Giọng Hoàng Đế nghe thật nho nhã, giống như giọng của công tử nhà thương gia buôn muối Nguyệt Hồi từng gặp khi còn ở bến thuyền vậy, không cao ngạo không nóng nảy, lộ ra một loại thong dong của những người sống trong nhung lụa.
Nếu luận về tuổi thì hẳn là không lớn, nhưng vì xuất phát từ thân phận, giữa những câu chữ vẫn luôn mang theo ba phần thanh cao.
Nguyệt Hồi không hiểu về quy củ trong cung cho lắm, thậm chí khi tạ ơn phải nói gì nàng cũng chẳng biết.
Nàng chỉ biết dập đầu, tì trán trên tấm thảm nhung một chút, sau đó vỗ đầu gối đứng lên.
Hoàng Đế nằm trên lòng sàng cách đó không xa, nhưng nàng vẫn thành thật quản lý hai con mắt mình, không cho nó nhìn ngang liếc dọc.
Lương Ngộ tiến lên, nhẹ giọng nói: “Chủ tử, đây là xá muội Nguyệt Hồi, hai ngày trước thần mới tìm về được.
Bởi vì lớn lên trong dân gian từ nhỏ nên nàng không hiểu quy củ thể thống, nếu có chỗ nào làm sai, chủ tử cứ việc giáo huấn.”
Hoàng Đế mệt mỏi gật đầu, “Huynh muội Đại bạn một lòng vì trẫm, trong lòng trẫm…đều biết.” Dứt lời lại ho một tràng, “Ngươi ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem.”
Nguyệt Hồi vâng, lúc này mới ngẩng mặt, cả căn phòng xán lạn đẹp đẽ quý giá đâm vào tầm mắt.
Nàng thấy Hoàng Đế đang nắm giữa một đôi trang mãng thêu, quả nhiên còn rất trẻ, hơi gầy, nhưng gương mặt lại thanh tú tốt đẹp.
Bởi vì nhiệt thừa trong người vẫn chưa tiêu bớt, đuôi mắt và mí mắt hắn có chút đỏ lên, cứ như vậy mê man liếc nhìn, khiến người ta có một loại cảm xúc kỳ quái phức tạp.
Quả nhiên phong thủy Tử Cấm Thành dưỡng người, Nguyệt Hồi thầm nghĩ, những kẻ suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời nào có được da thịt non mịn nhường kia, đương nhiên Tiểu Tứ nhà nàng là ngoại lệ.
Nhưng dù sao vị này cũng là Hoàng Đế, nàng cảm khái dạt dào cũng không dám nhìn nhiều, chỉ cụp mắt để mặc Hoàng Đế đánh giá.
Nữ giả nam cải trang thành thái giám, Hoàng Đế thấy rất mới mẻ, nhìn xong thì trong lòng đã có cân nhắc.
Quả đúng là muội muội của Lương Ngộ, lớn lên thật xinh đẹp, rốt cuộc là đẹp đến thế nào? Có lẽ là đem hết nữ nhân bên cạnh hắn ra so đều không ai sánh bằng.
“Trẫm nên làm gì?” Thuốc uống vừa rồi đã bắt đầu phát huy công hiệu, lúc này hắn đã có chút tinh thần, chống người dậy hỏi, “Cần trẫm đọc sách không?”
Nguyệt Hồi nói không cần, “Hoàng Thượng cứ nói chuyện như bình thường là được, nô tỳ nghe xong có thể học theo đại khái.”
Kỳ thật Hoàng Đế không quá tin tưởng trên đời có người thực sự có thể học được giọng của người khác, cứ coi là có thì học giống bốn năm phần đã giỏi xé trời.
Lương Ngộ vốn cũng chỉ nghe tin tức phiên tử báo lại, chưa hề tự mình chứng kiến, liền quay đầu nói với Nguyệt Hồi: “Hai câu vừa rồi của Hoàng Thượng, muội có học được không?”
Nguyệt Hồi hơi cong eo, nâng tay áo lên che miệng, “Trẫm nên làm gì? Cần trẫm đọc sách không?”
Giọng nói vang lên từ sau tay áo tỳ bà, lập tức khiến cho người ta có cảm giác lông tóc dựng đứng, rõ ràng chủ nhân giọng nói ấy đang nằm trên giường, nhưng âm thanh lại vang lên từ nơi cách đó hai trượng…Lương Ngộ thầm thở phào, xoay người về phía Hoàng Đế chắp tay đợi lệnh.
Hoàng Đế nhìn Nguyệt Hồi, có chút không tưởng tượng nổi, đến lúc này mới tin thế giới vô biên việc lạ gì cũng có.
Sợi dây đàn căng thẳng trong lòng trùng xuống, chậm rãi thở phào một cái.
Lương Ngộ nói: “Hai ngày nay cứ để Nguyệt Hồi ở lại ngự tiền hầu hạ, đợi chủ tử khỏe lên rồi sẽ thả nàng về.”
Hoàng Đế ừ một tiếng, nhắm mắt vào, không nói thêm lời nào nữa.
Nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ còn một canh giờ là đến lúc Tây Hoa Môn mở ra, Lương Ngộ gọi người hầu đứng ngoài tới, còn mình thì mang theo Nguyệt Hồi trở lại phòng tấu sự.
Khi tấu đối(*) với Nội các không tránh được phải đối đáp qua lại, Nguyệt Hồi chưa từng trải qua những thứ đó, muốn lừa gạt không hề dễ dàng.
Lương Ngộ đi vòng quanh hai bước, xoay người nói: “Muội chỉ cần nhớ kỹ một câu ‘hôm nay trẫm mệt, giao đề bổn cho Tư Lễ Giám hợp nghị rồi lại đưa trẫm xem qua’, thế là được.”
(*) Tấu đối: Các quan thần sẽ giáp mặt trả lời những câu hỏi của Hoàng Đế.
Nguyệt Hồi dạ vâng, tập luyện theo lời hắn vài lần, đến khi được Lương Ngộ duyệt mới coi như xong việc một nửa.
Nhưng nàng vẫn có chút khiếp sợ, lúng búng hỏi: “Chẳng may bị những người đó nhìn ra thì làm sao? Muội giả mạo Hoàng Thượng, đây là tội lớn chém đầu rồi đúng không?”
Một nha đầu hồ đồ đã hiểu được phải lo lắng cho cái đầu, cũng coi như tiến bộ vượt bậc.
Lương Ngộ thấy nàng ỉu xìu, trấn an nàng: “Đừng sợ, đến lúc đó ta cũng có mặt, gặp phải biến cố thì ta sẽ đứng ra ngăn cản.”
Lúc này Nguyệt Hồi mới yên tâm, chắp tay sau lưng đi một vòng quanh phòng, cười nói: “Tử Cấm Thành này rộng lớn thật, đi từ cửa cung đến chỗ Hoàng Thượng làm muội tưởng rụng chân đến nơi.
Không ngờ đời này muội còn có số được vào cung, lúc về phải kể cho Tiểu Tứ nghe, tiện thể đắp thêm cho mình chút thể diện.”
Đáng tiếc tính toán của nàng hoàn toàn bị Lương Ngộ dập tắt, “Không được nói chuyện này cho bất cứ ai, dù là Tiểu Tứ cũng không.” Thấy Nguyệt Hồi mờ mịt, hắn thở dài, “Ca ca hiểu trước kia muội và Tiểu Tứ sống không dễ dàng, cũng biết hai đứa còn thân thiết hơn cả ruột thịt, nhưng muội phải nhớ lấy, cùng hoạn nạn không dễ, chung phú quý càng khó.
Bởi vì khi ăn không đủ no thì lòng dạ chỉ đặt hết lên việc kiếm sống, chờ đến lúc no bụng rồi sẽ thừa tâm sức cân nhắc chuyện khác, trên đời này ngoại trừ ca ca ra, muội đều phải đề phòng tất cả mọi người.”
Nguyệt Hồi ừ, có chút buồn bã.
Trong mắt ca ca, chung quy Tiểu Tứ vẫn chỉ là người ngoài.
Lương Ngộ nhìn màn đêm ngoài cánh cửa, lẩm bẩm: “Hôm nay ta đưa muội vào cung, chẳng biết được sẽ là đúng hay sai.
Người như ta lúc nào cũng đi trên lưỡi đao, khi nào sơ sẩy sẽ lập tức bị chém thành hai mảnh.
Để muội bị kéo vào là vì cứu vớt thế cục lửa sém lông mày, chờ việc này xong, có lẽ ca ca phải đưa muội đi nơi khác…”
Nguyệt Hồi ngẩn ngơ, “Muội không đi xa huynh đâu.” Nói xong lại thấy tức bực, tức đến nỗi nhảy cao ba thước được cũng nên.
Lương Ngộ bật cười, quả nhiên trẻ con vẫn là trẻ con, không suy nghĩ quá xa xôi, muốn gì làm nấy.
Hắn đành trấn an nàng, “Chỉ là ta buột miệng thôi, không đến đường cùng thì sẽ không đưa muội đi.”
Trên mặt Nguyệt Hồi vẫn còn thừa giận dỗi, lầm bầm túm eo bài ngà, “Ném đi tận mười một năm rồi, còn chưa ném đủ hay sao…Đã muốn tống cổ muội thì còn tìm về làm gì!”
Cô nương nổi cáu làm người ta không chống đỡ nổi, cuối cùng vẫn là nhờ Dương Ngu Lỗ đem điểm tâm và trà đến nàng mới nguôi ngoai bớt.
Trên cửa sổ giấy dần dần hiện lên sắc xanh, bóng đêm bên ngoài đã không còn đặc quánh như trước, tiếng mõ canh năm vang lên cốc cốc, từng tiếng như đang gõ vào lòng người.
Lương Ngộ đứng lên nói: “Đi thôi.” Đưa Nguyệt Hồi trở lại noãn các phía đông.
Cơn sốt của Hoàng Đế lăn lộn đến hơn nửa đêm, lúc này cả người hôn mê, chỉ lo nhắm mắt ngủ.
Lương Ngộ dàn xếp nàng đứng hầu một bên, đè giọng dặn dò nàng cứ làm theo những gì đã nói ban đầu, đợi đằng trong này chuẩn bị xong, đằng ngoài kia các công thần đã lục tục vào chính điện.
Thường thường Hoàng Đế triệu kiến Nội các đều có ở cả Càn Thanh Cung và Dưỡng Tâm Điện, khi trời lạnh đều được gọi vào noãn các, các Các lão quen đường quen lối đi thẳng đến noãn các phía đông, chưa từng nghĩ sẽ bị Lương Ngộ chặn lại ngay trước cửa.
Dáng vẻ Lương Ngộ rất ấm áp, mỉm cười nói: “Chư vị, hôm qua Hoàng Thượng bị lạnh, sợ lây bệnh khí cho các Các lão, tấu đối hôm nay đành trình bẩm cách mành vậy.”
Người của Nội các bị hắn chặn đường, chỉ đành hậm hực dừng chân.
Lương Ngộ lộng quyền, ỷ vào là Đại bạn của Hoàng Đế mà một tay che trời, trong lòng mỗi vị Nội các đều hiểu rõ, lại ngại trên tay hắn nắm giữ Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng, rốt cuộc vẫn có vài phần kiêng kị.
Hiện giờ thế cục trong triều thành ra như vậy, Hoàng Đế nể trọng Tư Lễ Giám và xưởng vệ, Nội các cậy vào Thái Hậu, hai bên đối kháng, cũng coi như thế lực ngang nhau.
Hoàng Đế kế vị 2 năm chưa từng có tiền lệ tấu sự cách mành, đã thế lại còn chuẩn bị đến lúc tự mình chấp chính mà không gặp mặt thần công, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Đại học sĩ của Võ Anh Điện – Tống Kinh Đường cầm hốt bản chầm chậm nói: “Thân thể thần hèn mọn, nếu chỉ vì sợ lây bệnh mà cách mành tham tấu, ấy chính là đại bất kính với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhiễm lạnh, lòng thần lo lắng long thể, giáp mặt thỉnh an Hoàng Thượng vẫn là hơn.”
Thứ đám văn nhân Nội các thừa thãi nhất chính là lòng nhiệt tình tranh đấu, trong số những kẻ đưa bức họa đến Từ Ninh Cung cũng có một phần của vị Tống các lão này.
Lương Ngộ rời tầm mắt, nhẹ nhàng cười đáp: “Lời này của Tống đại nhân sai rồi, Nội các là cánh tay đắc lực của triều đình, biết bao chính sự cần dựa vào chư vị, Tống đại nhân tự xưng hèn mọn, dù những vị còn lại đồng ý, nhà ta lại không thể nghe theo.
Hoàng Thượng thông cảm với chư thần công, đó là ân điển của Hoàng Thượng, Tống đại nhân cứ nhất quyết phải vào, kinh động đến thánh giá lại mất hay…” Vừa nói vừa liếc nhìn Thủ phụ Trương Hằng một cái, “Trương các lão nói xem có phải hay không?”
Trương Hằng là người rất hiểu phải nhìn thời thế, dù không rõ Lương Ngộ đang giở trò gì, nhưng cũng biết được không nên vì chút việc nhỏ này mà tự đi ngược gió.
Ông ta cười, mừng rỡ ba phải, “Lương đại nhân nói đúng, Hoàng Thượng săn sóc, ấy là phúc trạch của thần, tấu sự cách mành cũng như nhau.”
Nhưng mà Tống Kinh Đường vẫn không chịu bỏ qua, đêm hôm qua Thuận Trinh Môn mở ra mấy lần, nhất định là bên trong có duyên cớ gì đó.
Ban nãy ở triều phòng(*) phía tây nhận được tin tức này, đoán chừng lại là thánh cung vi hoà.
Bây giờ Hoàng Đế không chịu lộ diện, chẳng nhẽ định bảo bọn họ thao thao bất tuyệt với cái mành, còn chẳng biết bên trong có người hay không đâu!
(*) Triều phòng: Nơi để các quan lại vào nghỉ ngơi trước khi lên triều.
“Tấu đối hôm nay không có gì mới, hai ngày trước đã trình đề bổn rồi.
Theo ta thấy để hai người đi vào đáp lời cũng được.” Tống Kinh Đường cười như không cười nói với Lương Ngộ, “Lương đại nhân là lão tổ tông của Tư Lễ Giám, là Đốc chủ của Đông Tập Sự Xưởng, biết rõ đạo lý phận bề tôi phải diện thánh khi tấu sự.
Nếu Hoàng Thượng không khỏe thì hạ lệnh bãi triều là được, dù sao Hoàng Thượng đang mang bệnh, chúng thần nghe mà thấy đau lòng.”
“Tống đại nhân là đang nghi ngờ lòng cần chính của Hoàng Thượng đó ư?” Lương Ngộ nghiêng đầu nhìn ông ta, “Nhà ta nghe nói quan hệ của Tống đại nhân với Hạ đại nhân Hạ Liên Thu không tệ, xem ra hôm nay Tống đại nhân có lòng làm khó nhà ta rồi đây.”
Người của Nội các thấy Lương Ngộ bắt đầu nổi giận, vội chạy ra hòa giải, mỗi người góp một câu nói vun vào, “Không phải chuyện lớn gì, hà tất tổn thương hòa khí…”
“Xem ra lời trẫm nói là vô dụng rồi.”
Khi mọi người còn đang giương cung bạt kiếm thì tiếng nói Hoàng Đế vọng ra.
Đám Các lão chắc mẩm Hoàng Đế bệnh, đã thế bệnh còn không hề nhẹ.
Ai ngờ vừa nghe giọng nói này, rõ ràng là không có chút ốm o bệnh tật nào hết, lập tức đánh trống lùi.
“Thần sợ hãi, xin Hoàng Thượng bớt giận.” Đám Các lão sôi nổi giơ cao hốt bản cúi thấp thân mình.
Nguyệt Hồi ở trong nghe thấy ca ca bị đám người dũng khí như núi kia chống đối, vốn định mượn thế mắng bọn họ hai câu, lại nhớ tới lời dặn trước đó của ca ca, chỉ đành miễn cưỡng kiềm chế.
“Hôm nay trẫm mệt, giao đề bổn cho Tư Lễ Giám hợp nghị rồi đưa trẫm xem qua.” Giọng nói sau mành vô tình vô tự, ngẫm lại trong lòng uất nghẹn, tự chủ trương bồi thêm một câu, “Trẫm thánh cung vi hòa đều có các thái y điều trị, một đám các ngươi nhiễu nhương không thuận, thấy trẫm tốt tính, không trị tội được các ngươi phải không?”
Lời này vừa thốt ra, Lương Ngộ không biết phải làm sao, nhưng các quan viên thì lại kinh sợ, nhất loạt quỳ sụp xuống.
Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng thứ tội…Rốt cuộc trong mắt bọn họ, Hoàng Thượng vẫn cứ là Hoàng Thượng.
Lương Ngộ đứng một bên nói: “Chư vị đại nhân, thánh ý đã hạ, đừng phí thời gian ở đây thêm nữa, đều nghe ý Hoàng Thượng mà làm đi.”
Đám Các lão không tiện nói thêm gì, lạy dài hành lễ về phía mành, nối đuôi nhau rời khỏi minh gian.
Bên ngoài Nguyệt Hoa Môn, Tống Kinh Đường vẫn còn lẩm bẩm bất bình, “Lương Ngộ cùng lắm chỉ là tên nội quan, bây giờ ỷ vào sủng tín của Hoàng Thượng, dám chắn đường cả Nội các…”
Mọi người cũng lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng thì thấy Tần Cửu An của Tư Lễ Giám dẫn một đội Cẩm Y Vệ đi tới.
Tần Cửu An ngoài cười nhưng trong không cười, ôm phất trần cong eo với Tống Kinh Đường: “Tống đại nhân, vụ án Đông Xưởng gánh vác đã chuyển giao cho Cẩm Y Vệ, mấy chứng cứ phạm nhân khai ra hôm nay đều có liên can đến đại nhân, nhà ta không còn cách nào, đành phải làm phiền Tống đại nhân lúc sáng sớm tinh mơ.
Đại nhân cũng đừng lo lắng, chỉ là mời đại nhân đến nha môn Cẩm Y Vệ uống một chén trà, hỏi thăm vài câu, chờ đến lúc hỏi xong lại đưa đại nhân trở về.” Dứt lời thì đưa mắt ra hiệu, mấy Cẩm Y Vệ đeo Tú Xuân đao tiến lại đây, hung tợn so tay, “Tống đại nhân, mời.”
Tống Kinh Đường là văn nhân, ở trước mặt người biết võ, văn nhân chẳng có lấy nổi một chút phản kháng, ngoài miệng bất khuất kêu la, “Ta là mệnh quan, các ngươi thật to gan”, kết quả là phải hứng chịu một quyền.
Đây là lần thứ hai Tư Lễ Giám quang minh chính đại tróc nã quan viên Nội các, đám Các lão kinh hoàng đưa mắt nhìn nhau.
Tần Cửu An vẫn cười nguyên lành, thế sự luôn như vậy, hung sợ tàn nhẫn, không đủ hung thì mất mạng.
Tần Cửu An che miệng, kéo dài giọng vừa cao vừa chói, âm dương quái khí đâm chọc, “Còn may đuổi kịp lúc.
Cái gì cũng dám thốt ra, mông mình vẫn chưa chùi sạch đâu, lại còn lanh chanh đi cướp công.
Bây giờ sướng chưa, tự mình phá hỏng bét hết cả.
Tống đại nhân này sống đến từng ấy tuổi mà vẫn không hiểu chuyện, có thể thấy sách đọc được đều chui hết vào bụng chó!” Vừa nói vừa xoay người khoan thai bước đi, vung phất trần lên, chùm đuôi ngựa đong đưa.
Một loại dự cảm mưa gió sắp tới lặng lẽ vây khắp tứ phía, mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Trương Hằng.
Trương Hằng thở dài: “Tư Lễ Giám ngày càng bành trướng, Lương Ngộ không giống Uông Chẩn.
Chư vị, sau này lưu ý nhiều thêm đi.”