Điện Từ Bi

Chương 84





Chẳng nhẽ đây chính là số mệnh định sẵn! Nguyệt Hồi úi một tiếng, cởi lớp áo trên vai mình ra cho hắn xem, “Huynh nhìn này, có giống nhau không? Từ khi nhận thân đến giờ muội cảm thấy hai chúng ta mỗi người lớn một kiểu, quăng tám sào không đến, còn buồn ơi là buồn cơ.

Bây giờ quá tốt, cuối cùng cũng tìm được chỗ giống nhau một chút, muội mãn nguyện rồi.”
Lương Ngộ nhìn xuống, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc, quả nhiên đều là hình dạng giống chòm Bắc Đẩu, ngay cả hướng của cán chòm cũng không sai chút nào.
Hắn ngắm nhìn nàng, “Đây là ân điển của ông trời, chúng ta nhất định phải ở bên nhau.”
Nguyệt Hồi tặc lưỡi hai tiếng, “Huynh càng lớn càng giống muội, thảo nào người xưa đã nói trông giống nhau chưa chắc đã là huynh muội, còn có thể là phu thê.”
Nhắc đến chữ phu thê, cả hai đều có chút ngại ngùng, từ này vốn dĩ cách bọn họ rất xa, chẳng biết làm sao, bây giờ lại biến thành lối về tất nhiên.

Lương Ngộ tránh khỏi tầm mắt nàng, quay đầu nhìn ra ánh trăng mênh mang ngoài lớp mành vải sa, Nguyệt Hồi không giống hắn, nàng là đồ mặt dày nghịch ngợm, lập tức coi đôi tay như cái thìa, múc nước rót xuống vai hắn.

Những nơi nước chảy qua, làn da hắn lại càng mịn màng no đủ, phát sáng như mật ngọt dưới ánh đèn.

Nguyệt Hồi lại nuốt nước bọt, nếu bây giờ có cái bánh bột ngô, có thêm đĩa tương, nàng có thể cuộn hắn vào bánh mà ăn, ai bảo hắn trắng như hành tây cơ chứ.
“Ca ca, huynh bảo vết thương của huynh còn chưa khỏe mà, phải dưỡng thương, không thể làm lụng vất vả.” Móng vuốt của nàng cứ thế trắng trợn len lỏi vào qua vạt áo hắn, vừa lầm bầm lầu bầu, “Đừng sốt suột, có muội đây rồi, muội kì cọ cho huynh…”
Nam nhân tuyệt sắc giống như quả đào của Vương Mẫu nương nương, là tiên phẩm, ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán.

Sở dĩ nàng lớn mật là vì bị dồn nén lâu lắm rồi, nhảy vọt trở lại khoảng thời gian trước khi hắn vạch trần thân thế, có ngày nào nàng không tiếc nuối vì sinh ra trong cùng một nhà đâu! Nàng không phải người chấp nhất, chỉ cần đột phá được trở ngại tâm lý, xuống tay với hắn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lương Ngộ chỉ có thể né tránh, lúng búng nói: “Nguyệt Hồi, muội đừng như vậy.”
Nguyệt Hồi dừng tay lại, “Là huynh nói thích muội, nếu thích rồi thì chẳng phải đã đồng ý để muội làm thế với huynh?”
Hắn nhất thời ứ nghẹn, suy nghĩ nửa ngày lại chẳng tìm ra câu nào để đáp trả, đành phải tiếp tục mặc nàng làm xằng làm bậy.
Nguyệt Hồi vui thích sờ mó, cảm giác ăn bớt không biết xấu hổ này đúng là còn thỏa mãn hơn cả được ăn thịt nướng.

Lương Ngộ quá tuyệt, không béo không gầy chua ngọt ngon miệng, đúng là khắp người mỹ nhân đều là bảo vật, bên dưới quan phục uy nghiêm còn cất giấu bao nhiêu tốt đẹp khác hẳn người thường.

Nàng đắc ý cười, “Phúc khí của mình đúng là không kể xiết!”
Ban đầu Lương Ngộ bị nàng trêu chọc đến nỗi phập phồng không yên, nghe thấy nàng cảm khái, bỗng lại dần lắng đọng.

Hắn nâng tay lên, ngón tay ướt đẫm vuốt ve mặt nàng, lưu lại gò má như ngọc ấy một vệt nước uốn lượn, sau đó học theo nàng, vốc một vốc nước hắt lên ngực nàng.
Nữ nhân không giống nam nhân, trung y dính sát vào người, có thể nhìn ra chủ eo màu son bên trong.

Trong đầu Nguyệt Hồi nổ sấm, ngây ngẩn cúi đầu nhìn xuống, ”Huynh làm gì đấy hả?”
(*) Chủ eo: Loại áo lót của phụ nữ thời Minh.
Lương Ngộ thản nhiên nói: “Chỉ muội mới được hắt ta, ta không được hắt muội?”
Nếu tắm mà không hắt nước nhau thì đúng là quá nhàm chán.

Hắn lại nhìn xuống tay mình, như thể đang cân nhắc nàng sờ mó trên ngực hắn mấy cái, có phải hắn cũng nên sờ lại hay không.
Nguyệt Hồi đề phòng khoanh tay ôm người, “Huynh hắt nước muội là được rồi, đừng hòng nghĩ đến cái khác?”
Lương Ngộ nhướng mày, tỏ vẻ được thôi.
Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, hành vi này đúng là không tốt, Nguyệt Hồi cân nhắc vươn hai cánh tay, “Muội có thể cho huynh ôm một cái.”
Nhưng mà thùng gỗ chỉ rộng đến vậy thôi, nếu dây dưa dưới nước thì chỉ sợ không lên bờ được.

Nhưng mà ai có thể cự tuyệt nổi đề nghị như vậy chứ, cuối cùng hắn vươn tay ra, nghiêng người về phía trước ôm nàng.

Cả hai đều cuộn chân lại, giống như hai nhánh cây đa ngang ngược dữ tợn, tìm được kí chủ thì lập tức vội vã bám lên.
Ban đầu nước vẫn còn ấm, qua một lúc lâu cũng dần dần nguội đi, cuối cùng hắn nâng nàng lên, để nàng ngồi trên đùi hắn.

Tư thế này rất xấu hổ, Nguyệt Hồi bưng kín mặt, “Ca ca đúng là nhiều mánh khóe, cái này muội biết, muội từng nghe tú bà ở giáo phường dạy dỗ các cô nương mới vào rồi, cái này gọi là Quan Âm tọa liên.”
Lương Ngộ bảo trật tự, nghiêm mặt nói: “Ta lạnh.”
Nguyệt Hồi nghe thì lập tức thấy không ổn, vội ôm lấy vai hắn, xoa xoa trên lưng, “Để muội sưởi ấm cho huynh.”
Cả hai cứ hết nghiêm trang rồi lại bậy bạ, một người dám lạnh, một người dám ôm.
Lương Ngộ vùi mặt vào ngực nàng, lẩm bẩm nói: “Muội còn nhớ đêm mưa to hôm đó ta đã nói gì với muội không?”
Nguyệt Hồi có chút chóng mặt, ca ca giống như rượu, nhấp một chút đã say.

Động tác hắn như vậy, vừa đa tình lại vừa yếu ớt, Nguyệt Hồi dịu dàng hẳn đi, vuốt ve tóc hắn, thất thần đáp, “Ừm? Huynh nói nhiều như thế, muội chẳng biết là câu nào.”
Lương Ngộ trầm mặc, nàng không tinh tế được như cô nương khác, xuề xòa tùy tiện, đấu đá lung tung, cho nên phải có hắn dẫn dắt, tự hắn đặt ra câu hỏi, tự hắn phải đi trả lời.
“Ta từng nhắc đến với muội, trước khi tiến cung ta đã tính kế cả một gia đình, muội có biết là nhà nào không?”
Nguyệt Hồi nhớ lại, khi đó hắn luôn miệng nói mình không phải người tốt, nguyên nhân là từ cái này mà ra.

Lúc ấy chỉ vào tai nọ ra tai kia, cũng không cẩn thận hỏi lại, ắt hẳn bên trong còn cất giấu nội tình.
Nàng chớp mắt nói: “Cả một nhà đều ngã xuống trong tay huynh, xem ra không phải gia đình bình thường?”
Ánh mắt hắn chầm chậm biến chuyển, đôi mắt thâm trầm, bên trong như cất giấu một con thú.

“Tất gia, Tất gia ở ngõ Hội Kế Tư đường lớn phía nam.”
Nguyệt Hồi ngẩn người, mấy năm nay nàng lăn lộn trong kinh thành, ngõ nào có nhà nào nàng đều nhớ kỹ.

Tất gia ngõ Hội Kế Tư đường lớn phía nam, cùng với Lưu gia ngõ Phương Chuyên ngoài Địa An Môn, đây là hai thế gia chuyên hành nghề tịnh thân nổi danh kinh thành, từng được triều đình ban hàm thất phẩm, tay nghề cha truyền con nối, bên ngoài gọi họ là “thợ dao nhỏ”.

Đó là những người môi giới thái giám được triều đình công nhận, mỗi một người muốn được tiến cung làm việc, bước đầu tiên là phải nằm lên cái sập gỗ rộng ba tấc ấy.

Nhưng mà nghe nói thời trước Tất gia phạm phải tội gì, cả nhà bị đoạt đi hết, người cũng chết sạch, bây giờ chỉ còn một mình Lưu gia độc quyền, vòng đi vòng lại, thì ra Tất gia suy bại là do hắn dựng lên.
Nguyệt Hồi kinh ngạc nhìn hắn, “Gây thù như vậy không tốt đâu, người ta có chức trách, sao huynh lại giết cả nhà người ta đi?”
Hắn nói với nàng bao nhiêu như thế, rốt cuộc có mấy câu được nàng để vào lỗ tai? Lương Ngộ lạnh mặt nói: “Hình như muội không lo lắng một chút nào, cũng không thèm để bụng đủ thứ ta phải trải qua?”

Nguyệt Hồi bảo nàng để bụng mà, “Nhưng chẳng phải bây giờ huynh sống rất tốt sao, muội cũng được thơm lây.

Chuyện đã qua rồi, hà tất phải chuốc khổ.

Chỉ cần nghĩ xem tương lai nên mua ruộng rộng mấy ngàn mẫu, nên xây mấy cái nhà to…Huynh chịu khổ đủ rồi, bây giờ dùng vinh hoa phú quý ra bù cũng không tính là thiệt.”
Lương Ngộ thở dài, “Đứng dậy.”
Nguyệt Hồi vặn vẹo người, “Không dậy.” Nàng cợt nhả cười, “Mới kể một nửa, sao lại không kể tiếp nữa? Rốt cuộc Tất gia trêu chọc huynh cái gì, đến nỗi huynh thăng chức xong là diệt trừ bọn họ đầu tiên?”
Chuyện này…nói ra thì rất dài, bên trong cất giấu một bí mật động trời, bao nhiêu năm nay vẫn luôn chôn chặt dưới đáy lòng hắn.

Nếu không phải vì nàng, có lẽ cả đời hắn sẽ không nhắc lại.

Nhưng mà bây giờ rất nhiều thứ đã thay đổi, cũng đã đến lúc để nàng biết nội tình.
Hắn nhẹ nhàng cau mày, có chút gian nan khi nhớ lại, “Hai nhà đó không cần ta nói nhiều nữa, muội cũng biết rồi, bọn họ ăn bổng lộc triều đình, muốn nịnh bợ không dễ.

Trong số hai nhà này, Lưu gia rễ sâu tốt lá, Tất gia lại chỉ có một con trai độc nhất, mới mười mấy tuổi thôi.

Khi ấy con trai Tất gia thường đi ra đầu mương thăm cô cô, nửa đường phải đi qua một cây cầu gỗ, cái cầu kia đã có tuổi, bước lên liền sập…” Hắn nói, mỉm cười, nụ cười có hương vị thê lương, “Ta nhìn hắn ngã xuống mương, khi hắn sắp chết đuối mới chạy ra cứu, Tất gia mang ơn đội nghĩa với ta, thế là ta nói gì, bọn họ cũng đều thay ta chu toàn.”
Nguyệt Hồi càng nghe càng thấy không thích hợp, hơi thở tắc nghẹn trong cổ, “Sau đó thì sao? Huynh tốn bao nhiêu sức lực để vịn vào quan hệ với Tất gia, đừng nói là vì muốn được bái phỏng vào Tất gia học nghề đấy?”
Hắn rũ mi lắc đầu, “Tất gia gánh vác việc môi giới nhiều năm, có qua lại nhiều với Chưởng sự trong cung, có đôi khi những người chức nhỏ làm việc còn tiện hơn những quan to, nháy mắt ra hiệu, nhờ bọn họ giơ cao đánh khẽ, vậy là chuyện này được châm chước cho qua.

Đã thế ta còn ỷ vào có Thịnh nhị thúc, khi đó ông ấy vẫn là Kinh lịch ở Tông Nhân Phủ…”
Nguyệt Hồi vốn đang ngồi vững trên đùi hắn, hình như lúc này có chút nguy hiểm.

Nương theo sức đẩy của nước, nàng lặng lẽ nâng mông, miệng cười ha ha, “Đúng thế thật, không nên xem thường những người chức nhỏ…”
Hắn nhìn lại nàng, ánh mắt kia đâm thủng xương cốt, giống như muốn nhìn xuyên thấu người ta, “Sao không hỏi tiếp nữa đi?”
Nguyệt Hồi nói: “Còn gì cần hỏi nữa đâu, sau đó huynh cắm rễ trong cung, cái rễ đó…nó…ừm…càng ngày càng sâu, từ tiểu hỏa giả lên làm Chưởng ban Tư phòng, sau lại làm Tùy đường Bỉnh bút, thay thế Uông Chẩn nắm giữ Tư Lễ Giám.”
Nàng cố tình vòng đi, xem ra là sợ.

Khóe môi hắn nhếch lên, “Đúng là rễ cắm rất sâu, trên người ta chỉ toàn là chuyện lấy oán báo ân, đối với Tất gia cũng thế, đối với Uông Chẩn cũng vậy.”
Nguyệt Hồi lặng lẽ tụt xuống khỏi đùi hắn, để trấn an hắn, ngoài miệng vẫn lải nhải: “Không thể nói như vậy, khi Uông Chẩn còn Tư Lễ Giám vẫn do huynh quản.

Ông ta chỉ biết đi chơi gái, phàm là cô nương xinh đẹp bị nhìn trúng thì ông ta cũng phải nghĩ cách mà cướp cho kỳ được, dân chúng hận ông ta đến chết.

Huynh thay thế ông ta cũng là thay trời hành đạo.”
Hắn gật gù, “Còn Tất gia thì sao?”
Lúc này Nguyệt Hồi đã mò đến được mép thùng, vắt óc nghĩ ngợi, “Tất gia làm mua bán hại người ta đoạn tử tuyệt tôn, quá là thiếu đạo đức, đúng không? Cho nên…” Nàng vừa nói vừa toan bước ra khỏi thùng gỗ, “Cho nên cũng coi như huynh thay trời hành đạo.”
Đáng tiếc động tác nhỏ của nàng lại không thể thực hắn, vừa mới dò người ra khỏi mặt nước đã bị kéo lại.
Dáng người nàng nhỏ dài trong làn nước, cho dù lỗ mãng không hiểu phong tình, cái eo kia vẫn là eo của nữ nhân.
Hai tay hắn giữ chặt nàng, kéo nàng quay về đây, cười như không cười mà hỏi: “Sao thế? Hình như muội rất sợ ta? Là sợ lòng dạ ta, hay là sợ con người ta?”
Trái tim Nguyệt Hồi nhảy thình thịch, chưa bao giờ chật vật như thời khắc này.
Bao nhiêu tưởng tượng trước đó của nàng bị lật đổ hết rồi! Tấm lòng rộng lượng của nàng, tấm lòng thương hoa tiếc ngọc của nàng, bây giờ đã thành anh hùng không đất dụng võ, hắn căn bản không cần nàng phải an ủi.

Chuyện hoang đường nhất trên đời chính là từ tỷ muội biến thành phu thê.

Không sai, thực ra đủ các hành vi xấu xa từ trước đến nay của nàng là vì không có khoảng cách giới tính, không cần biết thế nào là xấu hổ, rõ ràng chỉ là vui đùa giữa tỷ muội với nhau! Bây giờ sa lầy rồi, tiểu tỷ muội này biến thành nam nhân, nàng thực sự không chịu nổi đả kích.

Nàng cảm thấy mình cần rời khỏi chốn thị phi này, nhưng hắn câu chặt lấy nàng, làm nàng không thoát thân nổi.
“Không phải muội sợ, là hoảng.” Nàng run lập cập, cố gắng vỗ vỗ mặt mình, “Chắc chắn là đang nằm mơ, nằm mơ thôi…”

Cặp mắt kia như phủ kín bụi, “Sao? Muội không vui?”
Nguyệt Hồi nói vui cái gì, “Muội sắp bị hù chết rồi! Chuyện này muội phải nghĩ kỹ lại…muội phải nghĩ kỹ lại…” Vừa nói vừa vươn hết chân tay ra ngoài, thân mình ướt đẫm xoay tròn hai vòng, sau đó lảo đảo chạy về buồng mình.
Mọi thứ đều phải bàn bạc kỹ hơn, nàng vất vả lắm mới tiếp thu được quan hệ này, hình như đã bị lật đổ hết cả rồi.

Trước kia Lương Ngộ là thái giám, thái giám mà, nàng thấy cũng không khác nữ nhân là bao, nàng thân mật với ca ca, thực ra trong lòng không coi hắn là nam nhân.

Nhưng bây giờ biết được hắn còn nguyên vẹn, đã thế còn phạm tội lớn giấu trời qua biển chu di cửu tộc…Tuy chưa chắc đã đào được cửu tộc của Lương gia, thế nhưng tất cả mọi thứ đều khiến nàng hoảng loạn.
Nàng mặc áo ướt thất thần đứng giữa phòng, giọt nước tí tách rơi từ trên áo xuống, tụ tập thành vô số vũng nước bên chân.

Hai tay nàng vung vẩy vẽ ra một hình quả đào trong không khí, “Vẫn còn?” Rồi lại vung tay vẽ ra một hình dưa hấu, “Vẫn còn?” Càng nghĩ càng mơ hồ, “Tưởng mình là đồ ngốc hay sao, lừa ai không biết!”
Nàng mở cửa ra một lần nữa, hùng hổ vọt vào.

Lương Ngộ mới ra khỏi thùng tắm, hẳn là cũng đang thất thần, chưa kịp thay minh y.

Thấy nàng trở lại ngoài ý muốn, vừa định mở miệng thì nghe thấy nàng hô to, “Muội không tin!”
Hắn giật mình, “Ta phải làm sao thì muội mới chịu tin?”
Nàng không cho hắn cơ hội tự chứng minh, thoăn thoắt bước đến, nhấc áo ngủ hắn lên.
Vũ Quá Thiên Thanh, đúng là một màu sắc nhợt nhạt.

Bởi vì vải áo mỏng mềm, sau khi bị ướt thì gần như dính sát vào người, nàng nhìn xuống, hình như có thể nhìn ra hình dạng loáng thoáng, trên mặt ầm ầm thiêu cháy.
Sắc mặt Lương Ngộ càng thêm tái nhợt: “Muội…nhìn thấy cái gì rồi?”
Nguyệt Hồi nói: “Giống con ếch…” Làm hắn tức không thở nổi.
Sau đó nàng lại rời đi như trận gió cuốn, trở về buồng yên lặng thay quần áo trèo lên giường, nhất thời chưa thể nói rõ cảm xúc trong lòng ra sao.

Trước kia nàng đã làm những gì? Tội lỗi chống chất chặt hết tre cũng không viết đủ, bây giờ nghĩ lại mà chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Chuyện khó như thế, tại sao cứ đến tay hắn lại được giải quyết dễ dàng, người này sinh ra để khiêu chiến thế tục hay sao? Nguyệt Hồi nghiêng người, vươn tay gõ lên vách tường.

Đầu bên kia không thấy đáp lại, thật lâu sau mới thấy cửa sổ nhỏ trên đầu kéo ra một nửa.

Giọng Lương Ngộ vẫn nhàn nhạt như thường, “Sao thế?”
Nguyệt Hồi lẩm bẩm nói: “Muội chỉ muốn biết, là còn lại tất cả sao, hay là…còn lại một nửa?”
Đằng bên kia trầm mặc, có lẽ trả lời vấn đề này làm hắn cảm thấy rất thẹn, một lúc sau mới đáp: “Đủ hết.”
À, đủ hết…Nói cách khác tức là vẫn có thể có con.

Nguyệt Hồi cuộn tròn người lại, trong lòng chợt buồn chợt vui, phức tạp lẫn lộn.
Từ hôm nay trở đi, nàng thực sự nên từ biệt với “ca ca” đi thôi, nhênh đón một Lương Ngộ mới tinh.

Nàng bỗng nhiên trào ra hai giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ca ca, sau này huynh vẫn là huynh phải không? Sao muội lại thấy như sắp đánh mất huynh rồi…”
Cách vách không lên tiếng chốc lát sau bên ngoài vang tiếng bước chân, nhẹ nhàng gõ cửa buồng nàng.