Điên Nữ Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương, Vô Địch Bạo Sát Mọi Người

Chương 3: Thật giả thiên kim (3)



Nhìn những người khác run bần bật một góc, nữ sinh tóc ngắn đột nhiên loé lên ý tưởng.

 

Cô ta một bên kêu rên vì đau đớn, một bên chỉ vào những người khác đang giả bộ bất tỉnh nói: “Còn mấy người này thì sao? Cô quên mất vừa rồi bọn họ cũng đánh cô rồi hay sao? Bọn họ trước kia bắt nạt cô, còn đem nước tiểu đổ lên đầu cô, nhét băng vệ sinh vào hộp cơm của cô, còn giấu kim tiêm nhiễm bệnh AIDS vào trong chăn của cô!”

 

“Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì? Sao không đánh họ đi! Đánh đi!”

 

Toa Dư nghiêng nghiêng đầu, động tác trong tay chậm rãi dừng lại.

 

“Thì ra các người đều từng bắt nạt tôi, còn có nhiều hành động quá đáng như vậy nữa…” cô đem nữ sinh tóc ngắn ném xuống đất giống như ném lợn chết, xoay người hướng tới chỗ những người khác đi qua.

 

Rõ ràng chỉ là một thân hình gầy yếu, khuôn mặt thanh thuần vô hại, ở ngõ nhỏ đèn đường le lói mờ nhạt, lại phảng phất như lệ quỷ đòi mạng.

 

Những thiếu nữ bất lương sợ hãi vạn phần, đồng thời cũng hận nữ sinh tóc ngắn bán đứng mình.

 

Nhưng hiện tại suy xét mọi chuyện thì dã không kịp nữa, bọn họ không dám giả bộ bất tỉnh, động tác nhanh chóng mà cởi hết quần áo của mình, toàn bộ trần truồng run bần bật mà nhìn Toa Dư.

 

“Không nghĩ tới mọi người lại nghe lời như vậy đấy?” Toa Dư nhăn mày, có chút tiếc nuối nói: “…. Đều không còn lý do gì đánh người nữa rồi.”

 

“A, có rồi!” Toa Dư đột nhiên cười như điên dại.

 

“Mấy người hiện tại đem chân mình dạng hết ra.” Toa Dư giơ camera lên, cười tủm tỉm nhìn đám nữ sinh.

 

Nhóm nữ sinh phát run, tuy phẫn nộ nhưng không dám phản kháng, khập khiễng mà ở ven đường đồng loạt làm cùng một động tác, cảm thấy hổ thẹn khuất nhục mà dang chân ra.

 

Giống như ban dầu đã từng bắt Lương Tiểu Tiểu làm như vậy.

 

“Lúc nãy đã mắng tôi những gì, bây giờ tự mắng chính mình đi.” Toa Dư đem điện thoại quay thẳng vào mấy người này, cười cười nói.

 

“… Tôi … tôi là một con điếm, là người xấu xí dơ bẩn, không xứng sống ở trên thế giới này…” người thứ nhất nhỏ giọng khuất nhục nói.

 

Toa Dư hung hăng giáng một bạt tai, nói: “Lớn tiếng một chút, chưa ăn cơm sao.”

 

“Huhuhu… tôi là một con điếm, không xứng sống trên đời.”

 

“Tốt!” Toa Dư gật gật đầu, di chuyển điện thoại.

 

“Người tiếp theo.”

 

……………..

 



Chờ tới lúc người cuối cùng nói xong, điện thoại cũng đã sắp hết pin. Toa Dư đại phát từ bi mà cho mọi người mặc quần áo, không đến mức trần trụi đi ra ngoài, lại cười tủm tỉm mà uy h.i.ế.p một phen, lúc này mới nghênh ngang mà rời khỏi hẻm nhỏ.

 

Chờ khi Toa Dư đi rồi, đám người này mới thở phào một phen.

 

Ngay sau đó biểu tình sợ hãi trên mặt chuyển thành căm hận.

 

“Lương Tiểu Tiểu… sao nó dám? Nó phải chết!”

 

“Sao nó biến thành như vậy?”

 

“Ai biết, có thể bị chúng ta đánh đến phát điên rồi!”

 

“Thì ra biến thành kẻ điên lại có sức mạnh như vậy?”

 

Nữ sinh tóc ngắn vô ngữ mà nhìn người vừa nói: “Làm gì có chuyện biến thành bệnh tâm thần sức lực lại lớn như vậy? Khẳng định lúc trước tinh thần bình thường không dám phản kháng, hiện tại bị chúng ta đánh đến phát điên, nên không thèm bận tâm hậu quả gì mà bắt đầu phản kháng.”

 

“Ừ, chờ xem, nó dám đánh Tống Tuyết thê thảm như vậy, không quá ba ngày, đảm bảo nó sẽ c.h.ế.t không toàn thây, xác bị ném ở ống cống nào đó cho xem!”

 

Các thiếu nữ bất lương lúc này mới nhớ tới đàn chị của mình, chạy nhanh tới nâng Tống Tuyết đang hôn mê bất tỉnh dậy, một người cởi áo ngoài ra giúp Tống Tuyết mặc vào, đỡ người đi ra khỏi hẻm nhỏ.

 

Lương Tiểu Tiểu đáng chết, dám lấy di động cùng tiền mặt, làm hại bọn họ ngay cả tài xế nhà mình cũng không thể gọi, cũng không có biện pháp gọi taxi, chỉ có thể đi bộ trở về!

 

_________________

 

Toa Dư tâm tình rất tốt mà vừa đi vừa ngâm nga, mang theo một mớ điện thoại đến cửa hàng đồ cũ.

 

Tất cả điện thoại này đều là loại mới ra mắt, mới sử dụng không bao lâu, bán ra cũng được kha khá tiền.

 

Toa Dư nỗ lực hồi tưởng vị trí nhà của Lương Tiểu Tiểu, thảnh thơi mà về.

 

Nhà Lương gia ở ngoại thành, trị an không được tốt, là khu nhà nghèo nổi danh nhất thành phố.

 

Lương Tiểu Tiểu từ 5 tuổi đã phải đứng lên ghế để nấu cơm, hằng ngày phải chịu đựng đủ mọi loại sỉ nhục cùng xem thường của người nhà, còn phải làm bảo mẫu cho nhà này.

 

Sau khi Lương Tiểu Tiểu học xong cao trung liền không cho cô tiền học phí nữa, Lương Tiểu Tiểu chỉ có thể nhặt phế liệu để bán lấy tiền nộp học.

 

Ba nuôi Lương Kiến Hoa cùng mẹ nuôi Phương Dương còn có một người con trai tên Lương Vạn Vũ, một tên mập mạp đáng khinh.

 

Hai ba con này vốn không phải thứ tốt lành gì, thích động tay động chân với Lương Tiểu Tiểu, mà Phương Dương cảm thấy Lương Tiểu Tiểu là hồ ly tinh, quyến rũ cả chồng lẫn con của bà ta, đối với Lương Tiểu Tiểu động một chút không đánh cũng mắng chửi.



 

Ở hai đời trước, người nhà Lâm gia này sau khi Lương Tiểu Tiểu nhận được người nhà, lộ ra bản c.h.ế.t ghê tởm, không tìm con ruột của mình là Lâm Dư Hàm đòi tiền, mà quay ra ăn vạ Lương Tiểu Tiểu, không cho tiền liền khóc lóc lăn lộn nói xấu cô khắp nơi.

 

Mà người Lâm gia bị Lâm Dư Hàm tẩy não, nói Lương gia nuôi lớn Lương Tiểu Tiểu, người chịu ơn như Lương Tiểu Tiểu phải biết cảm ơn.

 

Mỗi lần hai vợ chồng này làm trò hề dây dưa Lương Tiểu Tiểu, Lâm Dư Hàm thường đứng ở một bên bộ dạng như đang xem kịch.

 

Nhìn đi, Lâm Dư Hàm vẫn luôn là thiên kim nhà giàu cao cao tại thượng, mà Lương Tiểu Tiểu, dù đã quay về nhận tổ quy tông, cũng chỉ giống như một con chuột cống không hơn không kém, vĩnh viễn không thoát khỏi cống rãnh hôi thối.

 

Toa Dư về đến nhà, chỉ nhìn thấy Lương Hạo Vũ đang chơi game, Phương Dương cùng Lương KIến Hoa còn chưa trở về.

 

“Sao hôm nay mày về muộn vậy? Còn không nhanh đi nấu cơm đi, ông đây sắp c.h.ế.t đói rồi!” Lương Vạn Vũ ở trên sô pha chơi game, nhìn Toa Dư vừa đẩy cửa vào, đúng lý hợp tình mà sai bảo.

 

Toa Dư mí mắt cũng chưa thèm nâng, không thèm quay dầu lại mà đi vào phòng của mình.

 

Nói là phòng cũng thật quá đáng, Lương Tiểu Tiểu ở Lương gia không hề có chút địa vị gì, cô ở trong căn phòng ướt át chật hẹp, không chỉ vậy, trong phòng còn chất đầy một đống đồ linh tinh, vách tường còn bám đầy mốc meo.

 

Toa Dư đơn giản dọn lại đồ của Lương Tiểu Tiểu để gọn lại vào một góc, sau đó đi tới hai phòng khác xem xét.

 

Lương Vạn Vũ nhìn thấy vậy thì sửng sốt.

 

Phòng ngủ của Lương Kiến Hoa và Phương Dương, còn có phòng của Lương Vạn Vũ đều tốt, chẳng qua hai vợ chồng này trọng nam khinh nữ, phòng của họ còn không rộng bằng phòng của Lương Vạn Vũ. Lương Vạn Vũ ở nhà chính là thái tử.

 

Nhưng hiện tại cô muốn làm hoàng đế ở cái nhà này!

 

Toa Dư mang theo đồ đạc, mở cửa phòng Lương Vạn Vũ ra, bật đèn, sau đó ném hét đồ vật trong phòng ra ngoài.

 

Lương Vạn Vũ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ngay sau đó chỉ ầm lên: “Cmm, đền tiền cho tao! Mày dám động đến đồ của tao?”

 

Lương Vạn Vũ nổi giận đùng đùng đi lên phía trước, mỡ trên mặt cũng rung rinh theo bước chân, giơ tay lên toan đánh vào mặt Toa Dư.

 

Giây tiếp theo, cổ tay hắn bị nắm lấy.

 

Phảng phất như bị máy nghiền ép chặt, cơn đau truyền đến tận xương tuỷ, hắn thậm chí còn nghe được thanh âm giòn vang của xương cốt.

 

“Aaaaaa…. Mày! Cmn điên thật rồi?” Lương Vạn vũ điên cuồng thét chói tai, thân hình bởi vì đau đớn mà co rúm lại, trong miệng không ngừng tuôn ra nhãn lời không sạch sẽ.

 

Toa Dư lười biếng, vả vào miệng Lương Vạn Vũ mấy cái, sau đó một chân đạp hắn bay ra, đụng trúng chiếc bàn ngoài phòng khách, chiếc bàn này vợ không được rắn chắc, nay chịu sức nặng của tên mập kia liền gãy nát.