Hai người đứng ở bên hồ, dưới gốc cây anh đào, chỉ đứng đấy mà không nói chuyện. Cả hai người đều cao gầy, so với cô gái bên cạnh, sếp của chị cao hơn nửa cái đầu, nhìn không thấy chênh lệch tuổi tác quá lớn và khí chất cũng khác hẳn nhau.
Giống như khu rừng hoang sơ trên đỉnh núi, ẩn chứa cái lạnh của mùa đông sâu thẳm.
Giống như một khu vườn đầy hoa vào một buổi sáng ngày mưa, đung đưa trước sức sống quyến rũ của mùa xuân.
Có một cảm giác hài hòa khó mà diễn tả.
"Đứng gần như vậy", trợ lý Cao nhỏ giọng lẩm bẩm, "Mà không nói chuyện? Ôi, hai người này...".
Chị muốn đợi thêm một lúc nữa, để thời gian cho họ ở một mình, nhưng sếp đã nhìn thấy chị rồi.
Xe chạy tới, Vĩ Trang rời đi trước, Hướng Tiểu Viên ở phía sau cô ấy với khoảng cách bằng một người, đến bước đi cũng có cảm giác hòa hợp. Từ tầm nhìn của trợ lý Cao, váy của Hướng Tiểu Viên bị làn gió thổi bay, như gần như xa mà hướng về phía của Vĩ Trang.
Ôi chao, giá mà hai người này có thể nắm tay nhau!
Trợ lý Cao không biết tại sao mà mỗi lần nhìn thấy hai người họ đứng cùng nhau, chị đều có cảm giác thú vị. Cho dù không nói lời nào nhưng người ngoài như chị có thể cảm nhận được bọn họ có từ trường thu hút lẫn nhau.
Cũng giống như bây giờ, trong cùng một chiếc xe.
Vĩ Trang ngồi ở ghế sau.
Hướng Tiểu Viên ngồi ở hàng ghế dài bên cạnh, còn trợ lý Cao ngồi đối diện với Hướng Tiểu Viên.
Vĩ Trang: "Đến chỗ ở của cô ấy".
Xe di chuyển.
Một tia nghi hoặc vụt qua trong lòng trợ lý Cao thì nghe thấy Hướng Tiểu Viên nói: "Ngày mai tôi phải quay phim, với lại... ngày mai cũng là ngày fan đến thăm đoàn phim".
Hai người mỗi người nói một câu xong rồi im lặng, trợ lý Cao liếc nhìn Tiểu Viên, sau đó nhìn sếp của chị, trong đầu điên cuồng suy nghĩ:
[Mình còn tưởng sếp sẽ đến chỗ ở của Hướng Tiểu Viên, nhưng hóa ra... Á, vậy là sếp bị từ chối sao?]
Trợ lý Cao nhận thấy bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ. Đôi mắt của chị thỉnh thoảng nhìn Vĩ Trang mà khuôn mặt của sếp chị tẻ nhạt thật sự. Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, chị vẫn không thể phân biệt được liệu cô ấy có đang không vui hay không, hay là cô ấy còn không thèm để ý...
Cách thức ở chung của hai người này thực sự rất thú vị. Là một trợ lý, tất cả những gì chị cần phải làm là đổ thêm dầu vào lửa. Trợ lý Cao nói thì nói vậy nhưng trong lòng chị thầm nghĩ:
[Mình thật sự là nhiều chuyện hahaha đành chịu thôi kiểm soát không được nha!]
Trợ lý Cao hắng giọng, "Ngày mai là thứ bảy, cô Hướng cũng có việc bận sao?".
Hướng Tiểu Viên ừ rồi nhìn sang, "Đúng vậy".
Trợ lý Cao có vẻ hơi kinh ngạc, "Không có thời gian nghỉ ngơi luôn sao?".
"Có, bình thường mỗi tuần một ngày", Hướng Tiểu Viên dừng lại, "Nếu không có quay phim... thì có thể nghỉ ngơi". Vốn dĩ cô muốn bắt taxi trở về, nhưng lại không quen thuộc nơi này, nếu bây giờ mà cô lại từ chối Vĩ Trang không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Hợp đồng có quy định "Không thể ép buộc mình", mà cô cũng không nói dối, ngày mai cô còn phải quay phim. Nếu đổi chỗ ngủ khác sẽ phải điều chỉnh rất lâu, ngủ không ngon giấc sẽ ảnh hưởng đến tình trạng công việc ngày hôm sau.
Tất cả những điều trên đều có lý do đầy đủ, lẽ ra cô phải "cây ngay không sợ chết đứng", nhưng không biết vì lý do gì, khi nhìn vẻ mặt của Vĩ Trang, cô cảm thấy bất an và tâm trạng không yên.
Nhất định là bởi vì Vĩ Trang lớn hơn mình rất nhiều, đơn thuần là vì độ tuổi lớn hơn đã mang lại áp lực cho cô, còn có khí chất lãnh đãm, thờ ơ với thế giới khiến người ta không thể biết được cảm xúc thực sự của chị ta.
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi, không nghĩ tới Vĩ Trang cũng sẽ có mặt trên chiếc xe này, trong một khoảng thời gian dài như vậy lại yên lặng đến kỳ lạ.
May mắn thay, trợ lý Cao đã lên tiếng, Tiểu Viên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Theo cô, trợ lý Cao dễ ở chung hơn Vĩ Trang, ngoại trừ nụ cười luôn quá tiêu chuẩn và chuyên nghiệp cũng khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc thật.
Thế giới của người lớn tuổi thực sự khó hiểu.
Tiểu Viên chớp mắt. Nếu Vĩ Trang không muốn nói chuyện thì cô có thể nói chuyện với trợ lý Cao để câu giờ, "Trợ lý Cao, son môi của chị là gì vậy?".
Trợ lý Cao đột nhiên giật mình.
[Hả?]
"Nhìn rất đẹp, là nhãn hiệu gì vậy?" – Hướng Tiểu Viên nhìn qua, trong mắt mang theo ý cười.
"Ừ... Hình như Givenchy N37" - Trợ lý Cao chớp mắt và bối rối.
"Thật sự rất đẹp", Hướng Tiểu Viên đứng lên rồi ngồi ở bên cạnh chị, mượn cơ thể của chị để chặn tầm nhìn của Vĩ Trang lại, "Nhìn rất giống màu rượu đỏ".
Trợ lý Cao dời tầm mắt về phía Vĩ Trang, rồi hơi nghiêng người sang bên: "Ừ...".
[Cô ấy đang làm gì vậy? Hỏi thì hỏi đi, lại đây ngồi chi? Còn định hỏi gì nữa?]
[Tổ tông nhỏ ơi, cô nên nói chuyện với sếp của tôi chứ, cô muốn gây thêm chuyện phải không?]
Sự thật chứng minh không chỉ như vậy, sau đó Tiểu Viên nhìn vào chân chị, "Wow, đôi giày của chị cũng đẹp đấy!".
Trợ lý Cao: "...".
[Tốt lắm, chắc chắn rồi, cô thực sự muốn gây sự!]
Không biết có phải là ảo giác của trợ lý Cao hay không, nhưng đột nhiên chị cảm thấy hơi đau ở phần bả vai sau lưng đối diện với Vĩ Trang. Chị không muốn ở giữa hai người họ, vì vậy trợ lý Cao mỉm cười, "Đôi giày này rất đẹp, đi rất thoải mái".
Chị đứng dậy, bước hai bước, nhân cơ hội ngồi đối diện với Tiểu Viên.
Tiểu Viên: "...".
Bầu không khí lúc này thật sự rất xấu hổ, vừa xấu hổ lại yên tĩnh đến mức Tiểu Viên có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Làm sao bây giờ? Còn ít nhất nửa đường...
Ngón cái và ngón trỏ của hai bàn tay Tiểu Viên ma sát vào nhau, mắt thì nhìn chằm chằm vào mu bàn tay, sau đó lại nhìn chằm chằm vào đầu gối, rồi nhìn đến mũi giày. Nhìn đến mức tưởng chừng như đã qua một năm, cuối cùng, cô nhịn không được mà nhìn Vĩ Trang.
Vĩ Trang vừa thu hồi tầm mắt khỏi cửa sổ, ánh mắt của hai người va vào nhau giữa không trung.
Tiểu Viên luôn tự hào về việc bản thân rất giỏi quan sát mọi người và rất nhạy cảm với cảm xúc, nhưng cô vẫn không thể đọc được Vĩ Trang. Khi gặp chị ta, não của cô như bị mắc kẹt, không hoạt động được và sau đó bản năng thực hiện một số động thái không quá thông minh.
Lúc này, Tiểu Viên buột miệng hỏi: "Tổng giám đốc Vĩ, son môi của cô là nhãn hiệu gì vậy?".
...
Trợ lý Cao mím môi ngay lập tức, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được biểu cảm trên mặt và duy trì vẻ thờ ơ của người ngoài, mặc dù trong lòng đã cười phá lên, chị rất mong chờ câu trả lời của sếp.
[Ôi chao má ơi, may mà mình ở trên xe, nếu không thì đã không hóng hớt được rồi!]
[Có thể hóng hớt chuyện của bà chủ Vĩ và xem cô ấy nói chuyện phiếm là cơ hội ngàn năm có một mà!]
[Quá kích thích rồi!]
Chờ đợi, chờ đợi, chị sắp không đợi được sếp trả lời luôn rồi.
Khóe mắt của trợ lý Cao không khỏi liếc nhìn hai người.
Vĩ Trang yên lặng nhìn Hướng Tiểu Viên, Hướng Tiểu Viên cũng nhìn cô ấy, bốn mắt nhìn nhau. Không biết do chị là người ngoài cuộc nên suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng chị luôn cảm thấy như có một sợi chỉ vô hình, vững chắc và xung quanh là những bong bóng màu hồng từ mắt họ.
Vĩ Trang không trả lời, Hướng Tiểu Viên xoay mặt, dưới ánh đèn ấm áp không nhìn rõ mặt cô bé ấy có đỏ hay không, nhưng trông cô bé có chút bối rối và ngại ngùng.
Cô bé lúng túng tự giới thiệu son môi của mình, "... Của tôi là Lancome L'absolu Lacquer Màu 274. Tôi chỉ tò mò thôi... không có ý gì khác...".
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối thì không thể nghe được.
Xe chạy rất ổn định, đèn đường lướt qua cửa sổ, không ai lên tiếng, một khoảng im lặng.
Trợ lý Cao không biết nội tâm của hai người có nổi sóng gì hay không, chứ những dòng chữ trong đầu chị cứ tuôn ra mà không thể dừng được.
Thật ra, phụ nữ chủ yếu tán gẫu về trang điểm, quần áo, giày dép hay đàn ông, những chủ đề này là những chủ đề rất đời thường không có ý nghĩa gì đặc biệt. Nhưng nếu là cùng giới có sự mập mờ từ trước mà hỏi về màu son thì bầu không khí sẽ càng mơ hồ hơn, phảng phất có chút phấn khích.
Điều này chỉ tồn tại giữa hai người phụ nữ, gay sẽ không hỏi về màu son đâu.
Không biết Hướng Tiểu Viên vô ý hay là cố tình đây?
Không biết bà chủ Vĩ nghe ra ý gì hay không?
Trợ lý Cao phải cố nén khóe môi nhếch lên để không bật cười ra tiếng.
...
"À, anh Chi Thạch, vẫn còn sớm, em vẫn chưa ngủ", Thái Quyển và Hướng Chi Thạch đang nói chuyện điện thoại, "Mọi chuyện ở thành phố Bằng vẫn tốt chứ? Sức khỏe của dì thế nào rồi?".
"Lần trước phẫu thuật xong đã bình phục rồi, chỉ còn bệnh cũ", Hướng Chi Thạch nhẹ nhàng thở dài, "Có lúc nhận ra anh, có lúc lại không".
Thái Quyển do dự, phân vân không biết có nên hỏi "bệnh cũ" là gì và liệu "nhận ra, không nhận ra" có đơn giản là bệnh tuổi già hay không.
Hướng Chi Thạch dường như cũng đề cập một cách tình cờ, sau đó hỏi: "Tiểu Viên đâu rồi?".
Thái Quyển chậm rãi nói: "Em ấy ra ngoài đi chơi rồi, gần đây mới kết bạn".
Lời nói của Hướng Chi Thạch hàm chứa ý cười, "Có phải cùng đoàn phim không?".
Thái Quyển mơ hồ đáp: "... Cũng có".
Kết bạn mới, cũng có trong đoàn phim, cũng coi như là nói thật, Thái Quyển chột dạ, mồ hôi túa ra trên trán.
"Cũng tốt, để em ấy đi chơi nhiều hơn, chủ yếu là anh muốn nói với em một điều", Hướng Chi Thạch nói chuyện nghiêm túc, "Anh thấy bộ phim truyền hình "Tuý Tiêu Dao" là một cơ hội tốt cho Tiểu Viên, chúng ta không thể bỏ lỡ nó. Vì vậy anh đã ký hợp đồng quản lý cho Tiểu Viên. Trước khi phim chiếu, phòng làm việc sẽ hợp tác với đoàn phim cùng nhau tuyên truyền".
Thái Quyển vỗ tay và đồng ý, nếu chỉ dựa vào bọn họ thì không có nhiều thời gian cho quan hệ công chúng, vẫn nên để phòng làm việc có chuyện môn phụ trách.
"Công ty môi giới nào vậy anh?"
"Phi Dực", Hướng Chi Thạch nói, "Chỉ là hợp tác quản lý thôi, hợp đồng điện ảnh và truyền hình vẫn do chúng ta phụ trách. Anh không ký hợp đồng quản lý tất cả các thương vụ, họ chỉ cung cấp kế hoạch và đưa ra ý kiến, còn quyết định tùy thuộc vào chúng ta".
"Đây là cách tốt nhất. Em cũng nghe về Phi Dực rồi, ánh mắt rất chuẩn, cũng sẽ không làm loạn"
Nhìn chung sẽ theo hình ảnh tích cực của nghệ sĩ để tuyên truyền, sẽ không đi quá xa trong trò chơi hắc hồng1, giẫm đạp lên người khác. Mà tất nhiên giá không hề thấp.
1. Hắc hồng (ngôn ngữ mạng): Cố tình tạo ra chủ đề có nhiều tranh cãi để được chú ý.. truyện tiên hiệp hay
"Vậy thì chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ, hay vẫn chờ?" – Thái Quyển không chờ được nữa.
Hướng Chi Thạch mỉm cười, "Đừng lo lắng, anh đã chờ đợi rất nhiều năm, tác phẩm của Tiểu Viên không nhiều. Chúng ta sẽ theo dõi hai diễn viên chính, xem họ quảng bá nó như thế nào. Hiện tại, Tiểu Viên cần tranh thủ lấy thiện cảm với người qua đường2".
2. Người qua đường (ngôn ngữ mạng): Những người không hâm mộ ngôi sao và có thái độ trung lập.
"Đúng, đúng vậy", Thái Quyển đồng ý, "Chỉ cần cho em ấy cơ hội, em ấy sẽ có tác phẩm tốt. Chúng ta không vội, chúng ta có thể chờ đợi".
Đối với Tiểu Viên, đó là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi cúp điện thoại, Thái Quyển cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần, anh liếc nhìn điện thoại của mình rồi lại bắt đầu lo lắng, "Đã gần mười giờ rưỡi rồi. Đêm nay... sẽ không qua đêm ở chỗ Vĩ Trang... chứ?".
10:30.
Trợ lý Cao liếc nhìn đồng hồ.
Tài xế đi đường tắt và lái xe lên một con đường núi quanh co. Kỹ thuật của ông ta rất tốt nên chỉ hơi lay động một ít, Hướng Tiểu Viên đã dựa vào ghế sô pha mà ngủ.
Trong đoàn phim, chỉ cần không quay cảnh đêm, cô thường đi ngủ sớm hơn. Rất lâu không nói chuyện, vừa thư giãn thì liền buồn ngủ. Bên trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô, đầu rũ xuống càng ngày càng thấp, ngủ càng ngày càng say.
Trợ lý Cao không dám nói chuyện, đến lượt chị cảm thấy xấu hổ.
Không có chị ở đây, liệu Vĩ Trang có thể... ừm, a hèm. Cổ họng chị không hiểu sao mà hơi ngứa ngáy, chị ho nhẹ.
Âm thanh ho nhẹ phát ra khiến bầu không khí càng lúng túng hơn.
Âm thanh này nhắc nhở sự tồn tại của chị khó xử tới mức nào.
Đáy mắt lén lút quét tới Vĩ Trang, cô ấy cũng đang dựa đầu vào ghế, vẻ mặt lười biếng, khóe môi có vẻ nhếch lên, nhìn chằm chằm về phía Tiểu Viên.
Nhìn cô bé ấy ngủ đúng không?
Trợ lý Cao cảm thấy như thể mình đã biến thành một bóng đèn lớn, càng ngày càng sáng. Chị quyết định bất động, không nói lời nào, giả vờ như mình là người trong suốt.
[Ôi, mình không nên ở trong xe mà!]
Đột nhiên, chiếc xe như va phải thứ gì đó, nó lắc lư rất nhiều và đầu Tiểu Viên húc mạnh vào ghế, cô bé đang ngủ tiếp đi thì nấc lên, nửa giây sau mới ngồi dậy, bối rối xoa đầu, dụi dụi mắt rồi gãi tai, sau đó tiếp tục cuộn mình mà ngủ.
Trợ lý Cao có cảm giác mở rộng tầm mắt.
[Sao mà buồn ngủ đến dạng này rồi, đúng là người trẻ tuổi, ra sao cũng ngủ được...]
[Thật là dễ thương!]
Trợ lý Cao bất giác nhướng khóe miệng.
[Hay là lần sau cân nhắc hẹn một em gái nhỏ để thử nhỉ...]
Khụ khụ khụ, thật là một ý nghĩ nguy hiểm! Chị đột nhiên ho khan vài tiếng, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi tổng giám đốc Vĩ". Chị nghiêng người lấy chai nước, uống một hớp. Sau đó, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy đã sắp đến chỗ ở của Hướng Tiểu Viên. Tài xế tìm thấy một nơi hẻo lánh thì tấp vào chỗ đậu, trợ lý Cao nhanh chóng xuống xe trước.
Nếu còn không có mắt nữa thì chắc chị bị cho "cuốn gói" quá.
Máy điều hòa ấm áp thổi bay vài sợi tóc của Tiểu Viên, cô khó chịu, gãi gãi mặt rồi từ từ mở mắt ra.
"Tỉnh rồi à?"
Ánh mắt vẫn còn buồn ngủ của cô quét qua xung quanh, xe đã dừng lại, bên cạnh có một luồng hơi thở yên tĩnh lạ thường, chậm rãi di chuyển trong không khí.
Lúc này, cô thật sự tỉnh táo, ngay lập tức ngồi thẳng dậy, "Vâng ạ".
Vị trí của Vĩ Trang không gần, cũng không xa, nhưng cảm giác tồn tại của chị ta quá mạnh, khó mà bị ai đó phớt lờ.
Tiểu Viên không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khẳng định không ngắn, để cho bà chủ một mình ngồi đó còn mình thì ngủ thiếp đi, thật sự là không hợp lý.
Làm sao bây giờ? Có nên xin lỗi không? Sau khi xin lỗi, cô có thể xuống xe và ngủ tiếp không?
Tiểu Viên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mở cửa xe bước ra, cơn gió đêm đầu hè thổi qua làm xộc xệch mái tóc cô, cô đưa tay lên vén lại rồi quay lại định chào tạm biệt Vĩ Trang. Khuôn mặt của cô lọt vào trong vầng sáng của ánh đèn trở nên rõ ràng hơn, lông mày đậm và đôi môi đỏ mọng, từng nét một.
Trong xe, người phụ nữ có đôi chân dài miên man đang nhìn Tiểu Viên. Bởi vì ngược sáng nên không nhìn rõ ánh mắt của chị ta, chỉ có giọng nói lạnh như băng, xuyên thấu hướng về phía cô như một làn sương mỏng manh.
Chị ta nói: "Vậy tối mai gặp".
Sau khi ánh đèn pha biến mất trong màn đêm, Tiểu Viên mới trở lại bình thường, gãi gãi khuôn mặt nóng rực, "Còn, còn muốn gặp lại...".
Màn đêm buông xuống, trong xe dường như có một chút linh khí không thuộc về mình trôi nổi trong không khí, Vĩ Trang trầm mặt ngồi ở nơi đó, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Có thứ gì đó lấp lánh trong khoảng trống giữa những chiếc ghế. Vĩ Trang đưa tay ra cầm lấy, một chiếc bông tai với lớp men màu xanh lục được khảm giữa những cánh hoa vàng kẹp đang được kẹp giữa những ngón gầy gò, trắng nõn và mảnh mai của chị.
Đó là chiếc bông tai được Hướng Tiểu Viên đeo trên tai suốt cả đêm.