Đến tận hôm nay, tình cảm của Lương Ngộ đối với nhị lão Lương gia vẫn không hề thay đổi, mặc cho bọn họ có phải cha mẹ ruột của hắn hay không.
Không cho hắn sinh mệnh này, nhưng cho hắn một sơ tâm tinh tế bình thản, cho hắn một cái họ, để hắn không đến nỗi lưu lạc ngoài đường như đứa bé hoang, cũng không đến mức khi người khác hỏi hắn lai lịch, ngay cả cái tên cũng không nói ra nổi.
Cho nên hắn vẫn luôn cảm kích cha mẹ, đã bao nhiêu năm qua, mỗi khi đi đến bất cứ nơi đâu, cái hộp nhỏ có viết ngày sinh ngày mất của bọn họ luôn được hắn đem theo bên mình.
Có cha mẹ ở bên, cảm thấy có một chốn về.
Chỉ là lúc này lấy ra, tâm cảnh có chút thay đổi, thấy quen thuộc, lại thấy xa lạ.
Hắn không phải người Lương gia, thực ra điều này luôn khiến hắn tiếc nuối mãi.
Hắn nhẹ nhàng lau trên tờ giấy nền xanh vẩy vàng, sau đó cung kính đặt linh vị lên án, chờ Nguyệt Hồi đốt nến dâng hương, hai người sóng vai khấu bái trước bài vị.
Hắn quỳ thẳng tắp, “Cha, mẹ, con xin khấu tạ ơn dưỡng dục nhiều năm của cha mẹ.
Thân thế của con, con đã điều tra rõ, cha mẹ không vì con lai lịch bất minh mà hắt hủi, coi con như chính mình sinh ra, Nhật Bùi được gửi nuôi ở Lương gia đã là phúc đức ba đời.
Mà nay con tìm được muội muội về, vốn nên đối xử thật tốt với muội muội, nâng đỡ cho nàng, nhìn nàng bay cao, nhưng con…tâm tư quấy phá, tổn hại luân thường, khăng khăng giữ nàng lại bên mình.
Hôm nay cung thỉnh cha mẹ là để thưa tội, cầu cha mẹ khoan thứ cho tội lỗi của Nhật Bùi, tha thứ cho con không kìm nổi mình, làm ra thứ chuyện heo chó không bằng này.”
Hắn quả thực luôn cảm thấy hổ thẹn việc mình bá chiếm Nguyệt Hồi.
Dù cho bây giờ đứa bé ngốc Nguyệt Hồi bị hắn quấn buộc đến hết cách, đã đồng ý không làm huynh muội mà làm phu thê, khi đối mặt với cha mẹ, hắn vẫn luôn không dám ngẩng đầu.
Rốt cuộc cũng chẳng phải muội muội bỗng nhiên nửa đường nhặt về, khi Nguyệt Hồi bi bô tập nói, tiếng đầu tiên biết gọi chính là ca ca.
Khi đó hắn vẫn còn ở tông học, lúc tan học về sẽ thấy Nguyệt Hồi kéo theo vú em tới đón hắn.
Các đồng môn đều biết nàng, sôi nổi chào hỏi với nàng, mội muội muội ai gặp cũng yêu đã từng khiến hắn tự hào vô cùng.
Nhưng ai biết nhiều năm trôi qua lại sẽ xảy ra nghịch chuyển kinh người, làm thế nào mà từ yêu thương chuyển biến thành tình yêu, ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ.
Hắn quỳ gối trước linh bài, mặt đầy xấu hổ, đây là dáng vẻ Nguyệt Hồi không nỡ nhìn nhất, vội vàng hòa giải cho hắn, “Lời ca ca nói không phải đều đúng, ca ca chỉ đứng trên lập trường của mình mà trông thấy vậy, căn bản không thấu tâm tư của con.” Bây giờ nàng coi như bất chấp mọi thứ, mặt dày đào hết những chuyện xấu hổ của mình ra, “Từ Tự Châu trốn đi, con và ca ca đã bị chia tách mấy năm đó thôi, mấy năm ấy con tranh cơm ở bến thuyền, không chịu học điều tốt, chỉ học mấy trò vô lại, còn tham tiền háo sắc.
Lúc trước ca ca tìm được con về, ngay từ cái nhìn đầu tiên con đã muốn làm thiếp cho ca ca, ca ca nói con là muội muội thất lạc, con còn buồn khổ ngay lập tức.
Về sau chẳng còn cách nào, không thể làm ái thiếp thì đành làm muội muội.
Cha mẹ bây giờ đã là thần tiên, con cũng không dám giấu cha mẹ, thực ra tà tâm của con bất tử, sau khi nhận thân vẫn ham mê sắc đẹp của ca ca, sờ chỗ này một phen, kéo chỗ kia một phen, lòng con âm thầm vui sướng.
Chút tính toàn này của con gian tà đến nhường nào, thực sự không dám nói…Khi ấy còn ở trong cung, ca ca vẫn đứng đắn làm ca ca, thế mà con đã mơ một giấc mơ đại nghịch bất đạo, ấn ca ca lên cây khinh bạc trong mơ.
Người ta đã nói rồi mà, ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ cái đó, chứng tỏ con đã thèm muốn ca ca lâu lắm, ngoài miệng không nói, thực ra tâm tư con xấu xa hơn bất kì ai.”
Nàng đĩnh đạc tuyên bố trước ánh mắt khiếp sợ của Lương Ngộ, nói xong thì vô vị nhún vai với hắn, “Muội mơ ước huynh đấy, có sao không?”
Lương Ngộ có chút ngại ngùng, sao thì cũng chẳng sao, chỉ là chợt nghe thấy nàng phân tích nội tâm, làm hắn cảm thấy cực kì kinh ngạc.
Hắn còn hơi mừng thầm, cẩn thận thám thính: “Giấc mơ kia…mơ từ bao giờ?”
Nguyệt Hồi nhớ rất rõ ràng, ”Chính là vào đêm tết Nguyên Tiêu đó, huynh ăn lư đả cổn bị đau dạ dày.
Muội nhìn huynh suy yếu như thế, vốn dĩ rất là thương huynh, không hiểu sao lúc về muội liền mơ một giấc mơ, ấn huynh lên thân cây rồi hôn.” Dẫu cách xa mấy tháng rồi, bỗng nhiên hồi tưởng lại vẫn khiến lòng nàng nổi đại chấn.
Lén lén lút lút, không dám để hắn biết, cảm giác tâm ngứa khó gãi này này thực sự khiến người ta giằng xé.
Huống chi khi ấy hắn còn chưa nói thân thế ra cho nàng, muội muội ruột dám nổi tâm tư với ca ca ruột, ngẫm lại mới thấy lộ ra khoái cảm khi sư diệt tổ.
Lương Ngộ thì sao, là bảo bối vỏ mỏng nhân to.
Hắn nghe xong âm thầm vui sướng, lại không dám lỗ mãng trước linh vị cha mẹ, chỉ là chúm chím môi khoe khoang mỉm cười, nụ cười kia mê người khỏi nói.
“Ta không nghĩ…”
Nguyệt Hồi quỳ, ngẩng đầu nhìn bài vị cha mẹ, “Không có gì không dám nghĩ hết, to gan lớn mật mà nghĩ, không sai được.” Nàng nhìn vào mấy chữ “Lương môn Phó thị”, lẩm bẩm nói: “Mẹ, con giống mẹ phải không? Năm đó mẹ tai họa cha thế nào, bây giờ con nổi tâm tư với ca ca, mẹ cũng không thể trách con.”
Có lẽ Phó thị nằm dưới nền đất mặt đầy phẫn uất, cảm thấy không có chứng cứ, hết đường chỗi cãi hay chăng!
Lương Ngộ thở dài, một lần nữa chắp tay về phía trước, “Cho dù thế nào, nếu cha mẹ oán trách thì đều do con sai, không liên quan đến Nguyệt Hồi.
Con đi đến hôm nay, đã hết cách quay đầu, nếu không có Nguyệt Hồi, con chỉ biết đơn độc cả đời, đến chết cũng không ai thân cận.
Xưa nay cha mẹ yêu thương con, nhất định sẽ không nỡ để đời con thê lương hạ màn.”
Nguyệt Hồi ở bên cổ vũ, “Chắc chắn rồi, cha mẹ lương thiện nhất, huống hồ con với ca ca cấu kết làm bậy, cha mẹ có đồng ý hay không cũng như nhau…”
Vẫn là Lương Ngộ có kiêng kị, đỏ mặt mắng nàng: “Lương Nguyệt Hồi, giữ miệng!”
Nguyệt Hồi im tịt, móc hai đồng bạc ra, “Thế phải làm sao bây giờ, không đoán rõ được ý cha mẹ, chi bằng chúng ta xin một quẻ đi, cùng mặt nghĩa là không đồng ý, một âm một dương tức là cho phép, huynh thấy được không?”
Lương Ngộ gật đầu, nhìn Nguyệt Hồi đặt hai đồng tiền vào lòng bàn tay, sau đó giơ cao hai tay lên, trong miệng lẩm bẩm.
Lúc này trái tim cũng treo lên theo, không biết quẻ này sẽ có kết cục thế nào, Nguyệt Hồi cũng bất an nhìn hắn, “Ca ca, nhỡ cha mẹ không đồng ý thì huynh định làm thế nào?”
Lương Ngộ không đáp, chỉ nhíu mày lại, sau một lúc lâu mới nói: “Sẽ không đâu.”
Có hay không, những việc thế này khó mà nói, Nguyệt Hồi lại liếc hắn: “Ca ca, nhỡ hỏi một lần cha mẹ không đồng ý thì chúng ta hỏi đến hai lần, hỏi đến bao giờ cha mẹ đồng ý mới thôi, được không?”
Thế thì xin quẻ còn có ý nghĩa gì nữa, nhưng cách làm này rất hợp ý hắn.
Hắn có chút bối rối, cuối cùng vẫn nghe theo, cả hắn lẫn Nguyệt Hồi đều không chịu nổi nếu bị cha mẹ phản đối.
Hỏi nhiều thêm mấy lần, hỏi cẩn thận một chút, không để muốn để lỡ nhân duyên tốt cũng là lẽ thường tình.
Nguyệt Hồi thấy hắn gật đầu, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, có lẽ trong mắt nàng ca ca giả đứng đắn quá lợi hại.
Hắn mặc kệ nàng ngầm cười nhạo hắn ra sao, rốt cuộc cũng ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời, nam nhân muốn xin cưới vợ không mất mặt, liền hít vào một hơi: “Hỏi đi, ta chuẩn bị xong rồi.”
“Có ngay.” Nguyệt Hồi vui sướng lên tiếng, hai tay tung lên.
Hai đồng tiền quay cuồng trên không trung, cuối cùng đáp xuống mặt bàn, một đồng đã nằm yên, một đồng khác vẫn tiếp tục xoay tròn…xoay như chong chóng, không hề có ý định ngã xuống.
Nguyệt Hồi vươn tay, “bộp” một cái giữ nó lại, trước bài vị cha mẹ, trông hai người như hai con bạc bừng bừng hứng thú.
Nguyệt Hồi nói: “Ca ca, huynh đoán là quẻ âm hay là quẻ dương?”
Lương Ngộ cẩn thận nhìn nàng một cái, “Khó mà nói.”
“Thế thì chúng ta mở ra xem?” Nguyệt Hồi nhỏ giọng thì thào, ngọn đèn dầu chiếu lên mặt nàng, có cảm giác ngộp thở đánh cược cả sinh mệnh.
Lương Ngộ nuốt nước bọt, “Ừ.”
Thế là bốn con mắt nhìn chằm chằm xuống bàn tay Nguyệt Hồi, dịch ra một chút, lại dịch thêm chút nữa, quả nhiên lộ ra một chút hình dáng bên trong, là mặt không.
Đồng tiền tiếp theo phải gánh quá nhiều hy vọng, thậm chí Lương Ngộ còn không tự chủ được mà kêu lên: “Chữ! Chữ! Chữ!…”
Trông thấy góc còn lại sắp sửa lộ ra, trái tim hắn sắp vọt lên cổ họng, Nguyệt Hồi bỗng nhiên dừng lại nói từ từ, “Để muội thổi một hơi tiên khí.”
Lương Ngộ thực sự đau đầu, nhìn nàng phồng má như trẻ con thổi phù một hơi, sau đó nhấc tay lên…
“Ha ha!” Nàng cười lớn, “Cha mẹ hiển linh rồi!”
Ánh nên chiếu sáng hai đồng tiền kia, quả nhiên là một mặt không, một mặt chữ.
Thần kinh căng thẳng của Lương Ngộ được thả lỏng xuống, sờ lên trán, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.
Một người đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, thế mà lại dùng hết một thân khí lực chỉ vì cái này, lùi hai bước ngồi trở lại ghế, nhắm mắt, thở hổn hển mấy hơi.
“Đa tạ cha mẹ.” Hắn lẩm bẩm nói, “Thành toàn cho con và Nguyệt Hồi.”
Nguyệt Hồi nhào tới, ôm cổ hắn hôn một cái, “Nhật Bùi Nguyệt Hồi, có khi cha mẹ đã nhìn thấu từ sớm, muốn huynh sau này về nhà ở rể.”
Hắn thẹn thùng cười, điệu bộ rụt rè cười không lộ răng này khiến người ta nhìn mà tà hỏa xông thẳng lên.
Nguyệt Hồi nói: “Được rồi, bây giờ cha mẹ đồng ý cả rồi, huynh muốn chối cũng hết đường chối.” Vừa nói vừa bái về hướng bài vị, “Cha mẹ yên tâm, ca ca rất tốt với con.
Thực ra gả con cho ai cha mẹ cũng phải lo lắng, chỉ mỗi gả cho ca ca là yên tâm được thôi.
Bản lĩnh hại người của ca ca dùng hết ở bên ngoài rồi, về nhà chỉ biết yêu con…”
Lương Ngộ gật đầu liên tục, coi như thừa nhận.
Hắn nhấc vạt áo quỳ xuống một lần nữa, “Từ hôm nay trở đi, Nhật Bùi là con trai, cũng là con rể của cha mẹ, tấm lòng của con với Nguyệt Hồi, nhật nguyệt soi tỏ, bất biến suốt đời.”
Nguyệt Hồi hớn hở đỡ hắn lên, “Cha mẹ bảo nghe thấy cả rồi, bọn họ ở trên trời sẽ trông chừng huynh.”
Thật mãn nguyện, giống như gã nông dân ngờ ngệch cưới được hoa khôi, khắp trái tim Nguyệt Hồi đều lộ ra vui sướng.
Lanh lẹ tay chân cất bài vị trở lại, quấy rầy cha mẹ suốt nửa ngày, cũng nên để bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Mọi thứ đều đã thu dọn xong, khi quay người lại thì trong đầu bỗng nổ uỳnh một tiếng, thấy ca ca đang tò mò nhìn chằm chằm hai đồng tiền trên bàn.
Nàng định vọt lên đoạt lấy, đáng tiếc không kịp nữa, hắn đã lật hết chúng nó lên.
Không ngoài dự đoán, hai mặt đồng tiền này đều giống hệt nhau, một đồng thuần âm một đồng thuần dương.
Không chỉ thế, tiền này còn là tiền giả, là mấy món đồ chơi vặt vãnh của mấy sạp diễn trò bên ngoài chuyên dùng để lừa trẻ con.
“Giả thần giả quỷ, hại ta chẳng dám thở ra hơi!” Đúng là chuyện đời thật kỳ quái, thủ đoạn cao minh đến mấy hắn cũng chỉ cần liếc mắt là nhìn ra, chỉ riêng đối mặt với mấy trò xiếc vụng về của nàng là ngu ngơ mờ mịt.
Đúng là đối nội đối ngoại khác hắn nhau.
Cũng không hẳn là mắc lừa nàng, thực ra trong lòng hắn cực kỳ tình nguyện được thấy cục diện này.
Nhưng mà nên giận thì vẫn phải giận, hắn túm nàng qua, lập tức bế nàng lên giường.
Nhào tới, trước tiên véo mông nàng một phen, “Dám trêu đùa ta?”
Nguyệt Hồi kêu đau, cuộn tròn người lại như con tôm, “Muội chỉ thay cha mẹ nói lời trong lòng.”
Chẳng nhẽ lời trong lòng là trò bịp bợm? Hắn cắn răng, nói bên tai nàng: “Đáng đánh!”
Nguyệt Hồi kinh hãi phát hiện trên đùi chợt lạnh, váy đã bị hắn vén lên từ khi nào.
Lần này sẽ là thật ư? Nàng như mở cờ trong bụng, lại thêm cả căng thẳng, ôm vai hắn hỏi: “Ca ca, đêm nay chúng ta động phòng sao?”
Lương Ngộ thở dài, đến khi nào nàng mới sửa được tật xấu quá thẳng thắn, thêm được một chút tư thái muốn cự còn nghênh của cô nương đây! Nhưng có lẽ hắn lại yêu cái miệng này của nàng, không giả dối không ra vẻ, nói yêu là yêu, nói làm cũng liền làm.
Hắn ừ một tiếng, tách ra một chút ngắm nàng, chống thân nói: “Luôn hôm nay…Trước khi gặp Dương Hạc ta tắm rồi.”
Nguyệt Hồi ồ lên, “Quá trùng hợp, muội cũng tắm rồi, còn lau răng.”
Vì thế hắn hôn một cái lên miệng nàng, “Nhìn thấy rồi, lau sáng bóng.” Cử động thân mình một chút, để nơi đã căng trướng đến phát đau được dừng ở bến cảng ấm áp, hơi thở mê loạn, rầm rì hỏi nàng, “Nguyệt Hồi, ta không thể cho muội một hôn lễ, có lẽ sẽ phải lén lút cả đời, muội có oán ta không?”
Nguyệt Hồi ngẩng mặt mỉm cười với hắn, “Muội thích lén lút, còn vui hơn cả làm vợ chồng già.”
Chao ôi, đúng là tính tình phức tạp, vừa đơn thuần lại vừa lộ ra dâm tà.
Trong phòng đốt đèn quá sáng, Lương Ngộ tháo cái trâm ve sầu nhỏ trên búi tóc nàng, bắn nó đi, ánh nên liền tắt phụt.
Cái trâm ve sầu rơi trên sàn, tiếng va chạm vang lên, thế rồi quay cuồng, chẳng biết đã lăn đến đâu nữa.
Nguyệt Hồi vốn nghĩ mình kiểu gì cũng biết không ít thì nhiều, mấy lần trước vừa hôn vừa sờ, đến lúc thực sự vào việc chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng rồi dần dần phát hiện ra dường như bây giờ không còn giống mấy, tay và môi của ca ca len lỏi khắp nơi, không đâu không có, nhẹ nhàng ung dung, mân mê, rời đi, rồi lại vỗ về, nàng biến thành hạt châu rơi trên mâm ngọc.
Đến lúc này mới thốt lên một câu chói tai từ tận đáy lòng, “Tình ca ca của muội!”
Hắn nghe xong chấn động cả người, mang theo giọng mũi hừ nhẹ, “Muội muội ngoan…”
Vốn là thứ xưng hô khiến người ta thấy tội lỗi, lúc này lại biến thành thứ thần dược kì quái.
Kiếm Từ Bi của Lương Ngộ quả nhiên cấu tạo xảo diệu, kiếm Tử nạm vào kiếm Mẫu, chuôi kiếm khớp với nhau chặt chẽ, thân cùng thân liền kề kín kẽ, không chút khoảng cách.
Đẽo gọt không ngừng, khi kiếm mới đúc xong cần phải tận lực luyện mài, cái mộng giường gồng gánh sức nặng, mỗi lần duỗi eo liền phát ra tiếng động kẽo kẹt.
Nguyệt Hồi lo lắng, lại tình loạn ý mê, “Ca ca, động tĩnh…lớn quá…”
Ánh trăng xuyên thấu qua những song gỗ khắc hoa tràn vào, mặt mày Lương Ngộ nhuốm đầy diễm sắc, hàm hồ đáp: “Lớn sao…để ta…nhẹ một chút…”
Trên dưới chấn động, trái phải đong đưa, khi sức lực mạnh mẽ nhất cũng là lúc bùng nổ tia lửa.
Kiếm Tử tuôn trào, quấn quít cùng kiếm Mẫu, gốc kiếm mài nghiền mà sinh ra một chuỗi thở dài kinh diễm.
Hắn câu lấy cánh tay Nguyệt Hồi không cho nàng trốn chạy, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi hỏi nàng: “Muội thích không? Hửm?”
Dường như Nguyệt Hồi chỉ còn thở dốc theo bản năng, kiếm hướng về kiếm, chỉ nghe được tiếng vang rít gào, đầu kiếm hãy còn đặt trong lòng nàng.
Từ ban đầu không thoải mái dần biết thành chấn động dày đặc, đứa bé lớn lên cạnh bến thuyền nếm khổ đã quen, cũng chịu được mài giũa.
Nàng giữ chặt năm ngón tay hắn, nắm lấy, bất cứ việc gì Lương Ngộ cũng đều có thể làm thật tốt, nghiền áp ở nơi trơn trượt ấy, nghiền cho nàng mướt mát mồ hôi.
Chỉ là nàng có chút muốn khóc, không ngờ hơn nửa năm trôi qua, cuối cùng đã đi tới bước này.
Cảm xúc của nàng, thời thời khắc khắc hắn đều quan tâm, nàng thích thì nhanh hơn một chút, nàng không thích thì lại càng dịu dàng một chút.
Thấy nàng nghẹn ngào, hắn vội kéo nàng vào lòng, bàn tay ấm áp vuốt khẽ trên sống lưng đẫm mồ hôi, hôn lên môi nàng, “Tạm thời thu binh, được không?”
Nàng nói không được, đôi chân thon dài cuốn lên, giống như lưỡi liềm câu hồn.
Hắn không nói gì nữa, va động theo ý nàng, gương mặt nàng dán bên cổ hắn, móng tay ghim lên lưng hắn thành một vành trăng non nhợt nhạt.
Cuối cùng ánh trăng ngoài cửa dần dần mênh mang, nàng không nhìn rõ nữa, mặt trăng biến thành song sinh.
Nàng nghĩ, thật tốt, mặt trăng cô đơn đã có bạn, bên gối nàng cũng có một người cùng vui cùng buồn.