Nàng đáp đến là dứt khoát, như thể chưa bao giờ hoài nghi dụng tâm hắn mảy may, càng như vậy lại càng khiến Hoàng Đế thấy khó mở miệng.
Tuy đứng trên mây cao quan sát chúng sinh, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là con người, hắn sống trên đời, ngoài yêu cầu vô tận đối với quyền lực còn có cả kính trọng lẫn khát vọng đối với thanh mai trúc mã của mộng tưởng niên thiếu.
Nguyệt Hồi là mối tình tình đậu sơ khai của hắn, dù cho mục đích ban đầu là để kiềm chế Lương Ngộ nên mới coi trọng nàng, nhưng thời gian càng lâu, thứ thực sự hấp dẫn hắn vẫn là con người nàng.
Nếu hắn có thể giữ gìn phần cảm tình này thật tốt, nếu hắn không lo trước lo sau ruồng bỏ lời thề, vậy thì hôm nay nàng đã ở bên cạnh, tâm dán tâm với hắn.
Nàng hẳn sẽ ngồi bên mép giường dịu dàng ôn tồn dỗ dành hắn, mà không phải luôn miệng nói mình không còn mặt mũi, ép hắn phải sử dụng cách thức đê tiện đó mới có thể giữ nàng ở lại.
Không sai, hắn muốn giữ nàng lại, cho dù lời này có thể thiêu sạch hết một chút tình nghĩa nàng còn sót lại với hắn, nhưng cũng đành buộc lòng mà thôi.
Hoàng Đế sầu thảm nhìn nàng, “Trẫm là người ích kỷ nhất xấu xa nhất trên đời, nàng chắc chắn sẽ hận trẫm, nhưng trẫm cũng không còn cách nào.
Thân mình này của trẫm có gắng qua nổi mùa đông hay không, trẫm cũng không biết…” Hắn nâng tay lên che kín ngực mình, “Mỗi khi trẫm hít thở một hơi, nơi này lại đau như dao cắt.
Tổ tông Mộ Dung gia có tật phổi, không chỉ riêng gì trẫm, vài vị Vương gia ngoại phóng cũng mang bệnh kín này.
Có lẽ lục phủ ngũ tạng trẫm đã thối nát dần, cho nên Vũ Văn thị mới nói…nói trên người trẫm có mùi xác chết, trẫm vừa tức vừa sợ…Trẫm sợ chết, nhưng trẫm không lay chuyển nổi mệnh trời.”
Trái tim Nguyệt Hồi bị như bị hắn túm lấy, rơi thẳng xuống, đồng cảm với nỗi tuyệt vọng của hắn như thể chính mình cũng gặp phải.
Còn cả hành động của hắn, vô cớ mà khiến nàng đau lòng.
Hắn là một người vừa mẫn cảm lại vừa biết điều, lo lắng mình thực sự có thứ khí vị bất nhã ấy, hễ thở dốc phập phòng là liền lấy khăn che miệng, tận lực tránh xa nàng.
Đây là lần đầu Nguyệt Hồi đối mặt với người bệnh nặng đến vậy, cảm giác bi thương khi sinh mệnh chảy dần khỏi kẽ ngón tay thật sự khiến người ta bất lực.
Nàng không biết phải khuyên hắn thế nào, chỉ đành xoa tay hắn, lẩm bẩm nói: “Hoàng Thượng đừng như vậy, ngài còn trẻ mà, sẽ không đến nỗi…”
Hoàng Đế cười khổ lắc đầu, “Thọ của mỗi người đều có số định, cưỡng cầu không được, có lẽ ta không thể sống đến nhược quán.
Mười tám…năm nay ta mới mười tám, đáng tiếc…Nếu ông trời có thể cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ trân trọng nàng, sẽ yêu thương nàng.”
Xưng hô của hắn từ “trẫm” biến thành “ta”, khiến Nguyệt Hồi thảng thốt nhớ đến thiếu niên bên bờ Thập Sát Hải ngồi xổm viết chữ, từng nét từng nét, vừa viết vừa giới thiệu, “Ta tên Mộ Dung Thâm, nhũ danh Lan Ngự.”
“Nguyệt Hồi…” Trong mắt hắn hiện lên sắc nước thê lương, nhẹ nhàng nói, “Ta muốn phong nàng làm Hoàng Quý Phi, để Đại điện hạ về nuôi dưới danh nghĩa nàng.
Nếu ta còn mệnh tồn tại, có lẽ duyên phận chúng ta chưa tẫn.
Nếu ta không sống được, tương lai Đại điện hạ kế vị, nàng sẽ là Thái Hậu.
Ta…” Hắn nói, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, “Ta không ngờ sẽ có một ngày ra nông nỗi này, uổng cho hùng tâm tràn ngập, thân thể lại không biết cố gắng…Nàng nhất định sẽ trách ta hận ta, ta quá ích kỷ, hại nàng phải hao mòn thanh xuân trên vị trí này, hao mòn cả một đời.
Nhưng ta không còn cách nào, giang sơn Đại Nghiệp là Đại bạn vất vả giành về cho ta, cuối cùng lại rơi vào tay những huynh đệ đó, ta không cam lòng.”
Hắn nói một hơi thật dài, dù thở gấp gáp cũng phải quan sát thật kỹ thần sắc Nguyệt Hồi.
Kỳ lạ là trên mặt nàng không có bất cứ biểu cảm ngạc nhiên gì, có lẽ từ trước khi bước vào Càn Thanh Cung, nàng đã sớm dự đoán được sẽ là như thế.
Hắn càng thêm hổ thẹn, “Nguyệt Hồi, sao nàng lại không nói gì? Có phải nàng cũng giống như Vũ Văn thị, rủa ta mau chết?”
Nguyệt Hồi lắc đầu, vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống, “Nô tỳ chỉ thấy mắt nhìn Hoàng Thượng chẳng tốt, thế nào mà lại nhìn trúng nô tỳ.
Nô tỳ chỉ là nha đầu hoang chạy chợ kiếm sống, nhờ vào ca ca mới miễn cưỡng ra dáng người, ngài để nô tỳ làm Hoàng Quý Phi, làm Thái Hậu, nô tỳ không xứng.”
Bây giờ nàng thật hận, không phải hận Hoàng Đế, mà là hận chính mình miệng quạ đen.
Sau khi biết được ngôi Quý Phi bị Trân Hi bá chiếm, nàng từng mơ ước vị phân Hoàng Quý Phi, kết quả cuộc đời một bước lên mây, thật sự là ước gì được nấy.
Bây giờ Hoàng Đế muốn phong nàng làm Hoàng Quý Phi, nàng hẳn là nên cười, ai ngờ không kìm nổi mà khóc ra mất.
Nàng không thể nói mình hối hận đến đứt ruột, chỉ đành tỏ vẻ mình cảm động hỏng rồi.
Vạn Tuế Gia đến chết cũng không quên nàng, thật sự là tình bền như vàng, đại ái vô cương.
Sao Hoàng Đế có thể không hiểu tâm tình nàng hiện giờ, một Hoàng Quý Phi hữu danh vô thực, hại cả đời nàng.
Tính tình tiêu sái như nàng, đã bao giờ ham muốn thứ gọi là vị phân.
“Trẫm cũng không giấu nàng, sở dĩ phải dùng hạ sách này vẫn là vì mượn sức Đại bạn, để hắn tiếp tục phụ tá Đại điện hạ.” Hoàng Đế thở hổn hển vài hơi, lại nói, “Trẫm và Đại bạn, vốn dĩ chính là dựa vào nhau, trẫm không có Đại bạn thì giang sơn này không xong; Đại bạn không có trẫm thì chưa chắc đã thuận bước làm quan, đứng dưới một người.
Nàng phải biết, bất cứ triều đại nào có hoàng thúc kế vị, người đầu tiên bị lôi ra giết gà dọa khỉ chính là Đại bạn, cho nên….để Đại bạn bồi dưỡng Đại điện hạ, vẫn là ổn thỏa nhất.”
Nguyệt Hồi nước mắt vòng quanh, nhất thời quên cả khóc.
Bi thương vì bất đắc dĩ dần trở thành vui vẻ chịu đựng sau khi hiểu thấu lời hắn.
Dường như chính là lý lẽ này, hư hỏng đến cùng cực lại trở thành chuyện tốt, nàng không thích chịu khổ, nàng đã lập tức nghĩ kỹ đường lui rồi, tương lai Đại điện hạ làm Hoàng Đế, nàng làm Thái Hậu, ca ca phụ chính quyền khuynh thiên hạ, tiền đồ có thể nói mà một mảnh trời quang.
Hoàng Đế mỉm cười, dựa trên gối thở dài, “Trẫm đã không chợp mắt cả một đêm qua, những người tốt và không tốt với trẫm, trẫm đều nghĩ đến một lượt, an bài thế này ít nhiều cũng coi như cả hai cùng có lợi, chỉ là…có lỗi với nàng.”
Thực ra cũng không đến mức có lỗi, nếu Hoàng Đế thực sự bệnh đến mức nguy kịch, nàng đảm đương vị trí Hoàng Quý Phi, đúng là đối với đại cục chỉ có trăm lợi không một hại.
Nhưng mà nàng nghĩ trước nghĩ sau, vẫn thấy lo lắng, “Nô tỳ và ca ca đương nhiên sẽ một lòng phụ tá Đại điện hạ, nhưng Đại điện hạ còn nhỏ, không thể xa Hoàng Thượng được.”
Để một đứa bé còn quấn tã làm Hoàng Đế, đây là dấu hiệu sắp mất nước, Hoàng Đế sao có thể không biết lợi hại bên trong.
Hắn điều hòa hơi thở rồi mới đáp: “Nếu trẫm cầm cự được thêm mấy ngày, cũng coi như là phúc trạch của Đại điện hạ.
Nếu không chống đỡ nổi nữa…bưng bít lại không phát tang, tài năng của nàng lại có chỗ dùng đến, chỉ nói trẫm không khỏe, không chịu nổi khí vị người lạ, giao lại tất cả chính vụ cho Tư Lễ Giám và Nội các xử trí, đợi Đại điện hạ 5 tuổi vỡ lòng lại để nó kế tục dòng dõi.” Hắn dứt lời, quyến luyến vô hạn nhìn nàng, khóe môi hơi giương lên, nghẹn ngào nói, “Trẫm vẫn còn lưu luyến dương thế, vẫn còn nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, sợ không kịp nhìn thấy Đại điện hạ lớn lên, sợ không kịp yêu nàng…”
Yêu hay không yêu thì cũng đừng nhắc đến nữa, Nguyệt Hồi thầm nghĩ ta có người yêu rồi, ngài yêu ta, ta cũng không đáp lại ngài được.
“Chúng ta là bạn tốt nhất.” Nàng cười nói, “Nô tỳ trước nay vẫn vì bạn bè không tiếc cả mạng sống.
Hoàng Thượng đừng buồn, cũng đừng đâm đầu vào ngõ hẹp, yên tâm dưỡng bệnh, Hoàng Thượng vẫn còn vài thập niên dương thọ nữa cơ.”
Hoàng Đế hiểu ý nàng, nước mắt lại rơi xuống, Nguyệt Hồi vươn tay muốn giúp hắn lau, hắn hơi tránh đi, tay nàng xấu hổ treo ở nơi đó, tiến lui không được.
“Trẫm biết nàng hận trẫm liên lụy nàng cả đời, cũng đáng đời trẫm, trẫm nợ nàng, kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa trả lại.” Hắn thở dài nói, “Nguyệt Hồi, trẫm đánh cược một lần này, cũng là cược thay Đại điện hạ, cược huynh muội nàng nguyện ý nhận tình trẫm gửi, phụ tá Đại điện hạ bước lên Đế vị.
Nếu huynh muội nàng sinh lòng dạ khác…tệ hại nhất cũng chỉ đến vậy mà thôi, nhưng nếu huynh muội nàng tuân thủ lời hứa, Đại điện hạ nhặt được Đế vị, ấy chính là ân đức huynh muội nàng ban cho.”
Hắn lấy lui làm tiến, quả là người làm Hoàng Đế, suy nghĩ chu đáo mọi bề.
Nguyệt Hồi thẳng tính như thân cây, nàng nói: “Hoàng Thượng đã để nô tỳ làm Thái Hậu rồi, ca ca còn sinh lòng dạ gì được nữa, dù sao trên đời cũng chẳng còn chức quan nào to hơn.
Cho nên Hoàng Thượng đừng buồn, cũng đừng nghĩ đến chuyện xa xôi quá, không vì ai khác, là vì chính Đại điện hạ.”
Hoàng Đế gật đầu, sắc mặt càng ngày càng tiều tụy.
Nói chuyện suốt nửa ngày, dường như đã tiêu hao toàn bộ sức lực, suy sụp nhắm mắt nói: “Nàng về đi, một lát nữa chiếu thư sẽ hạ, nàng trở về chuẩn bị, đưa theo Đại điện hạ dọn về trong cung.
Đợi chiếu thư Hoàng Quý Phi hạ xong sẽ lại thêm một chiếu thư sách lập Thái Tử…Tuyết Hoài…về sau là con trai của nàng, con trai chính nàng sinh ra.”
Nguyệt Hồi hành lễ rời đi, dưới chân mềm nhũn, bỗng nhiên lảo đảo suýt té ngã.
May mà có Tất Vân đỡ, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng nương nương.”
Nguyệt Hồi ngơ ngẩn, thế là đã thành nương nương rồi? Nàng toét miệng cười với Tất Vân, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Đã báo đến Tư Lễ Giám chưa?”
Tất Vân thưa, “Vạn Tuế Gia vừa hạ lệnh đã lập tức sai người truyền lời đến Tư Lễ Giám rồi ạ.”
Nguyệt Hồi gật gật, lầm bầm lầu bầu: “Tôi phải về sửa soạn một chút…”
Nàng đi ra Cảnh Hòa Môn, Lương Ngộ đã đứng trong đường hẻm chờ nàng.
Gặp mặt rồi cũng không nói gì, chỉ là bước lên mở ô cho nàng, dẫn nàng ra khỏi cửa cung.
“Cuối cùng vẫn đến bước này.” Hắn mờ mịt nói, “Đây là số mệnh trời định, vòng một vòng, không ai thoát ra nổi.
Bây giờ muội có nghĩ gì không?”
Nguyệt Hồi nói: “Cũng chẳng nghĩ gì, chỉ nghĩ phải chăm sóc Đại điện hạ thật tốt, phải lưu ý ngay từ khi còn nhỏ, đừng để thứ bệnh căn của Mộ Dung gia rơi xuống nó.”
Lương Ngộ thở dài, “Muội từng nói muốn làm Hoàng Quý Phi, bây giờ thì đúng như mong ước rồi.”
Nguyệt Hồi gật đầu, “Cái miệng này của muội như được khai quang, nói đâu trúng đó.” Nói xong lại nhìn hắn, “Ca ca, huynh có giận không?”
Lương Ngộ tản bộ phía trước, thản nhiên đáp: “Khi tin tức mới đến thì thực sự có chút giận, nhưng giờ cẩn thận ngẫm lại, đây đã là an bài tốt nhất.
Chẳng may Hoàng Thượng có mệnh hệ gì, ta bồi dưỡng ai cũng không có lợi bằng bồi dưỡng Thái Tử.
Huống hồ Thái Tử còn nhỏ, tuyên bố với bên ngoài muội là mẹ đẻ, xóa sạch những người biết nội tình đi, cả đời sau Thái Tử sẽ không hoài nghi xuất thân của mình, về chuyện này chúng ta có thể an tâm.
Chỉ là quá thiệt thòi cho muội, dù đi theo ta hay là tấn vị thành Hoàng Quý Phi…”
“Muội có thiệt gì đâu.” Nguyệt Hồi cắm tay áo vào nhau, “Nha đầu chạy chợ kiếm cơm đã lên làm Hoàng Quý Phi rồi, một bước lên tận trời, còn thiệt gì được? Đại điện hạ là đứa bé tôn quý nhất trên đời, thằng bé thích muội như thế, lại còn làm con trai cho muội, muội còn cầu gì nữa? Ở trong cung rất tốt mà…” Nàng mỉm cười nói, “Chẳng phải huynh cũng ở trong cung sao, muội muốn gặp huynh lúc nào cũng được.
Lâu lâu cho người hầu lui xuống đóng cửa lại ‘bàn chuyện’…chậc chậc!”
Lương Ngộ quả thực bị năng lực tìm vui trong khổ của nàng làm cho dở khóc dở cười, như thể trên đời không có gì làm khó được nàng, mặc dù đã đến tận hôm nay, nàng vẫn vui tươi hớn hở, sơn nhân tự có diệu kế.
“Ta biết, muội chỉ đang cố làm ta yên tâm.” Lương Ngộ nói, “Thực ra trong lòng muội tủi thân, không nói ra được.”
Nguyệt Hồi bảo thật sự không có, “Mọi người đều cho rằng muội oan ức tủi thân, nhưng muội căn bản không tủi gì hết.
Ngẫm lại cả cuộc đời này của muội mới thấy đáng giá, gặp được huynh, lại gặp được Hoàng Thượng, trên đời không có cô nương nào vận khí tốt như muội hết.
Nói đến Hoàng Thượng, đến bây giờ muội cũng chẳng thấy hắn xấu xa mấy, mưu quyền Đế Vương là bổn phận của hắn, xấu thì chỉ có Tiểu Tứ đâm vào như ruồi bọ mất đầu, hại người hại mình.
Điều muội lo nhất bây giờ là không thấy thân thể Hoàng Thượng khởi sắc thì còn đỡ, chẳng may khỏe lên, thế thì liệu Hoàng Quý Phi có phải hầu hạ trên giường?”
Thực ra từ ngay cả khi nàng chưa lo lắng Lương Ngộ cũng đã nghĩ tới.
Hắn là người bụng dạ hẹp hòi, dục vọng chiếm hữu cũng mạnh, tuyệt đối không thể để Hoàng Đế chạm một đầu ngón tay vào nàng.
Hoàng Đế lấy tính mạng Tiểu Tứ ra áp chế buộc Nguyệt Hồi tiến cung, đối với từng người đều có lợi, tạm thời có thể không so đo, nhưng nếu Hoàng Đế dám vươn tay về phía Nguyệt Hồi, thế thì có lẽ chẳng cần chờ bệnh phổi phát tác, hắn sẽ đưa Hoàng Đế đi gặp Diêm Vương trước hạn.
Về sau thánh chỉ được đưa tới, Tư Lễ Giám cùng quan viên Nội các tuyên đọc, lưu loát một đống từ ngữ tán dương, nghe cũng không hiểu.
Nguyệt Hồi ôm Thái Tử tạ ơn, đám Các lão Nội các vẫn còn hoang mang, không biết sao chỉ trong nháy mắt đã thấy Hoàng Thượng nhảy ra một đứa con trai.
“Ngày sau Điện hạ còn cần nhờ các Các lão và Chưởng ấn dạy dỗ nhiều hơn.” Nguyệt Hồi khom người chào hỏi về phía mọi người.
Mọi người vội vái dài hành lễ, trong lòng vẫn còn nghi vấn nhiều, nhưng nếu là Hoàng Thượng đích thân hạ chỉ, tân Hoàng Quý Phi lại còn là người nhà của Chưởng ấn, thế thì cũng chẳng cần tìm tòi duyên cớ bên trong làm gì, dù sao cũng chẳng hiểu hết được mớ việc nhà này.
Vị trí Hoàng Hậu chỉ còn là thùng rỗng, chỉ thiếu một phong chiếu thư phế Hậu nữa thôi, từ hôm nay trở đi Nguyệt Hồi coi như kiêm quyền nắm giữ hậu cung.
Đương nhiên chỉ là trên danh nghĩa, mấy thứ chuyện lông gà vỏ tỏi mịt mù bụi đất ấy làm nàng nghe mà nhức cả đầu, đẩy hết về cho Tư Lễ Giám, còn mình thì bế Thái Tử chui vào Càn Thanh Cung.
Bệnh tình Hoàng Đế không thấy khởi sắc, lúc tốt lúc xấu, lúc tốt lên thì có thể chơi đùa với Thái Tử từ xa, khi xấu đi thì ho đến rung trời, cả ngày mơ màng hôn mê.
Trong lòng mỗi người hầu hạ ngự tiền đều rõ, tình trạng này đã là không cứu khỏi nổi.
Mùa đông này dài đằng đẵng, tưởng như đã vào tam cửu từ lâu lắm rồi, bức tranh hoa mai tiêu hàn mới đặt trên án mới chỉ vẽ được một nữa, thân mình Hoàng Đế, chẳng biết có trụ được đến đầu xuân hay không.
Hôm nay lại ho ra hai búng máu, Nguyệt Hồi không đưa Thái Tử đến Càn Thanh Cung nữa, sợ trẻ con dễ lây bệnh.
Nhưng nàng trọng tình trọng nghĩa, vẫn muốn ở lại ngự tiền tự mình hầu hạ.
Đáng tiếc Lương Ngộ không cho, nàng muốn vào noãn các thì bị hắn túm đến phối điện, chắp tay nói: “Xin nương nương bảo trọng thân mình, chủ tử bệnh nặng, ho lao sẽ lây, cũng không phải nương nương không biết.”
Từ khi nàng sách phong là hắn luôn miệng gọi nương nương, làm nàng tức đến ngứa răng, cố ý trêu hắn, “Không cần lo lắng có lây hay không, Hoàng Thượng đã như vậy rồi, bên cạnh không có một người tri kỷ thì không được, Lương xưởng thần ạ.”
Hắn nổi giận, thấy xung quanh không người, bóp eo nàng một phen, “Muội gọi ta là gì?”
Nguyệt Hồi vốn định bắt bẻ hắn hai câu, thế nhưng vừa mở miệng thì bỗng trào lên một cơn buồn nôn, nếu không phải ép xuống nhanh thì thực sự nôn ra rồi.
Lương Ngộ thấy nàng biết sắc, lập tức căng thẳng, “Sao thế? Không khỏe sao?”
Thực ra Nguyệt Hồi chẳng lo lắng gì, gật đầu nói: “Hai ngày nay muội cứ buồn nôn suốt, Xưởng thần truyền thái y đến khám cho muội đi.
Muội đoán…tin tốt sắp đến rồi.”