Tác giả có lời muốn nói:
Lý thuyết diễn xuất nghe có vẻ mờ mịt, tôi sẽ cố gắng viết đáng tin một chút.
____________________
Thái Quyển không dám lơ là, rời khỏi phim trường cũng đã lâu, anh nói: "Em ở đây nghỉ ngơi đi, anh quay lại xem tình hình bây giờ thế nào, nếu đến phân cảnh của chúng ta mà không thấy người đâu thì không tốt lắm".
Tiểu Viên xua tay nói: "Em biết rồi".
Thái Quyển không yên tâm, căn dặn: "Đừng đi xa quá, cũng đừng uống nhiều nước".
Nhà vệ sinh cách nơi này khá xa, đi lại mất nhiều thời gian, chỉ sợ làm lỡ cảnh quay.
Hướng Tiểu Viên phun ra một hơi, phất tay đuổi người: "Em biết rồi, biết rồi mà".
Thái Quyển trở lại phim trường, bước đến chỗ Trần Vân Tú, đang muốn hỏi thăm tình hình, vừa lúc Trần Vân Tú nhìn qua, nhận ra anh, "Cảnh quay tiếp theo là của Tiểu Viên và cô Trâu đấy".
Thái Quyển vui mừng, "Cảm ơn đạo diễn Trần, cháu sẽ lập tức đi thông báo cho Tiểu Viên".
"Ừ, cậu không cần phải vội, cứ thong thả".
Giám đốc Trần đưa mắt ra hiệu cho anh nhìn về một hướng, cũng không nói nhiều.
Thái Quyển nhìn sang, thấy nữ chính Trâu Nhất Nhuỵ và đạo diễn đang đứng trong bóng râm, hai cái đầu gần như ở cùng một chỗ, anh ngầm hiểu xoay người lại.
Trâu Nhất Nhuỵ là một nghệ sĩ mới ký hợp đồng của Đồng Hoa Ảnh Thị lại còn là người tình nhỏ của Vĩ Gia Bảo.
Thái Quyển đã gia nhập giới giải trí này mấy năm, cũng có quen biết với một số nguồn tin, nghe nói Vĩ Gia Bảo là em trai của Vĩ Trang.
Có chỗ dựa là người thân của Tổng giám đốc, nữ chính có kém cũng chẳng sao.
Mà trong cái túi anh đang cầm, có một cuốn kịch bản đầy màu sắc khác nhau của bút dạ quang, một số chỗ còn có những dòng chữ chi chít, mỗi một trang giấy trong đây đã bị Tiểu Viên lật đến nhăn nhúm.
Trong lòng anh có chút chua xót.
Thực ra, Tiểu Viên cũng rất lo lắng, em ấy đã không đóng phim hơn một năm rồi.
Thái Quyển đi tới bóng cây đa đứng một lúc, điều chỉnh lại tâm trạng.
Bầu trời trong xanh dịu nhẹ, Hướng Tiểu Viên ngồi dựa vào thân cây nhắm mắt lại, ánh mặt trời bị lá cây che chắn, từng chùm nhỏ rơi xuống làn váy đen mượt mà.
Em ấy khẽ nhúc nhích, đốm sáng cũng nghịch ngợm nhảy từ hàng mi đang khép qua sóng mũi, trượt theo một đường thẳng đến chóp mũi thanh tú, làm nổi bật nốt ruồi màu trà trời sinh.
Thái Quyển có chút tự hào, không phải do anh thổi phồng đâu, vẻ đẹp của Tiểu Viên nhà bọn họ thật sự cao hơn cô Trâu kia rất nhiều.
"Viên nhi, vừa rồi đạo diễn Trần đã nói với anh, cảnh tiếp theo là của em với nữ chính"
Tiểu Viên mở mắt và nghiêng mặt nhìn sang.
Ánh nắng xẹt qua khuôn mặt em ấy dường như ngưng tụ hết vào đôi mắt, vẻ mặt vui sướng giống như ánh mặt trời buổi bình minh, khiến cho người ta rung động.
Thái Quyển không kìm lại được, nói: "Là thật đó! Không có lừa em".
Tiểu Viên đứng dậy, tinh thần phấn chấn mà mỉm cười: "Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi thôi!".
Thái Quyển đi theo phía sau cũng nở nụ cười, nhất thời có chút sảng khoái.
Đúng vậy! Tiểu Viên, hãy cho những người đó thấy kỹ năng diễn xuất của em!
Đây là cảnh trong nhà.
Bối cảnh đã được di chuyển vào bên trong biệt thự, Trâu Nhất Nhuỵ cũng điều chỉnh xong trạng thái.
Quay phim ánh sáng đã sẵn sàng.
Trước khi bắt đầu, Vĩ Gia Bảo nói với Trần Vân Tú: "Vừa rồi cháu đã nói với Nhuỵ Nhuỵ, chú là người giám sát trực tiếp, còn cháu sẽ đứng ở phía sau, tránh gây áp lực cho cô ấy làm ảnh hưởng đến hiệu suất...".
Trần Vân Tú không đổi sắc mặt, gật đầu đồng ý.
Ông quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Tiểu Viên đang được chuyên viên trang điểm cho, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Cảnh lần này là ở trong phòng ăn.
Hai chị em tính cách rất khác nhau.
Cơ thể người em gái từ nhỏ đã yếu ớt lại được mẹ che chở nên tính cách có phần ngây thơ và mỏng manh, đối với người chị vừa tìm lại được, tình cảm có chút phức tạp, nhất là khi mẹ cô nói rằng chị gái là người hiến thận phù hợp.
Kế tiếp, bọn họ cần phải tìm cơ hội để thuyết phục người chị đồng ý hiến thận.
Người em gái trong lòng áy náy và người mẹ cũng muốn thu hẹp khoảng cách với đứa con gái lớn nên chủ động đáp ứng mọi nhu cầu vật chất như cơm ăn, áo mặc, chỗ ở, đi lại.
Hôm nay, cả hai chị em họ đang ăn cơm ở trong phòng ăn.
Chế độ ăn uống của bệnh nhân mắc bệnh thận có yêu cầu rất khắt khe, cần đảm bảo đủ chất đạm, kiểm soát chặt chẽ lượng nước và muối.
Thực đơn của em gái là nửa bát cơm, một ít rau xanh, một ít trứng, một ly sữa và một ít thịt cá xé nhỏ, mùi vị rất thanh đạm.
Chị gái ở bên cạnh ăn bít tết do đầu bếp đặc biệt chế biến, sau khi ăn xong còn có món tráng miệng ngọt.
Hai nữ diễn viên ngồi đối mặt nhau, hai chiếc váy một trắng một đen, cũng như những món ăn trước mặt họ đối lập nhau rõ rệt.
"Phân đoạn 2 cảnh 1 lần 1!"
"Action!".
Thư ký trường quay1 đập hai thanh gỗ2 vào nhau, âm thanh "bốp" vang lên đầy mong đợi.
1.
Trợ lý trường quay (script supervior): Là người ghi chép lại các thông số kỹ thuật, từ ghi chú về slate, đến thông số ống kính, tiêu cự, độ dài của mỗi shot, âm thanh có hay không, take nào là take mà đạo diễn chọn (good take).
2.
Clapperbroad (Slate): Là một thiết bị đơn giản của ngành điện ảnh và sản xuất video, để hỗ trợ cho việc đồng bộ giữa âm thanh (được thu âm riêng) với hình ảnh từ máy quay và đồng bộ nhiều góc quay với nhau.
Bên cạnh đó Clapperboard còn là một tấm bảng để đánh dấu và ghi chú các thông tin của cảnh quay.
Ngay phần đầu, có một màn biểu diễn không lời thoại.
Hai người lặng lẽ ăn cơm, cô em gái vừa ăn vừa âm thầm quan sát chị gái mình, cố gắng suy nghĩ tìm chủ đề nói chuyện.
Bên đây, chị gái lãnh đạm dùng cơm.
Đối với cô em này, cô không có tình cảm gì, chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống.
Ở nội dung vở kịch phía sau, ngoài sự xa lạ còn ẩn chứa ghen tuông và uất hận nhưng điều này cũng ở phần sau mới có còn bây giờ chỉ có cảm giác xa cách cùng thờ ơ.
Kịch bản vốn chỉ có một dòng duy nhất - "Hai chị em yên lặng dùng bữa, nhất thời không khí trong phòng ăn có điểm kỳ lạ không nói thành lời".
Đây là một tình tiết mà đạo diễn, phó đạo diễn và các diễn viên đều rất quen thuộc...!
Kịch bản chỉ có một dòng đơn giản, không có lời thoại, vậy làm thế nào để khán giả bị thuyết phục và hiểu được nhân vật? Loại khảo nghiệm này chủ yếu dựa trên trí tưởng tượng, khả năng nhạy bén và nắm chắc tiết tấu của diễn viên.
Diễn viên phải thông qua hành động và biểu cảm của mình thể hiện đúng tâm lý của nhân vật.
Trâu Nhất Nhuỵ tốt nghiệp chuyên ngành biểu diễn, không phải nghiệp dư.
Cảnh trước diễn chung với nam chính, cô quả thật không chuyên tâm lắm, một phần cũng nằm trong tính toán.
Đội ngũ sản xuất của "Chị Em" đều là những nhân vật có trình độ bậc thầy được công nhận trong ngành.
Vừa bước vào đoàn, cô đã cảm nhận được sự lãnh đạm của phó đạo diễn, người quay phim, v.v..., như thể cô là một người mới không có khả năng chỉ dựa vào "ô dù".
Vì vậy, ngay từ đầu cô theo ý muốn của bọn họ, cố tình biểu diễn kém cỏi, tiêu hao tâm trí của họ, dù sao Vĩ Gia Bảo là bạn trai của cô, diễn xuất có tệ thế nào cũng không sợ bị thay thế.
Ở cảnh này, cô quyết định diễn thật tốt, cô muốn có một màn "lội ngược dòng" ấn tượng.
Chỉ là khi Hướng Tiểu Viên ngồi đối diện với cô, không hiểu như thế nào cô lại cảm thấy có chút áp bức.
Xét về thực lực, tất cả mọi người đều xuất thân chính quy, Bội Ảnh cùng Hoa Hí3 đều có sở trường riêng, danh tiếng không phân cao thấp.
Hướng Tiểu Viên tốt nghiệp sớm hơn cô hai năm, nhưng cô lại nổi tiếng hơn cô ta rất nhiều.
Xét về ngoại hình, cô sẽ không thừa nhận rằng mình không đẹp bằng người khác.
Còn thực lực...!
Tầm mắt của Trâu Nhất Nhuỵ dừng ở trên bàn ăn vài giây, ánh mắt lóe lên, nâng mi liếc nhìn đối diện.
Hướng Tiểu Viên hơi rũ mắt xuống, hai tay buông thõng bên hông, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt tập trung vào cái đĩa trước mặt.
Có ý gì đây? Không có lời thoại cũng đâu có nghĩa là không phản ứng?
Trâu Nhất Nhuỵ lo lắng, trong tiềm thức, cô muốn làm gì đó nên cầm nĩa lên ghim vào miếng thịt cá, cô liếc nhìn cô ta lần nữa nhưng cô ta vẫn không đáp lại, cô cho miếng cá vào miệng và nhai...!
Tôi ăn, thế nào cô cũng phải ăn, đúng không?
Cô khẽ nhai nuốt với biên độ nhỏ, vì trong kịch bản sức khỏe của em gái không tốt lại có gia cảnh ưu việt, được cưng chiều từ nhỏ nên ăn uống tuyệt đối không mở miệng to.
Hơn nữa lúc này, bệnh tình của cô càng ngày càng trầm trọng, ăn không ngon nên cũng không có tâm tình thưởng thức đồ ăn.
Trâu Nhất Nhuỵ cảm thấy chính mình phân tích nhân vật rất tốt, nhưng cứ ăn như vậy, miếng này đến miếng khác, thời gian cứ thế kéo dài, chỉ ăn mà không nói gì không phải rất nhàm chán hả? Nhưng mà diễn như thế nào bây giờ?
Nội tâm cô có chút sốt ruột, lại nhìn đối diện, Hướng Tiểu Viên vẫn không nhìn cô.
Cô ta làm động tác giơ hai tay lên đặt ở hai bên đĩa, khóe miệng nâng lên rất nhẹ.
Hành động đó chắc chắn được máy ảnh quay lại nhưng bình thường người ta sẽ không nhìn thấy rõ, nếu cô có thể nhìn thấy nó, điều đó chứng tỏ rằng cô đã nhìn chăm chú vào cô ta quá lâu...!
"Cắt!" - Lúc này, tiếng Trần Vân Tú vang lên.
Trâu Nhất Nhuỵ thở phào nhẹ nhõm, hai vai cô nhất thời được thả lỏng.
"Cô Trâu, cô đang bí mật quan sát cô ấy, vì vậy cô không thể nhìn chăm chú quá lâu.
Hành động ăn rất tốt, nhưng cô không thể thường xuyên quan sát Tiểu Viên trong khi ăn, còn có vẻ mặt không cần cảnh giác và cẩn thận giống như cô phải nhận được sự đồng ý của cô ấy mới được ăn món này hoặc là sợ cô ấy không đồng ý vậy..."
Trần Vân Tú ôn hòa nói: "Cô mới là chủ nhân nhiều năm của căn nhà này.
Tuy rằng đối diện là chị gái cô, nhưng trong lòng cô ít nhiều có kiêu ngạo cùng với một loại mâu thuẫn, người trước mặt là một người quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ.
Đây là bản năng...!Cô có hiểu không?".
"Vâng, cháu hiểu rồi, đạo diễn Trần" – Trâu Nhất Nhuỵ lên tiếng, miếng thịt cá trong miệng còn chưa nhai xong.
Cô liền đỏ mặt, vội vàng nuốt xuống.
Trần Vân Tú tằng hắng một tiếng, tiếp tục, "Tiếp theo không cần ăn.
Cô lấy một miếng cá, đưa lên miệng nửa giây rồi dừng lại".
Ông thị phạm động tác cùng biểu cảm, miệng vẫn chậm rãi nói: "Biểu hiện có chút chán ghét, thậm chí có thể thêm chút buồn nôn.
Mỗi ngày, cô đều phải ăn thức ăn giống nhau, sớm đã chán ngấy, lại không thể không ăn.
Cô vừa đưa lên miệng nhưng kìm lòng không được nhìn thức ăn của Tiểu Viên, có chút hâm mộ, nhìn lại rau xanh trước mặt, thở dài một hơi, sau đó nhìn tiếp Tiểu Viên...".
Không hổ là đạo diễn nổi tiếng, một khi mở miệng liền sáng tỏ.
Mấy nhân viên công tác vây xem gật đầu và nhỏ giọng trao đổi: "Đạo diễn Trần giải thích rất kỹ, tôi nghe cũng hiểu đấy nhé".
"Đúng vậy, rất rõ ràng.
Tôi nghe nói rằng ông ấy rất giỏi trong việc thị phạm cho các diễn viên, quả nhiên là như thế..."
"Tiểu Viên, chú ý phối hợp nhé, chúng ta làm lại nào" - Trần Vân Tú nói một câu với Tiểu Viên rồi ngồi xuống, tiếp tục theo dõi màn hình.
Cách đó không xa, Thái Quyển âm thầm mỉm cười.
Đạo diễn Trần đối với Tiểu Viên thực sự yên tâm!
"Cảnh 1 lần 2"
Trâu Nhất Nhuỵ trong lòng đã phục Trần Vân Tú.
Cô nhìn sang phía đối diện, Hướng Tiểu Viên lại làm động tác hai tay buông thõng bên hông giống như lúc trước.
Vừa rồi, cô đã cẩn thận xem đạo diễn Trần thị phạm, không chú ý tới người phụ nữ này, bây giờ xem ra cô ta đã vào trạng thái bắt đầu quay phim rồi?
Trâu Nhất Nhuỵ bắt đầu cảm thấy hiếu thắng, cô sẽ dựa theo lời của đạo diễn Trần diễn lại một lần.
Ở phía đối diện, Hướng Tiểu Viên giơ hai tay lên đặt ở hai bên đĩa, đầu hơi cúi thấp, môi mấp máy.
Trâu Nhất Nhuỵ nhìn cô ta, do dự không biết có nên kết thúc màn biểu diễn không lời này hay không, khi cô định nói câu thoại tiếp theo, bàn tay vốn hơi mở của Hướng Tiểu Viên nắm chặt lại rồi hơi nâng lên, lông mày nhăn lại, đôi mắt chuyển từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái, như thể đang suy nghĩ.
Trâu Nhất Nhuỵ cảm thấy thời cơ đã tới, đầu hơi nghiêng về phía trước, biểu lộ nghi hoặc, cô thốt lên một tiếng: "Sao vậy?".
Biểu cảm của Hướng Tiểu Viên ngừng lại, lúc này cô ta chậm rãi ngước mắt lên nhìn Trâu Nhất Nhuỵ, hai tay hơi nắm chặt, ánh mắt nhanh chóng dán chặt vào đĩa của cô, nói chính xác, là bàn tay.
Rất nhanh, rất ngắn, cùng lúc đó, một chút bối rối lóe lên trong mắt cô ta, cũng trong nháy mắt, sự bối rối ấy lại biến mất, trở về lãnh đạm, sau đó cô ta đổi dao và nĩa ở hai bên đĩa, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, cắt miếng bít tết.
"Cắt, tốt lắm!" - Trần Vân Tú hài lòng gật đầu.
Lúc này, Trâu Nhất Nhuỵ cuối cùng cũng nhận ra rằng vừa rồi cô ta đang học trộm cách sử dụng dao nĩa của mình.
Đúng vậy, trong kịch bản, trước kia chị gái đã bị lừa bán, đi theo gia đình bọn buôn người ở đầu đường xó chợ, lưu lạc đến nhiều thành phố khác nhau, sau đó còn sống ở cô nhi viện trong một khoảng thời gian.
Căn bản sẽ không biết sử dụng dao nĩa nhưng cũng không muốn thể hiện sự yếu kém của mình trước mặt em gái.
Với cách diễn giải này, bầu không khí cùng tính cách của nhân vật đã được bộc lộ hoàn toàn.
Trâu Nhất Nhuỵ đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Sự tương phản này có chút rõ ràng.
Nhịp điệu của cảnh này đều do Hướng Tiểu Viên điều khiển, và cô ta đang dẫn dắt cô diễn...!
"Giữ nguyên cảm xúc này, chúng ta quay thêm cảnh bổ sung! Làm lại lần nữa!"
Cảnh bổ sung có nghĩa là cảnh quay này đạo diễn đã thấy ổn.
Vì sự an toàn, đạo diễn sẽ thay đổi góc quay rồi quay lại để tiện cho việc hậu kỳ hoặc cắt nối biên tập.
Trần Vân Tú quay đầu nói với Vĩ Gia Bảo: "Đạo diễn Vĩ, cháu nhìn xem...!Như vậy có tốt không?".
"Vâng...!Tốt lắm", Vĩ Gia Bảo sờ sờ mũi, hứng thú nhìn Hướng Tiểu Viên, "Tiếp theo, cháu sẽ quay".
Bổ sung thêm:
3.
Trong truyện tác giả đã đổi tên.
Thực tế thì có 3 trường đại học lớn nhất Trung Quốc về chuyên ngành điện ảnh, nghệ thuật:
- Học viện Điện ảnh Bắc Kinh (tiếng Anh: Beijing Film Academy) còn gọi là Bắc Điện hoặc Bắc Ảnh.
- Học viện Hý kịch Thượng Hải (tiếng Anh: Shanghai Theatre Academy) gọi tắt là Thượng Hí.
- Học viện Hý kịch Trung ương (tiếng Anh: The Central Academy of Drama), gọi tắt là Trung Hí.
Có câu Bắc Ảnh tạo minh tinh, Trung Hí tạo diễn viên và ở miền Nam chỉ có Thượng Hí nên có cả hai..