, đang lúc không có chỗ phát hoả, hắn liền phát tiết lên trò chơi, những từ ngữ dơ bẩn, chói tai cứ liên tiếp tuôn ra.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lương Vạn Vũ ngẩng đầu nhìn thấy Toa Dư, biểu cảm thay đổi mấy lần. Trên mặt từ vặn vẹo chán ghét chuyển sang một tia cố ý lấy lòng.

 

“Chị, chị đã về…”

 

Toa Dư cũng lười so đo với kẻ ngốc này, một chân đá vào bà trà: “Cút về phòng của mày đi, nghe thấy giọng nói đã thấy ghê tởm.”

 

Lương Vạn Vũ trong lòng tuy rất hận, nhưng trên mặt không dám phát tác, ngoan ngoãn cằm điện thoại quay về phòng mình.

 

Không sai, hôm qua một nhà ba người này trải qua một đêm vô cùng khó chịu. Chung quy là vợ chồng Phương Dương thương xót con trai bảo bối, nhường lại phòng của mình cho “thái tử”, sau đó hai vợ chồng ở căn phòng như nhà kho kia.

 

Quá khứ bọn họ thương yêu đứa con trai này hết mực, coi Lương Tiểu Tiểu không khác gì súc sinh mà đối xử. Hiện giờ Lương Tiểu Tiểu biến thành Toa Dư, bọn họ không dám bắt nạt, lại không thể để con trai mình chịu thiệt thòi, nên chỉ có thể để bản thân thiệt thòi mà thôi.