Đến thời điểm này, chị gái còn có thể nói gì nữa.
Hướng Tiểu Viên đứng nhìn hai người ôm nhau khóc, trong mắt trống rỗng, cô không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Không cần nói cũng biết, chỉ có lựa chọn đó.
Hai mẹ con trên mặt đất từ từ nén khóc, dìu nhau đứng dậy.
"Đừng khóc nữa, mau tới cảm ơn chị gái con" – Hà Thần Ảnh thì thào với đôi mắt đỏ hoe.
Đừng nói đến những người khác, tất cả những ai đang xem đều bị câu "cảm ơn chị gái" sinh ra đau lòng.
Quá nhẫn tâm!
Khuôn mặt Hướng Tiểu Viên lúc đầu vô cảm bỗng nhiên co rúm lại.
"Cảm ơn chị" – Trâu Nhất Nhuỵ nghẹn ngào nói.
Hà Thần Ảnh không nhìn Hướng Tiểu Viên, khoé mắt bà ta hạ thấp nhìn Trâu Nhất Nhuỵ.
Bà ta đưa tay qua lau nước mắt cho con gái một cách âu yếm và đau lòng.
Trâu Nhất Nhuỵ xúc động, mỉm cười với bà ta.
Mi mắt của Hà Thần Ảnh dường như được nâng lên theo một hướng nào đó rồi thu lại.
Bà ta chợt đưa tay lên túm tóc và nhẹ nhàng sụt sịt mũi.
Trâu Nhất Nhuỵ kìm lòng không được, "Mẹ...".
"Khóc đến bộ dạng gì rồi, đi nào, chúng ta đi rửa mặt" – Khoé miệng Hà Thần Ảnh mỉm cười một cách kỳ lạ và bà ta lại đưa tay túm tóc để che giấu.
Sau vài giây, bà ta như trở lại hình tượng người mẹ được nuôi dạy tốt, có khí chất tốt, không còn sự thất thố vừa nãy nữa.
Hai người nắm tay nhau bước lên lầu.
Ở một khoảnh khắc, bước chân của Hà Thần Ảnh dường như dừng lại, bà ta dường như muốn quay lại, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại bóng lưng cho người xem.
Sau màn hình, Vĩ Gia Bảo nửa ngày mới định thần lại, vừa muốn mở miệng kêu dừng, Trần Vân Tú đè tay anh ta lại, "Chờ đã, cháu xem kìa!".
Còn cần xem cái gì nữa? Không phải kết thúc ở đây sao?
"Cháu nhìn đi, cô bé vẫn chưa diễn xong" - Trần Vân Tú chỉ vào hướng bên kia, Vĩ Gia Bảo nhìn sang.
Hướng Tiểu Viên một mình đứng đó, chỉ thấy được nửa cầu thang.
Trên cầu thang không có ai nhưng cô vẫn đứng nhìn.
Vẻ mặt như bị đông cứng, mọi tri giác của cô như bị đóng băng, giống như một bức tượng đá.
Trần Vân Tú làm vài động tác với tổ quay phim, đạo diễn hình ảnh lập tức gật đầu ăn ý và điều chỉnh vị trí máy ảnh.
Quay cận cảnh.
Con ngươi, biểu cảm trong mắt, mũi, khóe miệng của Hướng Tiểu Viên chậm rãi thay đổi, vẻ mặt cứng ngắc từ từ sụp đổ, bức tượng đá cũng đau thương.
Sau đó cô cụp mắt xuống, như nhìn đôi giày, như nhìn xuống sàn.
Thân thể cô từ từ hạ thấp nhưng không có khuỵu xuống, cô vẫn đứng chỉ là người khom lại như có thứ gì đó đang đè nặng lên người.
Cô đưa hai tay ôm lấy chính mình, chỉ có thể dựa vào thân thể yếu ớt của mình để chống lại.
Cô cứ đứng như vậy đã được một lúc...!
Vĩ Gia Bảo dụi mắt, cổ họng khô khốc không thể giải thích được, tim anh ta như bị vật gì đó đâm.
Trần Vân Tú nhìn xung quanh, hầu như tất cả mọi người có mặt đều đang lau nước mắt, một vài cô gái xúc động, khẽ nức nở.
Thái Quyển khóc đến mức không ngừng lấy khăn giấy lau.
Đạo diễn hình ảnh cũng lau khóe mắt, nhìn kỹ máy quay rồi làm động tác "OK" với Trần Vân Tú.
Trần Vân Tú từ ngạc nhiên đến bất ngờ, trừng lớn đôi mắt đỏ hoe nhìn Vĩ Gia Bảo, Vĩ Gia Bảo hít một hơi sâu, hô to: "Cắt!".
Hướng Tiểu Viên đứng ở đó như không nghe thấy.
Vĩ Gia Bảo tưởng cô không nghe thấy, lớn tiếng nói: "Tiểu Viên, đoạn này hay lắm, chúng ta quay xong rồi!".
Tiểu Viên vẫn đứng im, không hé miệng rồi đột nhiên cô quay người, không nhìn ai, không nói gì, bỏ chạy một mạch ra khỏi phim trường.
Thái Quyển hít một hơi thật sâu rồi vội vàng đuổi theo, không quên chào hai vị đạo diễn, "Đạo diễn, xin lỗi, xin lỗi...".
"Cô ấy bị sao vậy?" – Vĩ Gia Bảo khó hiểu.
Trần Vân Tú xem lại cảnh lúc nãy, khen ngợi hết lời, bỏ qua cho anh ta.
"Để cô bé ấy bình tĩnh lại đã, mọi người cũng nghĩ ngợi một lát đi" – Hà Thần Ảnh không tẩy trang, ở lại xem kết thúc, chị nhìn bóng lưng của Tiểu Viên rồi nói.
Cảm nhận của chị là sâu sắc nhất, dù sao thì những người diễn cùng nhau mắt nhìn mắt, mặt đối mặt, cảm giác không thể giả được.
Trong toàn bộ quá trình, cả hai bên đều có qua có lại, tuy chị là người khống chế cục diện nhưng vẫn bị thuyết phục bởi diễn xuất đầy màu sắc của cô bé này.
Tuổi còn nhỏ nhưng không thể xem thường năng lượng của cô bé.
Buổi biểu diễn vừa rồi rất thú vị và rất thoải mái.
"Chị Ảnh, hồi nãy chị đã giơ cao đánh khẽ đúng không?" - Vĩ Gia Bảo cười hỏi.
"Tôi không có, cô bé thực sự rất tốt", Hà Thần Ảnh dừng lại và cười, "Rất thú vị...".
Chị cũng không nói hết.
Đứa trẻ đó có tham vọng diễn xuất, chị biết sau khi xem cô và Trâu Nhất Nhuỵ đổi vai.
Có tham vọng, có tài năng nhưng diễn xuất không chỉ tập trung vào bản thân mình mà còn là phối hợp ăn ý với nhau mới có thể trọn vẹn và thuận lợi.
Chị có lịch trình dày đặc và không muốn bị kéo dài nên luôn kiểm soát nhịp độ.
Dưới sự điều khiển của chị, cô bé ấy không hề sợ hãi và càng diễn càng xuất sắc.
Điều này thật bất ngờ.
"Thật sự rất tốt!" - Trần Vân Tú không khỏi đồng ý, mắt vẫn chăm chú theo dõi màn hình.
Hà Thần Ảnh trầm ngâm mỉm cười, giơ tay lên duỗi lưng.
Tiểu Viên chạy một mạch đến một nơi vắng vẻ sau đó mới dừng lại, cả người ngồi xổm xuống.
Có rất nhiều cảm xúc được tích tụ trong trái tim và tâm trí của cô, và dường như chúng vẫn chưa được giải tỏa hết.
Cô chớp đôi mắt mơ hồ, cúi đầu mặc cho dòng lệ tuôn rơi.
Những âm thanh trong trí nhớ đã phủ bụi từ lâu nay lại muốn trào ra.
"Mày cho mẹ chút mặt mũi, đừng báo cảnh sát, đừng nói ra ngoài"
"Tao là mẹ của mày, lời của tao mà mày cũng không nghe sao?"
...!
Sao tự nhiên lại nghĩ tới, không được, cô phải thoát ra!
Tiểu Viên cắn ngón tay cái, và nước mắt lặng lẽ rơi.
Thái Quyển ở phía sau nhìn cô ngồi xổm và cuộn tròn thành một quả bóng, đau lòng muốn chết.
Anh biết Tiểu Viên luôn là một người theo chủ nghĩa thực nghiệm, vì vậy anh sợ cô sẽ không thể thoát ra khỏi vở kịch.
Hướng Chi Thạch đã nhắc nhở trước đó rằng anh nên chú ý đến cảm xúc của Tiểu Viên và gọi cho anh ấy nếu có điều gì bất thường.
"Tiểu Viên nhi?" - Anh cũng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi.
"Không sao, không sao đâu...", Tiểu Viên dường như biết ý của anh, "Anh không cần gọi cho anh hai, đợi một lát em điều chỉnh xong là tốt rồi...".
Cô vẫn thút thít, đưa tay lau mặt giống như một con vật nhỏ có lông chạm vào khuôn mặt bằng bàn chân của mình.
Thái Quyển biết một chút về chuyện của hai anh em và cũng hiểu rằng người thứ ba như anh không thể thay thế được, nhưng anh luôn có cách để bày tỏ sự quan tâm của mình, "Được rồi, vậy em chỉ được khóc một lúc thôi đó.
Nếu thực sự không nhịn được nữa thì đến đây anh Thái của em cho ôm một cái ~".
Tiểu Viên quay lại, ngồi xổm đối mặt với anh, khuôn mặt của em ấy phồng lên, "Nghe buồn nôn quá đi!".
...!
Sau đó quay cảnh tiếp theo, hai người gặp chiêu phá chiêu, tia lửa bắn ra bốn phía.
Hà Thần Ảnh không có vẻ gì kiêu căng, nhìn rất hiền hoà nên trong thời gian nghỉ hạn chế đều bị mọi người vây quanh, Tiểu Viên không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với chị ấy.
Có chị ở đây, việc quay phim diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng bắt kịp tiến độ.
Sau khi quay xong cảnh hôm nay, ngày mai đoàn phim sẽ rời thành phố Dương để đến địa điểm quay tiếp theo.
Tiểu Viên vốn cũng không có nhiều cảnh, hầu hết đều tập trung ở đây.
"Em nhìn Trâu Nhất Nhuỵ kìa, Hà Thần Ảnh vừa xuất hiện, cô ta liền dính lấy chị ấy, dựa hơi chị ấy bằng mọi cách! Em cũng nên học hỏi từ người ta, phải nắm bắt cơ hội"
Tiểu Viên nhớ lại những lời Thái Quyển đã nói với cô.
Trâu Nhất Nhuỵ này cũng rất lợi hại, cùng với Vĩ Gia Bảo náo loạn một phen liền tìm người khác.
Tiểu Viên có thể hiểu cách làm này, trong giới giải trí này, có mạng lưới quan hệ tốt cũng là một loại thực lực, nhưng đây là người khác, không phải cô.
"Em không làm được loại chuyện này đâu".
Tiểu Viên liếc nhìn, Hà Thần Ảnh và Trần Vân Tú đang nói chuyện, Trâu Nhất Nhuỵ đi tới.
Cô thực sự muốn đi lên và xin chữ ký, nhưng khi cô nhìn thấy Trâu Nhất Nhuỵ đứng bên cạnh Hà Thần Ảnh liền cảm thấy khó chịu.
Cô không muốn tham gia vào những nơi náo nhiệt, vì vậy cô bỏ đi.
Cô thực sự thích cái ao nhỏ trong biệt thự này, xuyên qua vườn vải thiều, đi đến đó.
Xa xa là núi xanh mây trắng, mặt trời soi bóng trên mặt nước, vải thiều đỏ rực, sự tĩnh lặng này làm cho lòng người dâng lên một nỗi bi thương.
Cô lặng lẽ ngồi một lúc, điện thoại rung lên mấy lần, cô mặc kệ.
Không lâu sau, có người đến gần, làm cô kinh ngạc, "Ồ, em ở đây à?".
Tiểu Viên nhìn sang, Vĩ Gia Bảo cười hỏi: "Em có muốn ăn vải không?".
Mặt trời chiếu rọi, chim chóc vui vẻ kêu ríu rít, làn gió núi ấm áp thổi qua, thật là một cảnh đẹp.
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn rõ bộ dạng của Vĩ Gia Bảo.
Có vẻ như anh ta là người lai giữa hai dòng máu, dáng vẻ sắc nét hơn người châu Á, nước da cũng trắng hơn, ngũ quan rõ ràng, chiếc mũi đặc biệt đẹp, cao thẳng và thon gọn.
Đó là một khuôn mặt rất đẹp trai.
Nhưng đáng tiếc có thái độ láu cá.
Người như vậy, thân phận như vậy, phần lớn đều nịnh nọt anh ta, dựa hơi anh ta.
Nhưng đáng tiếc cô không phải là người như vậy.
Tiểu Viên quay đầu đi, cũng lười quan tâm đến anh ta, chỉ muốn tránh xa.
Bây giờ việc quay phim vẫn chưa kết thúc, cô phải chịu đựng và không được làm mất lòng anh ta.
Nhưng đáng tiếc cô đã không thể nhịn....