Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
- Ngự tiên sinh, tôi không hiểu ngài đang nói gì hết.
Trong phòng, bầu không khí khá căng thẳng. Hiên Viên phu nhân quay mặt đi, một mực không muốn nhận Trầm Uyển là cháu ngoại.
Ngự Trầm Quân khẽ nhếch môi cười nhàn nhạt, hắn rút một điếu thuốc ra thong thả hút thuốc, đến cả nhả khói cũng tao nhã như một vị thần. Hiên Viên phu nhân thật không thể nào đoán nổi Ngự Trầm Quân đang suy nghĩ gì mà hắn lại bình tĩnh như vậy. Ngược lại vẻ bình tĩnh đó của hắn lại khiến cho bà khẽ rùng mình.
Ngự Trầm Quân híp mắt nhìn bà rồi hắn gạt tàn thuốc đi, giọng nói băng lãnh vang lên như ngọn gió thổi từ địa ngục về:
- Chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?
Hiên Viên phu nhân nhìn Ngự Trầm Quân bằng ánh mắt nghi hoặc, nhưng vì tò mò nên cuối cùng bà cũng hỏi:
- Giao dịch gì?
Nghe câu trả lời của Hiên Viên phu nhân, Ngự Trầm Quân khẽ cười. Nhưng ngay phút chốc, ánh mắt sắc lạnh xuyên thẳng vào Hiên Viên phu nhân không còn ý cười nữa:
- Rất đơn giản. Uyển của tôi cần một người bà ngoại. Tôi muốn ngày hôn lễ của tôi với Uyển, bà ngoại và ông ngoại sẽ đến chứng kiến và chúc phúc cho chúng tôi.
- Cái gì?
Hiên Viên phu nhân sửng sốt khi nghe câu nói của Ngự Trầm Quân. Hắn ta vừa nói...sẽ kết hôn với Trầm Uyển sao? Thật khó có thể tin một người đàn ông quyền lực như vậy, lại có thể để ý tới một Trầm Uyển nhỏ bé. Huống hồ...nghe nói là Trầm Uyển là con gái nuôi của Ngự Trầm Quân, chuyện này thật quá hoang đường mà.
- Ngự tiên sinh, như vậy là loạn luân đó. Trên pháp luật ngài và con bé đó là cha con...
Vừa nghĩ tới thôi Hiên Viên phu nhân đã cảm thấy kinh hãi rồi, bà liều mạng ngăn cản. Bà cứ nghĩ rằng nhất định Ngự Trầm Quân sẽ nổi một trận lôi đình, và hậu quả sẽ không thể nào lường trước được. Ngự Trầm Quân là người tàn khốc như thế nào cơ chứ, chỉ cần có kẻ cản đường, hắn sẽ lập tức giết không tha.
Nhưng Ngự Trầm Quân lại không hề tỏ ra tức giận như bà nghĩ, chỉ thấy hắn nở nụ cười quỷ dị như ác ma:
- Không ai có thể ngăn cản được tôi hết, huống hồ tôi và cô ấy thật lòng yêu nhau. Đứa con trong bụng cô ấy chính là kết tinh tình yêu giữa chúng tôi.
Lần này Hiên Viên phu nhân càng kinh hãi hơn, không chỉ muốn kết hôn...mà còn có con rồi ư? Loạn rồi, loạn hết cả rồi. Tuy bà vẫn chưa chắc Trầm Uyển có phải cháu ngoại của mình hay không, nhưng nghe câu chuyện động trời này, ai mà không kinh sợ cơ chứ?
Không chờ Hiên Viên phu nhân lên tiếng, Ngự Trầm Quân đã chiếm thế thượng phong:
- Đổi lại, tôi sẽ nói cho bà biết...nơi chôn cất của hai đứa con gái yêu dấu của bà đấy.
Ngày hôm nay, Hiên Viên phu nhân đã đủ kinh sợ lắm rồi, khi nghe tiếp câu nói này, bà càng thêm kinh hãi.
Trước sắc mặt trắng bệch của Hiên Viên phu nhân, Ngự Trầm Quân nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn cất giọng châm biếm:
- Thật không may cho con gái thứ 2 của bà, vì căm hận Hiên Viên Tuyết nên đã làm ra hành động ngu xuẩn để giết hại Hiên Viên Tuyết. Sau đó chuyện không thành, cô ta đã ngã từ tầng 5 xuống. Bà nói xem, người chết ở nhà tôi, tôi có nên giúp chôn cất không hả?
Câu chuyện mà Ngự Trầm Quân kể, Hiên Viên phu nhân cũng không mấy bất ngờ. Phải, con gái Hiên Viên Kiều Nhi của bà thật sự căm hận Hiên Viên Tuyết đến tận xương tủy, nhiều lần bày trò hãm hại Hiên Viên Tuyết nhưng không thành. Vì thế đó cũng chính là lí do Hiên Viên Kiều Nhi bỏ đi, từ đó giờ vẫn chưa có tung tích. Chỉ là không ngờ, Hiên Viên Kiều Nhi cũng chết rồi.
Người làm mẹ như bà, lúc hai con còn sống không thể làm gì được, nay hai con đã chết rồi, chẳng nhẽ bà lại không thể làm được điều gì đó cuối cùng cho hai đứa chúng nó? Nghĩ tới đây, Hiên Viên phu nhân đau lòng khóc:
- Con gái của mẹ, mẹ xin lỗi tất cả các con. Kiều Nhi, cũng chỉ vì mẹ thiên vị Tuyết Tuyết hơn cho nên mới dẫn đến việc con căm hận chị con như vậy, mẹ xin lỗi con rất nhiều.
Từ nhỏ tới lớn, Hiên Viên Tuyết luôn được ưu ái hơn Hiên Viên Kiều Nhi rất nhiều, nhưng Hiên Viên Kiều Nhi luôn không dám đòi hỏi gì cả. Cho đến năm học cấp 3, cả hai lại cùng yêu một người đàn ông, người đó chính là Cung Mặc.
Nhưng Cung Mặc lại chỉ yêu Hiên Viên Tuyết, cho nên Hiên Viên Kiều Nhi mới bắt đầu căm hận chị mình. Tới giờ bà còn nhớ rõ như in câu nói của Hiên Viên Kiều Nhi trước khi cô bỏ nhà ra đi:
- "Từ nhỏ tới lớn mẹ luôn ưu ái chị ta hơn con, con cũng không dám đòi hỏi nhiều. Nhưng lần này con sẽ không nhường nhịn nữa đâu, tình yêu của đời con, nhất định con sẽ tìm cách nắm giữ."
Ngự Trầm Quân vô cảm nhìn Hiên Viên phu nhân khóc cũng giống như đêm mưa hôm đó hắn nhìn Hiên Viên Kiều Nhi ra sức cầu xin được leo lên giường hắn. Hiên Viên Kiều Nhi thực sự căm hận Hiên Viên Tuyết, muốn cướp đi tất cả mọi thứ của Hiên Viên Tuyết bao gồm cả Cung Mặc. Nhưng thật không ngờ Hiên Viên Tuyết lại may mắn tới thế, không những được Cung Mặc yêu thương, mà còn được Ngự Trầm Quân để ý tới. Lúc đó Ngự Trầm Quân muốn tuyển bác sĩ riêng chăm sóc Hiên Viên Tuyết, chính Hiên Viên Kiều Nhi đã ứng tuyển. Nhẫn nại chịu đựng để chăm sóc Hiên Viên Tuyết 19 năm trời, nhưng mà Ngự Trầm Quân lại không hề ngó ngàng tới cô ta một cái. Biết là đã hết hy vọng với Cung Mặc, cô ta bất chấp muốn bám theo Ngự Trầm Quân để được lợi.
Nhưng Ngự Trầm Quân hôm đó đã lạnh lùng từ chối thẳng thừng. Sau đó, chính tay Ngự Trầm Quân đã giết chết Hiên Viên Kiều Nhi ngay trước mặt Trầm Uyển.
Nghĩ lại tới ngày hôm đó, Ngự Trầm Quân vẫn không hề hối hận khi đã làm vậy trước mặt Trầm Uyển.
Một lúc sau, sau khi suy nghĩ kĩ càng thì Hiên Viên phu nhân mới trả lời:
- Được, tôi đồng ý với điều kiện của Ngự tiên sinh.
Ngự Trầm Quân hài lòng gật đầu, hắn đứng dậy và bước tới chỗ cửa chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi hắn không quên nhấn mạnh lại một lần nữa:
- Uyển là cháu ngoại của bà, là con gái của Hiên Viên Tuyết và Cung Mặc. Hy vọng bà đối thật lòng với cô ấy. Nếu bà dám giả tạo, tôi sẽ tự tay giết bà.
...
Câu nói của Ngự Trầm Quân tới giờ vẫn còn văng vẳng bên tai Hiên Viên phu nhân, bà nắm tay Trầm Uyển rồi khuyên nhủ:
- Hai đứa cũng nên kết hôn đi, có thể thấy rằng Ngự tiên sinh rất yêu thương cháu.
Anh nợ em một câu yêu thương!