Điện Từ Bi

Chương 24





Giống nàng? Nguyệt Hồi cười ngượng ngùng, ngại hắn là Hoàng Đế, không dám trái lời, vì thế nàng nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt kia, hãnh diện mà nói: “Đúng thế thật, quá giống nô tỳ rồi.”
Hoàng Đế thấy nàng vui, chính mình cũng vui lây theo, dường như có chút tranh công mà nói: “Trẫm lựa lâu lắm mới tìm được cái này, trang sức quá hoa mỹ không hợp với ngươi, trẫm cảm thấy con cá vàng nhỏ này rất đẹp.

Chờ ngươi thay xiêm y cô nương là có thể cài lên, cây trâm này sống động, ngươi cài lên là tương xứng nhất.”
Nhưng mà nàng càng thích những thứ lộng lẫy hơn, người dung tục không để ý có hợp hay không, chỉ cần đắt tiền đều là đẹp.

Tiếc là cả hai chưa đủ thân thiết, lời trong lòng không thể nói ra, Hoàng Đế cũng không thể hiểu được nàng.

Nếu đổi lại là Tiểu Tứ, nó nhất định sẽ chọn một cái bằng vàng ròng nạm mẫu đơn thật to, trâm đó cài lên mới gọi là phú quý vô song.
Dù thế nào thì được Hoàng Đế tự mình chọn đã là hãnh diện lắm, phải nhận phần tình này của người ta.

Nguyệt Hồi ôm hộp cong eo, “Cảm ơn Vạn Tuế Gia, nô tỳ thích cái này lắm, lúc nào về sẽ cài lên luôn.”
Hoàng Đế thẹn thùng cười, “Còn có một việc này trẫm muốn hỏi ngươi, trẫm sắp nghênh thú Hoàng Hậu rồi, chẳng mấy chốc phi tần các nơi cũng sẽ vào hậu cung, ngươi cảm thấy như vậy có thích hợp không? Nam nhân quá nhiều thê thiếp, có phải sẽ khiến người ta cảm thấy không ra gì?”
Cái này còn phải nói sao, khi ấy Lương Ngộ dạy nàng những lời cần nói về việc tuyển phi, nàng đã thấy lo lắng Hoàng Đế tham nhiều không nhai hết nổi.

Một người một đời, lấy đâu ra khí lực mà đối phó với nhiều nữ nhân đến vậy.

Huống hồ thân mình Hoàng Đế còn yếu, nếu làm bậy còn xảy ra chuyện lớn chưa biết chừng.
Con người Nguyệt Hồi không có cái gì tốt, chỉ được cái đối xử với người khác rất thành thật, nàng khuyên giải Hoàng Đế một hồi, “Hoàng Thượng là người thế nào chứ, làm gì có đạo lý hậu cung nhiều thì là không ra gì.

Người đời đều biết Đế Vương phải khai chi tán diệp, không có hậu cung thì lấy đâu ra hoàng tự, Hoàng Thượng lấp đầy lục cung là phải rồi.

Nhưng mà Hoàng Thượng cũng phải quý trọng bản thân, không thể nhìn người này cũng đẹp, nhìn người kia cũng thích, như vậy sẽ hỏng chuyện.


Giống như nhóm củi nấu cơm vậy, phải vừa đủ, lửa quá lớn sẽ làm cơm biến thành hồ mất, Hoàng Thượng hiểu ý nô tỳ phải không?”
Hoàng Đế chớp chớp mắt, có thể thấy là hiểu.
Có đôi khi nàng nói chuyện không thể coi là lịch sự, nhưng trong lời thô bỉ lại mang theo thông thấu, hắn thích nghe những cao kiến một châm thấy máu của nàng.

Nếu nàng có thể lý giải bất đắc dĩ của Đế Vương, vậy thì hẳn sẽ không thấy thất vọng với hắn đâu, vì thế hắn thăm dò hỏi nàng: “Sau ngày gả đi ngươi có yêu cầu gì về nhà chồng không?”
“Yêu cầu?” Nguyệt Hồi nghĩ ngợi, “Không có, chỉ cần đối đãi tốt với nô tỳ giống như ca ca là được.

Hoàng Thượng cũng biết nô tỳ chịu khổ từ nhỏ, chỉ cần ăn no mặc ấm, không có nhiều yêu cầu kiều quý gì hết.”
Hoàng Đế nghe xong, trong lòng ngầm nổi chấn động.

Quay đầu nhìn nàng, nàng đứng dưới ánh mặt trời trong sáng, mỉm cười nhìn về Khôn Ninh Cung nơi xa, không có hâm mộ cũng chẳng có kính sợ.

Thực ra trong mắt nàng, Càn Thanh Cung cũng thế, Khôn Ninh Cung cũng vậy, chỉ là ngôi nhà to không bờ không bến, chẳng còn gì khác.
Trong lời Hoàng Đế có ý chỉ điểm, nói bóng nói gió: “Kết thân trong dân gian cũng phải có trình tự, người quen nương theo người quen… Chuyện hôn sự hẳn là càng thân thuộc càng đáng tin cậy.”
Nguyệt Hồi nói đúng thế: “Chẳng may tương lai đánh nhau, ít ra cũng là oan có đầu nợ có chủ.” Làm cho Hoàng Đế nghẹn lời.
Nguyệt Hồi không suy nghĩ được nhiều, nàng quay lại nhìn Hoàng Đế một cái, “Hôm nay nô tỳ xuất cung về nhà, chờ Chưởng ấn thu xếp xong xuôi, nô tỳ lập tức tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng.”
Hoàng Đế gật đầu, “Hẳn là không đến mấy ngày, trẫm chờ ngươi.”
Nguyệt Hồi lại hỏi: “Hoàng Thượng có muốn mua gì ở ngoài không? Khi nào tiến cung nô tỳ sẽ đem về cho Hoàng Thượng vài món, tiện hơn là sai thái giám đi ra chọn mua.”
Chính là thứ hương vị việc nhà này, ngươi hết cái gì thiếu cái gì, ta mang đến cho ngươi.

Nàng không coi hắn là Hoàng Đế có vạn vật trong tay, hắn cũng không xem nàng là nô tài uốn gối.

Bởi vì ở giữa có Lương Ngộ, ở một mức nào đó bọn họ là bình đẳng, Hoàng Đế vẫn nhớ như in những đêm mưa rền gió dữ Đại bạn ôm hắn vào lòng.

Khi Nguyệt Hồi chưa đi lạc, hẳn nàng cũng toàn tâm ỷ lại vào Lương Ngộ như thế, lưng cùng dựa vào một cây đại thụ, tự nhiên thấy giống như đồng minh thân thiết.
Hoàng Đế nói không cần gì cả, chỉ mong nàng sớm ngày tiến cung, ngoài miệng Nguyệt Hồi đáp lời, kỳ thật nàng càng tình nguyện được sống trong thiên địa rộng lớn.
Nhưng mà không còn cách nào, đến bước này ván đã đóng thuyền, không nên suy nghĩ nhiều nữa.

Cũng may nàng là kiểu người đến đâu cũng sống được, chốn thâm cung nhàm chán, nàng vẫn có thể tự tìm ra việc vui.
Nguyệt Hồi tạm biệt Hoàng Đế, cắm tay áo đi từ đường lớn Đông Nhị về hướng bắc, tuyết đã ngừng, mặt trời ló ra, ánh nắng chẳng có độ ấm, nhợt nhạt trắng bệch, chiếu lên đường hẻm nam bắc một mảnh thảm đạm.

Nàng giơ tay đỡ mũ, mũ của nội thị không cản được gió, từng đợt khí lạnh xuyên qua khe vải len lỏi vào, đến nỗi đỉnh đầu nàng cũng lạnh cứng.
Nàng bước nhanh hơn vào Trinh Thuận Môn, nha môn Tư Lễ Giám có tường cung che đậy bốn phía, vào trong sân còn cảm nhận được chút ấm áp.

Ca ca có ở trong nha môn không nhỉ, không biết nữa, nàng vẫn vén mành cửa lên đi thẳng vào.

Trong phòng có chậu than, lò Bác Hương đốt mùi Yết Bố La Hương bay khắp phòng, nàng nhìn quanh một vòng, chẳng thấy ai, hẳn là vẫn còn bận bịu trên triều rồi! Nàng rút cái hộp nhỏ từ trong tay áo ra, cởi mũ xuống chải chuốt lại, cắm cây trâm điểm thúy cá vàng lên búi tóc.
(*) Yết Bố La Hương: cây chò.
Nàng lắc lư đầu, thì ra đôi mắt cá này còn có chỗ huyền diệu, bên dưới đặt lò xo nho nhỏ xoắn ốc, động đậy đầu là đôi mắt sẽ đảo tán loạn.
“Đôi mắt này…giống mình ư?” Nàng thở ngắn than dài, xem ra mắt nhìn của vị kia chẳng được tốt lắm.

Nhưng mà thực ra trông lại rất ngộ nghĩnh, cắm lên tóc làm cả người trông sinh động hẳn lên.

Mỗi tội cây trâm xinh đẹp thế này lại cắm lên búi tóc nam nhân, nhìn qua thấy chẳng ra gì, hơi mất mỹ quan.
Nàng đang đứng trong này soi gương, mặt gương phản chiếu mành cửa lay động, có người vừa mới đi vào.

Người phía sau vừa liếc mắt liền thấy bộ dạng nàng uốn éo tạo dáng, cũng chẳng nói gì, chỉ khoanh tay đứng đó, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn nàng.
Nguyệt Hồi xoay người lại, cợt nhả gọi một tiếng ca ca, “Huynh nhìn cái này của muội đi, đẹp không?”
Lương Ngộ lạnh lùng liếc thoáng, “Mắt mở trừng trừng, trông rất giống muội.”

Nguyệt Hồi nghẹn lời, mắt mở trừng trừng? Có phải là khen nàng không đấy! Nhưng mà cách nói của hắn và Hoàng Đế tương đồng với nhau, nàng quay lại ngắm nghía đôi mắt, lúc này đúng là càng nhìn càng giống, quả thực là dựa theo dáng vẻ nàng tạo thành.
Đồ tốt thì phải cất kỹ, nàng tháo cái trâm xuống cất vào hộp, “Huynh không định hỏi từ đâu đến hả?”
Lương Ngộ ngồi sau án, tiện tay lật giở đề bổn, “Nếu muốn nói thì muội tự khắc sẽ nói.”
Nghe khẩu khí hắn hôm nay không được tốt, nhìn dáng vẻ không được vui, mỗi ngày Tư Lễ Giám đều phải lo lắng đủ thứ việc lớn việc nhỏ, hẳn lại gặp chuyện gì không vừa mắt rồi.
Nguyệt Hồi nuốt nước bọt: “Đây là Hoàng Thượng thưởng, nói hôm nay muội làm việc rất tốt…Ca ca, muội không gây sai sót gì hết, hù chết Trương thủ phụ luôn.”
Đương nhiên Lương Ngộ biết, Trương Hằng đi từ vườn ra đã gặp phải hắn, từng lời đều rất chuẩn xác, không hề có dấu hiệu hoài nghi người triệu kiến ông ta trong Hàm Nhược Quán lại là một kẻ khác.

Nàng có năng lực, giọng nói này có thể coi đã đạt cảnh giới tuyệt diệu, cho nên Hoàng Đế thích gặp nàng…
“Chỉ thưởng một cây trâm thế này thôi?” Hắn rời tầm mắt khỏi đề bổn, âm thầm dừng lại trên cái hộp kia.
Nguyệt Hồi gật đầu, “Muội cũng thấy Hoàng Thượng keo kiệt, muội giúp hắn làm chuyện lớn thế này, tốt xấu gì cũng phải thưởng cho muội viên gạch vàng, muội có thể tự đi đánh nguyên một bộ trang sức.”
Nàng chỉ biết tiền, lại chẳng biết đạo lý càng ít ỏi mới càng trân quý.

Hoàng Đế có cả thiên hạ, đừng nói gạch vàng, ngay cả núi vàng cũng thưởng được, vì cớ gì mà lại chỉ thưởng một cây trâm nho nhỏ, ngoài nói lời cảm tạ ra, chỉ sợ còn có ý gửi tình.
Nhưng mà Nguyệt Hồi là đồ ngốc, ngoài tiền và sắc thì trong cái đầu gỗ của nàng chẳng còn gì, tâm tư của Hoàng Đế, nàng thấy rõ được không? Hắn vốn nên nhắc nhở nàng một chút, nhưng hiện tại đã đánh mất ý niệm ấy rồi, chỉ rũ mắt nói: “Chuyện muội giả truyền ý chỉ sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy, từ giờ trở đi phải lưu ý mọi nơi mọi lúc.

Tuy ta nắm giữ Tư Lễ Giám nhưng vẫn không thể khiến người người cũng phục tùng, muội nhớ cho kỹ, không được hiếu thắng, không được để lộ xuất thân, Thái Hậu không làm gì được ta nhưng làm gì được muội.

Nếu để bị Từ Ninh Cung chú ý, xảy ra chuyện cũng chỉ cần một chớp mắt mà thôi, xương sườn ta mọc cánh cũng chẳng cứu nổi muội.”
Hắn nói những lời này, không hiểu sao hình như còn đượm mùi giận dỗi, làm Nguyệt Hồi bị dọa không nhẹ.
“Thế chẳng phải muội hết đường sống rồi sao? Thái Hậu mà làm gì muội, muội đi tìm ai khóc bây giờ?” Nàng méo miệng, chạy đến ôm cánh tay hắn, “Ca ca, huynh không thể để kệ muội ở ngự tiền, chúng ta chui ra từ cùng một bụng mẹ đó.”
Lương Ngộ liếc nàng một cái, “Bây giờ đã có Hoàng Thượng rồi còn gì, chờ đến khi muội đến ngự tiền, hắn tự khắc sẽ bảo vệ muội.”
Nguyệt Hồi chớp mắt, cảm thấy ca ca thật vô trách nhiệm, “Muội còn cách người ta hẳn một con đường cơ mà, huynh mới là ca ca ruột của muội.

Nếu lên ngự tiền mà không có ai lo cho thì muội không đi nữa, tình nguyện ở nhà đi theo ma ma học quy củ, muội không lấy đầu mình ra đùa đâu.”
Nhưng chuyện này đã định xong, đảm bảo chắc nịch trước mặt Hoàng Đế, nào có cơ cho nàng đổi ý.

Nàng không còn cách nào, ôm cánh tay hắn mà lay, “Huynh đừng làm muội sợ, là tại hôm nay muội làm sai gì rồi ư? Muội không chờ huynh đến đã tự tiện gặp Trương thủ phụ, cho nên huynh giận muội rồi?”
Lương Ngộ bị nàng lay đến nỗi xương cốt tan thành mảnh, vẫn chẳng thèm để ý, cất giọng lạnh tanh, “Khi Trương Hằng đến Hoàng Thượng cũng có mặt, ta không lo muội bị lộ tẩy rơi đầu.

Huống hồ hôm trước chúng ta đã tập dượt, với thông minh của muội thì cũng không sai được.”
“Thế huynh còn bực cái gì? Muội làm việc thỏa đáng huynh chẳng khen, lại còn để kệ muội tự sinh tự diệt, sớm biết thế muội đã chẳng thèm đi giúp.

Thái Hậu với Hoàng Thượng ầm ĩ việc nhà thì liên quan gì đến muội, muội bước vào vũng nước đục này là vì cái gì? Chẳng nhẽ là vì một cây trâm?”
Nàng ăn vạ bên người hắn, kiểu dính chặt đuổi cũng không đi này, thế mà lại chậm rãi khiến hắn thỏa mãn hẳn lên.

Hắn thở dài, quay đầu nhìn nàng, “Nguyệt Hồi, Hoàng Thượng muốn mở rộng hậu cung, muội nghĩ thế nào? Muội có chịu để cho người trong lòng sau này tam thê tứ thiếp? Có nguyện ý héo hon vùi trong một đống nữ nhân, chờ tới khi hắn nhớ đến muội?”
Nguyệt Hồi ngồi xổm, cái cằm nhòn nhọn gác lên khuỷu tay hắn, cặp mắt ấy trong veo như nước suối, nghĩ ngợi mở miệng đáp: “Lúc này muội không có người để thích, cho nên cảm thấy được chôn trong một đống nữ nhân cũng khá tốt, muội thích ngắm người đẹp.

Nhưng tương lai thì khó nói, người ta thích tam thê tứ thiếp, muội lại không nghĩ thông được, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt thì phải làm sao?”
Ấy thế mà Lương Ngộ lại bị lời nàng làm cho ngây ngẩn, nhất thời không biết nên giải quyết nan đề này thế nào.

Biện pháp tốt nhất có lẽ là không nên yêu bất cứ ai, nhưng cô nương ngây thơ hồn nhiên nhường ấy, chỉ sợ không làm nổi.
“Nếu trên đời có người thứ hai giống huynh thì tốt.” Nàng lẩm bẩm, “Chắc chắn thái giám rất chung thủy, tìm một người bầu bạn chẳng dễ dàng, sẽ không có chuyện nay người này mai người khác.”
Lương Ngộ nghe xong, nhếch khóe môi cười, “Thái giám vốn là nam nhân, tịnh thân rồi vẫn cứ coi mình là nam nhân.

Trong cung đình này chẳng được mấy thái giám có tên tuổi, cung nữ thì đâu đâu cũng thấy, có đôi khi một thái giám qua lại với mấy cung nữ liền, chuyện như thế nhiều lắm, sao mà muội lại tin tưởng thái giám được? Loại người này là loại người không đáng tin nhất trên đời, tuyệt đối đừng dây dưa vào.”
Lời hắn nói mang theo một loại cảm xúc tự sa ngã, Nguyệt Hồi có thể nghe ra được.

Nàng quả thật không hề nịnh nọt, nàng thực sự bội phục hắn, “Huynh không giống bọn họ, Vương lão nương nương Duyên Khánh Điện dụ dỗ huynh như thế huynh còn coi thường nàng, các cung nữ khác lại càng không cần phải nói.


Cho nên muội mới nói huynh hiếm hoi, tương lai mà gặp được một người huynh, muội nhất định phải bám lấy thật chặt, chết cũng không buông, sẽ Vương Bảo Xuyến hơn cả Vương Bảo Xuyến.”
(*) Vương Bảo Xuyến: một nhân vật người vợ trung trinh giữ tiết hạnh chờ chồng suốt 18 năm ròng.
Nàng nói chuyện vẫn luôn như vậy, mấy câu đầu còn nghe được, càng về sau càng rẽ dọc rẽ ngang, túm lại không nổi.

Lương Ngộ nhìn nàng, cảm thấy đầu óc đau nhức, “Trên đời này liệu sẽ có người bám chặt lấy ta như vậy sao?”
“Cái đó thì chưa chắc.” Nguyệt Hồi toe toét cười, cười xong thì phải hít một hơi khí lạnh, ngồi xổm lâu tê rần hết cả chân, đứng lên đi tập tễnh nam khang.
Hộp trang sức kia vẫn còn đặt ngay trước gương, hắn khinh mạn rời tầm mắt, “Chuẩn bị đi, một lát nữa ta sai người đưa muội về.”
Nguyệt Hồi gật đầu, “Cũng chẳng có gì để chuẩn bị, tối nay huynh có về không?”
Đống đề bổn thực sự rất cao, hắn còn rất nhiều việc phải làm, tùy tiện đáp: “Không biết được.”
Nguyệt Hồi có tính toán của riêng nàng, nếu hắn bận bịu thì không về cũng được.

Nàng thì thầm: “Chốc nữa muội phải đi thăm Tiểu Tứ một lát, thằng bé mới đến Đông Xưởng mà muội đã bị kéo vào cung, sợ sau này ít gặp nhau, không biết nó ở đó thế nào nữa.”
Lương Ngộ nghe xong, gác cái bút trong tay xuống: “Hôm nay không nhiều việc lắm, giao cho thuộc hạ làm là được.

Ta cũng vài ngày rồi chưa về, tranh thủ lúc rảnh về tắm táp, thay bộ quần áo khác.”
Nguyệt Hồi gãi đầu, thấy hắn cứ một chốc thế này một chốc thế nọ, khiến nàng quả thực chẳng hiểu ra sao.

Nàng cũng đành mặc kệ, đội lại mũ, “Thế huynh cứ sai người đưa muội xuất cung đi, muội đến Đông Xưởng trước, hỏi xem tối nay Tiểu Tứ có về ăn cơm không.”
Lương Ngộ trầm mặc, một lần nữa cuộn tay áo chấm mực, cất giọng gọi: “Người đâu.”
Tăng Kình đứng ngoài cửa tiến vào nghe lệnh, rũ tay nói: “Lão tổ tông sai bảo gì ạ?”
“Đưa nàng xuất cung, thuận đường tạt vào Đông Xưởng một chuyến.

Bên trong phiên tử hỗn loạn, ngươi phải để ý một chút, đừng có để người ta va chạm.”
Tăng Kình vâng, lui ra ngoài chuẩn bị xe kiệu, Nguyệt Hồi đang định đi theo, lại nghe thấy ca ca bảo đợi đã.
Nàng dừng bước quay đầu lại, chờ hắn lên tiếng.

Lương Ngộ nói: “Nơi đó không sạch sẽ, đừng vào cửa, đứng ngoài gặp một lúc là được rồi.

Cũng đừng ở lại lâu, nhiều người nhiều mắt nhìn, tránh cho cành mẹ đẻ cành con.”
Dù sao vẫn là đừng tiếp xúc nhiều với Tiểu Tứ, kỳ thực trong lòng Nguyệt Hồi rất không muốn, lại chẳng thể không nghe, đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhìn lúc này mà xem, tìm được ca ca về cái gì cũng tốt, chỉ có một chỗ không tốt là ca ca vẫn coi nàng như trẻ con.

“Đừng đi linh tinh bên ngoài, đừng gặp người không nên gặp, về nhà sớm một chút, ngủ sớm đi”…Giống y như hồi gia đình vẫn còn sung túc, ca ca hệt như bà mẹ thứ hai.
Ôi chao, đều là vì bị thế đạo ăn thịt người này giày xéo, Nguyệt Hồi chép miệng lắc đầu.

Nhưng dù thế nào đi nữa, có thể gặp được Tiểu Tứ vẫn làm nàng rất vui, Tăng Kình tự đánh xe đưa nàng đi, qua Đông An Môn không bao xa chính là ngõ Đông Xưởng.

Trước kia nàng từng đi qua nơi này, lần nào cũng chỉ vòng ra xa thật xa chứ chẳng dám lại gần, luôn cảm thấy đây là chốn đáng sợ nhất hoàng thành, hít một hơi cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Bây giờ đến gần nhìn, thì ra ngay trước cổng lớn khí khái còn lập một đền thờ, phía trên viết bốn chữ to to mà nàng miễn cưỡng đọc được——Lưu danh muôn đời.