Điện Từ Bi

Chương 91





Làm quan cùng triều, không chung kẻ địch, cuối cùng lại ầm ĩ đến mức người trong nhà đối đầu với nhau, nghĩ lại đúng là buồn cười đến cùng cực.
Lương Ngộ đã báo cáo tình hình của Lưỡng Quảng đến triều đình, theo tập tục cũ, thần công dâng tấu đều phải cẩn thận sao chép, sai người cưỡi ngựa trăm dặm đưa vào kinh thành, nhưng Lương Ngộ thì khác.

Hắn là Đại bạn của Hoàng Đế, lại kiêm trọng trách chỉnh đốn sửa trị, tấu chương của hắn dùng bồ câu đưa thư, sau khi Tư Lễ Giám nhận được đưa thẳng đến ngự tiền, không chút chậm trễ.
Điều tốn thời gian duy nhất là hơi khó để tìm Hoàng Đế.

Bây giờ Hoàng Đế không còn cần chính như lúc mới đăng cơ, từ sau khi mở rộng hậu cung, phân nửa thời gian trong ngày đều lưu luyến ở nơi ấy, ban đầu là ưa thích hai Tuyển thị, đến sau khi Vũ Văn Quý Phi vào cung, dường như muôn vàn sủng ái đều tụ tập về Quý Phi hết.
Quý Phi thích xa hoa, thích du ngoạn, mấy chỗ hoa viên trong cung đã đi dạo phát chán rồi, thế là xúi giục Hoàng Đế di giá Tây Hải Tử, tránh nóng ở nơi non sông tươi đẹp ấy luôn.

Tây Hải Tử vốn rất rộng, Hoàng Đế một chốc phía nam một chốc phía bắc, muốn tìm được thì phải tốn sức một phen.
Trời nắng nóng, Tăng Kình nâng hộp thư trong tay đi tới đi lui hai đầu nam bắc, ánh nắng chói chang đến nỗi không mở nổi mắt.

Mãi mới tìm được Hoàng Đế ở Lương Phong Điện, định đi vào, lại thấy Quý Phi bước từ trong ra, mái tóc đen tùy ý cài một cái trâm trúc, bên dưới tà áo trắng tuyết là đôi chân ngọc không tất, bởi vì vạt áo to rộng, tà váy lay động theo từng bước chân, rất có phong độ khoan thai kiều diễm như lướt đi trên mặt nước.
Nam nhân dưới gầm trời này, chỉ sợ có cực kỳ ít người kháng cự được dung mạo của nàng.

Khi mới tiến cung vẫn còn một chút ngây ngô non nớt, bây giờ đã nuôi thành một dáng vẻ vừa diễm vừa nhu, tuy Tăng Kình đã tịnh thân, khi trông thấy nàng vẫn có cảm giác tim đập thình thịch.
Quý Phi bước nhanh tới, nhẹ nhàng hỏi: “Sao Thiếu giám lại đến thế này? Hoàng Thượng còn đang nghỉ ngơi, không biết bao giờ sẽ dậy.”
Tăng Kình nói không sao, “Nô tài chờ ở đây, chờ đến bao giờ Hoàng Thượng dậy mới thôi.”
Quý Phi cười nhẹ liếc mắt nhìn, tầm mắt dừng ở cái hộp gấm nho nhỏ trên tay hắn, quay lại hỏi: “Là tin tức của Lương chưởng ấn trình báo Hoàng Thượng?”
Tăng Kình vâng, “Thế cục phía nam thay đổi trong nháy mắt, Chưởng ấn đại nhân có quân vụ quan trọng, cung thỉnh Hoàng Thượng thánh tài.”
Quý Phi gật đầu, tầm mắt như nước chảy, dạo quanh một vòng trên mặt hắn.
“Thiếu giám đúng là người thành thật, giữa trưa nắng chạy đến Tây Hải Tử, ô cũng không đem theo, nhìn gương mặt đã đỏ bừng rồi này.” Quý Phi cười nói, “Vừa hay ở chỗ ta có cái ô tơ vàng bện mây, không cần dán giấy dầu làm đỉnh, vừa che nắng lại có gió lùa, lát nữa thưởng cho Thiếu giám.”
Tăng Kình vội cong eo tôm, nói đa tạ Quý phi nương nương, “Nô tài là người thô ráp, một lòng làm việc vì chủ tử, dãi nắng dầm mưa cũng không hề gì.


Nô tài xin nhận ý tốt của nương nương, chiếc ô quý giá như vậy, nô tài dùng chỉ e không xứng, nương nương vẫn cứ giữ lại thì hơn.”
Trước đây Quý Phi cũng từng nghe nói Lương Ngộ quản người rất nghiêm, thấy Tăng Kình trơ trơ dầu muối không ăn, giờ mới biết lời đồn này là sự thật.

Nhưng nàng chưa từ bỏ ý định, thừa dịp Lương Ngộ không ở đây, nếu mượn được sức người hắn tín nhiệm thì nàng sẽ như hổ mọc thêm cánh trong hậu cung, không cần phải e dè Hoàng Hậu nữa.
Nụ cười của nàng lại đậm thêm vài phần, chầm chậm bước xuống bậc thang gỗ.

Lương Phong Điện này không giống các cung điện khác, hình dáng cấu tạo mang phong cách Thịnh Đường, xây cạnh hồ nước, trên điện còn có điện.

Giữa điện với điện dùng cột lớn chống lên đến đỉnh, sàn nhà gỗ mài giũa sáng lên màu hổ phách, không chút bụi bặm, bóng loáng đến nỗi có thể chiếu ra bóng người.
Gót sen Quý Phi nhẹ nhàng, dạo một vòng xung quanh Tăng Kình, hiền hòa hỏi: “Thiếu giám đã tiến cung bao nhiêu năm rồi?”
Cung đình chưa bao giờ là nơi rảnh rang để hỏi chuyện nhà, một khi đã nhắc đến, chứng tỏ phía sau còn giấu một cái móc câu lớn đang chờ.
Tăng Kình vẫn nhún nhường, ngoài miệng đáp theo sự thật, “Thưa nương nương, nô tài 8 tuổi tiến cung, đến giờ đã mười lăm năm.”
Quý Phi ồ một tiếng, “Mười lăm năm, cũng có thâm niên rồi.

Ta nghe nói năm ấy Lương chưởng ấn hai mươi tuổi đã thay Chưởng ấn tiền nhiệm quản lý Tư Lễ Giám, năm nay Tăng thiếu giám hai mươi ba, chậm hơn Lương chưởng ấn ba năm đấy nhỉ.”
Tăng Kình vẫn là một vẻ vững vàng bình ổn, hơi mỉm cười nói: “Nô tài cùng lắm chỉ gánh vác mấy việc tay chân, trên đời có được mấy ai túc trí như Chưởng ấn? Nô tài vụng về, không dám có ý nghĩ gì khác, chỉ cần được đi theo Chưởng ấn học việc đã là phúc khí lớn nhất của nô tài.”
“Cũng không hẳn vậy.” Kim hoàn lộng lẫy trong đôi mắt Quý Phi liếc qua hắn, lại cười đáp, “Khi ta mới tiến cung cũng từng lưu ý tác phong làm việc của Thiếu giám, có thể coi là tích thủy bất lậu, không hề kém cạnh Lương chưởng ấn.

Thiếu giám chỉ là thiếu một cơ hội, thiếu một người có thể bồi dưỡng ngươi, chỉ cần Thiếu giám tình nguyện xông pha, đừng nói là Tùy đường, ngay cả chức Bỉnh bút Chưởng ấn, cũng không cần tốn nhiều sức.”
Tăng Kình nghe vào tai, thừa biết Quý Phi đang muốn dụ dỗ hắn.

Nếu nói không chút động tâm thì cũng chưa chắc, thiên hạ nhiều người ích kỷ, không riêng gì hắn.

Nhưng động tâm qua đi, chỉ cần dám bước ra một bước chính là tự đặt đầu dưới lưỡi đao, không biết đao sẽ rơi xuống khi nào.

Chỉ sợ còn chưa kịp nếm mùi quyền lực thì cái đầu đã bỏ đi trước.
Hắn hàm súc mỉm cười, “Nương nương nói đùa rồi, nô tài là người không tiền đồ, Chưởng ấn Bỉnh bút quyền to thế lớn thì vẫn phải đối mặt với gian nan, nô tài chỉ cần một chức Tùy đường là đủ.

Người ta nói đầu phải vừa với mũ, mũ quá to sẽ che mất tầm mắt, mắt nô tài vốn đã không tốt, cho nên không dám si tâm vọng tưởng.”
Đúng vào lúc này, bên trong truyền ra tiếng Hoàng Đế ho khan, Tăng Kình không dám chậm trễ, hành lễ với Quý Phi bước nhanh vào trong điện.
Quý Phi thở dài, thầm nghĩ đúng là không biết điều, có cẩn trọng hơn nữa thì cũng chỉ làm tay sai cho người ta thúc giục, không bao giờ trèo cao nổi.

Nhưng mà gốc rễ của Lương Ngộ này rất sâu, cũng không nằm ngoài dự đoán của nàng, sau khi nàng vào kinh đã lén sai người tìm hiểu, bất kể là Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ, hay là cả Nội các, cứ nghĩ có thể chọn ra một tên đủ to gan phản lại hắn, cuối cùng lại chẳng có một ai.
Cho nên chỉ có thể xuống tay từ Hoàng Đế, Hoàng Đế có được hôm nay đều là nhờ Lương Ngộ phụ tá.

Con người có thể nương tựa nhau khi hoạn nạn, đến khi vào ổ phú quý thì khác.

Không ai muốn bị người ta ghi nhớ những năm tháng chật vật, diệt trừ đi lòng biết ơn, vậy là thuận theo ý trời.
Quý Phi chậm rãi dạo quanh, giọng nói Hoàng Đế mơ hồ truyền ra, “Lão Diệp Chấn này, dám cấu kết loạn đảng, kích động Dao dân…”
Tăng Kình đè giọng xuống rất thấp, thì thà thì thầm, thực sự không thể nghe rõ.

Quý Phi đi lòng vòng ở gian ngoài, cuối cũng cũng thấy Tăng Kình rời đi, nàng liền đi vào từ một đầu nhà thủy tạ khác, mỉm cười dựa vào bên người Hoàng Đế hỏi: “Vạn Tuế Gia sao thế? Trông lại không vui thế này?”
Hoàng Đế miễn cưỡng nở một nụ cười, “Đều là chuyện triều chính, nàng không hiểu, cũng không cần hỏi đến.”
“Chỉ là ta muốn giúp chủ tử phân ưu thôi mà, công vụ đưa vào tẩm cung thì không tính là công vụ.” Nàng vừa nói, vừa đặt tay lên bả vai hắn, “Là Lương Ngộ ở phía nam gặp phải chuyện gì khó khăn, gửi tin về xin ý kiến chủ tử?”
Hoàng Đế thở dài, gò má tái nhợt không chút huyết sắc, lẩm bẩm đáp: “Những đại quan biên giới đó được thả ra quá lâu, trong mắt không có triều đình, bọn họ không khác gì Hoàng Đế.


Bây giờ Xưởng thần lãnh chức Tuần phủ Nam hạ, đến đó mới biết Tổng đốc Lưỡng Quảng chiếm dụng quốc thổ, trưng thu tiền thuê ruộng với người Dao.

Lần đó đo đạc lại quốc thổ lập bản đồ vẩy cá các nơi, lão ta không dám trắng trợn phản đối triều đình, lừa bịp tăng thuế với người Dao, xúi giục Lưỡng Quảng đại loạn, người Dao oán giận ngút trời.

Đáng giận nhất là đảng Hồng La.

Đảng dưới nuôi sống đảng trên, đảng trên viết sách diễn kịch, bôi xấu triều đình bóng gió trẫm cung, thế là muốn làm gì? Thế là muốn phản!”
Sức khỏe Hoàng Đế không tốt, trước kia đã yếu ớt, về sau lại vừa lo lắng chính vụ vừa triền miên hậu cung, làm cho thân thể ngày càng mỏi mệt, bây giờ cứ hễ tâm tình kích động là lại phập phồng thở gấp.
Quý Phi vội vuốt lưng cho hắn, “Chủ tử đừng giận, Lương Ngộ đang ở phía nam rồi mà, giao cho hắn xử lý thỏa đang là được.

Bây giờ trời nắng nóng, chủ tử tức giận quá sức thì làm sao long thể an khang! Nhưng mà…những lời Lương Ngộ nói vẫn chỉ là phiến diện, nếu Tổng đốc Lưỡng Quảng tham tấu nói khác thì sao, có khi còn nói Lương xưởng thần lạm dụng chức quyền vu hãm đại quan triều đình chưa biết chừng.”
Hoàng Đế nghe xong, quay lại nhìn nàng, “Quý Phi nói thế là có ý gì?”
Quý Phi cười, “Ý ta là chủ tử không thể chỉ nghe lời nói từ một phía.

Mọi việc đều có hai mặt, dù Tổng đốc Lưỡng Quảng cũng không có bồ câu đưa thư tiện lợi như Lương xưởng thần.

Ngựa chạy gẫy chân cũng chẳng đuổi kịp bồ câu đập cánh.

Chủ tử bớt giận, chờ đợi một chút, có lẽ mấy này nữa tấu chương của Tổng đốc lại vào kinh.”
Sắc mặt Hoàng Đế lập tức thay đổi, “Lương Ngộ là Đại bạn của trẫm, trẫm tin được hắn.”
Quý Phi ngẩn ra, lại mỉm cười nói: “Ta biết, chủ tử nể trọng Xưởng thần, hắn cũng đúng thật là biết làm việc.” Nói xong quay người đi, ghen tuông túm tà váy, “Quan trọng nhất là người ta có một muội muội tốt, nếu không phải lần này đi theo Nam hạ thì chắc cũng tấn vị rồi ấy chứ?”
Nàng chợt nhắc tới, Hoàng Đế bỗng nhiên nhớ về Nguyệt Hồi, cô nương mang theo hắn đi trượt băng ăn bạo đỗ, mỗi ngày dậy sớm chải đầu cho hắn, vừa chải vừa ngáp liên miên…Hắn dướng như đã quên đi một số việc, đã quên mất từng nói đời này hắn thích nàng nhất, muốn phong nàng làm Quý Phi, nhưng nàng mới rời kinh mấy tháng, hắn lại ban cái hàm này cho người khác.
Miệng vàng lời ngọc có còn đó không? Hình như chẳng còn nữa…Hoàng Đế ngắm gương mặt Quý Phi, gương mặt này đúng là thiên kiều bá mị, nhìn một cái đã khiến người ta nhộn nhạo thần hồn.

Mị lực của Quý Phi ở chỗ nàng đẹp, Nguyệt Hồi dễ mến ở chỗ nàng thật.

Có đôi khi “thật” cũng không hợp để chung sống qua ngày, còn “đẹp” lại có thể điểm xuyết cho cuộc đời không vướng nỗi lo cơm áo.
Hoàng Đế lại tươi cười, hôn một cái lên đôi má mềm, “Quý Phi đang ghen hay sao?”
Quý Phi tránh đi theo bản năng, “Ai thèm ghen đâu, chủ tử cũng chẳng phải chỉ có một mình ta, ta không thể không biết ý tứ mà tranh giành lung tung với người khác.”
Hoàng Đế thích những càn quấy nho nhỏ của nàng, một người giận dỗi một người dỗ dành, cũng coi như lạc thú khuê phòng.

Chủ yếu là Quý Phi quá mê người, Hoàng Đế rong ruổi trên thân nàng, mất hồn mất vía mà nghĩ vậy.

Hắn yêu Nguyệt Hồi, cho đến bây giờ Nguyệt Hồi vẫn là giấc mộng niên thiếu của hắn.

Nhưng hắn là Hoàng Đế, Hoàng Đế không thể chỉ trung trinh với một người, kẻ nắm quyền hẳn là thân và tâm nên tách ra, thân mình túng dục, mà tâm thì vẫn sạch sẽ.
Quý Phi mở to mắt, mê man nhìn lên đỉnh màn.

Hoàng Đế va chạm trong thân thể nàng, ra ra vào vào chẳng có kết cấu, thi thoảng nàng phối hợp kêu lên hai tiếng coi như cổ vũ, đây chính là cuộc đời của nàng.
Nàng không thích Hoàng Đế, chán ghét cặp mắt đào hoa của hắn, chán ghét ngữ khí hư trương thanh thế của hắn, chán ghét y phục lụa là hắn mặc, thậm chí chán ghét hương vị trong miệng hắn……Quý Phi? Cũng chỉ là kỹ nữ có hàm tước, cởi tầng da này xuống, còn sót lại được gì? Khi làm thứ việc này cùng Hoàng Đế, nàng chỉ có thể nghĩ đến Tây Châu mới nổi lên được một chút nhiệt tình.

Càng không chiếm được lại càng nhớ mãi không quên.
Còn vị Hoàng Đế này, chỉ sợ chính là nam nhân đáng ghê tởm nhất trên đời, càng quyền cao chức trọng thì càng có đam mê kỳ quái.
Tay hắn không chịu để yên, tán loạn trên dưới làm nhục nữ nhân, khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Mỗi lần xong việc hắn thường thích lau thứ đồ vật nhớp nhúa kia lên môi nàng, nàng phải tốn bao nhiêu sức lực nhẫn nại mới không đến mức nôn ra.

Hoàng Đế ngã xuống một bên thở hổn hển như trâu, bây giờ vua một nước giống một con lợn no cơm đủ rượu, nam nhân có cao quý hơn nữa, khi lên giường cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nàng phủ thêm áo, đứng dậy đi ra thiên điện rửa mặt.

Đứng trước gương đồng, trên cổ có mấy vết bầm thật chướng mắt, nàng cố sức kỳ cọ, đáng tiếc không hết được, đành chấm phấn che lại.
Thực ra cũng có đôi khi nàng cảm thấy ủ rũ tuyệt vọng, nàng nịnh nọt Hoàng Đế, dùng hết thủ đoạn trên người ra để lấy lòng, thế nhưng dường như địa vị của Lương Ngộ trong lòng Hoàng Đế chưa bao giờ thay đổi.

Người đời nói cảm tình giữa nam nhân sâu sắc đến mấy cũng không đánh lại nữ nhân thổi gió bên tai đó sao.

Nếu không phải lời này không chuẩn, thế thì có khi nàng phải hoài nghi Lương Ngộ mới là người trong lòng Hoàng Đế thực sự thích.
Chẳng muốn nghĩ đến Hoàng Đế nữa, điều khiến nàng bứt rứt nhất chính là đã tiến cung hai tháng, thị tẩm vô số lần, vậy mà mãi vẫn chưa có thai.

Nếu có thể hoài được một hoàng tử, đứa bé này sẽ không chỉ là hy vọng, còn là ngọn rơm cứu mạng của nàng, ít nhất sẽ giúp nàng được thanh tịnh mười tháng, trong mười tháng chậm rãi tính kế dài lâu.

Cho nên nàng cần một đứa con, không cần biết là con của ai.
Nhàm chán sửa sang xong xôi, nàng lại trở về chính điện, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng Hoàng Đế tức giận, chắc lại oán hận Nội các cản tay.
“Lệnh cho Lương Ngộ sớm ngày bình định Lưỡng Quảng, nhanh chóng hồi kinh.

Nếu Diệp Chấn kia vô dụng không dẹp yên được thì thay một Tổng đốc Lưỡng Quảng khác, trẫm không tin Diệp Chấn dám dựng cờ tạo phản…”
Có những lời này của Hoàng Đế tức là lại càng bơm thêm lá gan cho Lương Ngộ, hắn có thể xử lý cục diện Lưỡng Quảng tùy thích.
Ngày đó kiểm duyệt thủy quân Hổ Đào Môn, trước khi xuất phát chuẩn bị thêm một đội người ngựa khác, chờ đến lúc cần thiết thì mượn danh Diệp tổng đốc đến khuấy loạn ao nước đục này lên.

Nhưng khi mới đến khu luyện diễn, Dương Ngu Lỗ đã đem theo khẩu dụ của Hoàng Thượng đến, lệnh Lương xưởng thần “không cần tấu lên, tùy cơ ứng biến”.
Lương Ngộ mặc quan phục nghiêm trang ngồi trên đài cao, lọng che ô dù thật lớn trên đỉnh đầu, chắn đi ánh nắng chói mắt.

Hắn vịn lên gối trúc, cuốn thư cất vào tay áo.

Híp mắt nhìn xuống dưới, một bên là quan viên căng da đầu phơi nắng, một bên là Diệp tổng đốc trong nhà bị chết mấy người vẫn còn phải nén giận tiếp khách.
Kiểm duyệt thủy quân? Vị đại quan từ trong kinh đến là đang làm khó dễ, cố ý ngáng đường người ta.

Tham tướng lục doanh Liên Đường nhìn chằm chằm đài cao đối diện, “Tên thiến tặc này thì biết cái quái gì mà kiểm duyệt, cũng chỉ là nhìn thấy thật nhiều thuyền lớn, thật nhiều binh lính mà thôi.” Vừa nghiêng đầu vừa nói với Diệp Chấn, “Chế đài, đã bố trí binh lính xong xuôi, chỉ chờ Chế đài ra lệnh một tiếng.”
Sắc mặt Diệp Chấn nặng nề, hít sâu một hơi, “Lấy tiếng pháo làm hiệu lệnh, cả người bên cạnh hắn cũng phải bắt hết, không được để bất cứ con cá nào lọt lưới.”
Từ trước đến nay đều là người chiến thắng dựng bia chép sử, chỉ cần bắt được Lương Ngộ, còn việc bẩm báo với triều đình thế nào thì để về sau hẵng tính.
Ánh mắt mọi người chuyên chú nhìn về vị trên đài cao, lục doanh Liên Đường chỉ cách đó một con đường.

Diệp tổng đốc nắm giữ Lưỡng Quảng không chỉ một hai ngày, đợi đến khi mấu chốt, tự khắc sẽ có thần binh trời giáng.
Ầm ầm một tiếng, pháo thủy quân vang lên, bắn ra một cột sóng cao mấy trượng ngoài mặt biển.

Sau tiếng pháo lại có tiếng súng, nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác, nếu không lưu ý lắng nghe sẽ còn tưởng là dãy núi xung quanh vọng tiếng pháo lại.