Điên Vì Yêu

Chương 2: C2



Hôm nay cả kinh thành xôn xao việc thiên kim tể tướng phủ sắp thành thân với Hàn Vương. Tại một tửu lầu, mọi người uống trà cũng không quên bàn bạc chuyện trọng đại này. Ai mà chẳng biết, tể tướng có hai người con gái, một người là Liễu phi là phi tử của Hoàng thượng, tên là Đường Uyển Băng, là người cầm kì thi hoạ đều tinh thông, được hoàng đế sủng ái. Người còn lại là Đường Uyển Lam là đại tiểu thư của phủ tể tướng được ban hôn cho Hàn vương, ngược lại với Uyển Băng, Uyển Lam là một tiểu thư có cá tính, những chuyện như là cầm kì thi hoạ tinh thông như muội muội, cô quả thật là không biết à. Tính tình thì lại bướng bỉnh bốc đồng. Trong một lần nhìn thấy Hàn vương từ trên phố chàng đang dẫn đầu đại quân chinh chiến ở biên giới phía nam trở về, dáng người uy phong dũng mãnh trên con ngựa màu đen, chiếc áo choàng bay phấp phới, gương mặt thì khỏi phải bàn rồi, gương mặt cứ như là từ tượng đúc ra, quả là một mỹ nam tử hiếm có à. Văn thao võ lược, Uyển Lam đứng trên lan can của một quán trà, lần đầu tiên nàng biết được một người hoàn mỹ là như thế nào, sau lần đó, nàng si ngốc ngày ngày vẫn đứng ở một góc trộm nhìn chàng, vì nàng biết chàng rất hay đi dạo trên phố. Riết thành thói quen, những người trong kinh thành đều biết, họ cho rằng thể diện của tể tướng đã bị đại tiểu thư bôi nhọ mất từ lâu rồi. Nhưng không một ai dám nói trước mặt vì họ chỉ là dân thường, đối đầu với quan trên chẳng khác nào mất mạng như chơi. Những người trong tửu lầu vô tư bàn tán mà không hay biết Uyển Lam đã nghe tất cả. Ngọc Nhi là a hoàn của Uyển Lam, cô bất bình lên tiếng:

- Tiểu thư, có cần gọi người tới dạy cho bọn người này một trận không ?

Uyển Lam xếp quạt lại, mỉm cười:

- Không cần, miệng lưỡi thiên hạ, em quản hết được sao ?

Ngọc Nhi vẫn còn tức tối:

- Nhưng họ. ...


Uyển Lam đứng lên:

- Ta đã nói là không cần, hôm nay đừng làm ta mất hứng. Mau đi thôi!

Để lại hai lạng bạc trên bàn, cả hai bước xuống dưới lầu. Nữ phẫn nam trang không phải rất tốt sao! Đúng lúc có thể biết được mọi người nói gì sau lưng mình. Nhưng biết thì sao chứ, Uyển Lam tiểu thư chưa hề biết xấu mặt là gì, tình yêu của cô là nhất à, chỉ cần ở bên cạnh Hàn Phong thì mọi chuyện ra sao cũng được. Vừa bước ra khỏi tửu lầu, Ngọc Nhi thấy Hàn vương gia liền kéo kéo tay Uyển Lam:

- Tiểu thư, kia chẳng phải là Hàn vương sao?

Uyển Lam cầm quạt gõ nhẹ vào đầu Ngọc Nhi:

- Đã dặn là phải gọi ta là công tử, không nhớ sao ? Phạt nha đầu nhà ngươi hôm nay không được ăn cơm.


Ngọc Nhi hoảng hốt, giọng năn nỉ:

- Tiểu... Công tử, tha cho nô tỳ!

Uyển Lam không nói gì, vội phất tay đi về phía trước:

- Còn không mau đi! Lần này ta tha vì ngươi có công phát hiện ra chàng, còn tái phạm chớ trách ta.

Ngọc Nhi thôi mè nheo, lật đật chạy theo phía sau. Chỉ một lúc, hai người đã đuổi kịp Hàn vương. Kĩ viện Bách Hoa là nơi nổi tiếng nhất kinh thành, những cô nương ở đây đều tuyệt sắc như tiên, tài nghệ phi phàm, khách ra vào lũ lượt không ngớt. Uyển Lam chúa ghét những nơi như thế này, càng ghét hơn nữa đó chính là ả tiện nhân Diệp Hạ Du. Chính ả đã cướp lấy mất Hàn Phong, còn mặt dày mà đòi ngồi lên ngôi vị Vương phi, phu thê bạc đầu với Hàn Phong. Ả ta xứng sao? Giả vờ thánh thiện ngây thơ trước mặt Hàn Phong để huynh ấy thương hại. Và kết quả của ả ta là phải vào kĩ viện, dám đối đầu với bổn tiểu thư đây chỉ có con đường chết. Uyển Lam nắm chặt tay lại, ả ta còn dám quyến rũ Hàn Phong. Ngọc Nhi kéo áo Uyển Lam, giọng thỏ thẻ:

- Công tử... Công tử, người muốn vào đó!

Uyển Lam không nói gì, ra lệnh quay về nhà. Ngọc Nhi vốn dĩ khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, chẳng phải tiểu thư thích Hàn vương gia sao, một mực phải gặp nhìn cho bằng được, cớ sao hôm nay lại bỏ về.