Điên Vì Yêu

Chương 5: C5



Tại ngự thư phòng, Hoàng đế đang phê chuẩn tấu chương. Cả ngày mệt nhọc tối đến lại còn phê duyệt tấu chương, công việc muôn phần vất vả, làm Hoàng đế quả thật không dễ . Hoàng đế là hoàng huynh của Hàn vương, hiệu là Thiên Long hoàng đế, tên thật là Lý Hàn Vũ. Tuy mới đăng cơ không lâu nhưng dân chúng sống trong cảnh quốc thái dân an, đất nước hưng thịnh.

- Hoàng thượng! Liễu phi cầu kiến

- Cho truyền.

Liễu phi hôm nay vận y phục màu lam có điểm thêm những hoa mai nhỏ, thanh cao y như tính cách của nàng ấy vậy. Nàng lúc nào cũng dịu dàng là thế, khiến cho người bên cạnh không còn cảm thấy mệt mỏi, ồn ào giữa chốn hoàng cung luôn tranh đấu như thế này.

- Hoàng thượng! Thần thiếp có nấu một ít canh bổ cho người.

Nhìn người con gái đang đứng trước mặt, Hàn Vũ cảm thấy thật cảm động. Trong số phi tử hậu cung, ai cũng tranh sủng, luôn gây ồn ào, ngày nào cũng chỉ lo tu bổ nhan sắc, giả tạo một cách thật hoàng mĩ. Duy chỉ có Liễu phi, nàng luôn sống khép kín, không bao giờ chiêu trò và quan trọng là nàng là người thấu hiểu chàng, luôn chia sẻ mọi việc với chàng.


- Liễu phi, nàng sang đây với ta.

Uyển Băng ngồi cạnh Hàn Vũ, nàng nhìn thấy trong ánh mắt Hàn Vũ những tia ưu tư muộn phiền:

- Chàng có chuyện gì sao ?

Thở dài một hơi cho nhẹ bớt căng thẳng, Hàn Vũ từ tốn:

- Cũng không có gì ngoài mấy chuyện tấu chương. À lúc thượng triều, hoàng đệ có xin ta huỷ bỏ hôn ước giữa hắn và Uyển Lam tiểu thư.

Liễu phi suy nghĩ. Tỷ tỷ lại làm chuyện gì bốc đồng đến nỗi Hàn vương gia từ hôn, tỷ tỷ à muội thật không có cách nào giúp tỷ rồi. Thấy Uyển Băng ngẩn người, Hàn Vũ lay nàng:

- Nàng không khoẻ ?

Uyển Băng lắc đầu, nàng đặt tay mình lên tay Hàn Vũ:

- Hoàng thượng! Người đã đồng ý

Hàn Vũ véo vào mũi Uyển Băng:

- Nếu ta đồng ý thì ta còn nói với nàng sao? Nàng đó, thật đúng là ngốc à.


Uyển Băng xấu hổ:

- Người lại trêu thiếp rồi. Hàn Vương có nói lý do từ hôn không ạ ?

- Hắn chỉ nói hai người không hợp tính, và hắn đã có ý trung nhân. Ta đã cho người điều tra nàng ta tên là Diệp Hạ Du, xuất thân gia đình thư hương nhưng không may trong một đêm toàn bộ nhà nàng ta đều bị hoả hoạn, phụ mẫu nàng ta thì không rõ tung tích. Nàng ta bị người khác bán vào kĩ viện. Và người hại nàng ta chính là Uyển Lam tiểu thư.

Uyễn Băng bất ngờ trước những gì Hàn Vũ nói:

- Tỷ.. tỷ ? Không thể nào? Tỷ tỷ tuy có chút ngang ngạnh nhưng những việc như phóng hoả, giết người tỷ ấy thật không dám làm đâu. Thần thiếp khẩn xin hoàng thượng tra xét lại lần nữa

Nói xong là Uyển Băng quỳ xuống khẩn thiết cầu xin Hàn Vũ, Hàn Vũ làm sao không biết là trong lòng của Liễu phi đang thật sự rối loạn chứ. Nhưng việc này quả thật là như vậy à.

- Liễu phi, nàng mau đứng lên đi. Chuyện đâu còn có đó


- Vậy người đã quyết định ?

- Lời đã nói ra thánh chỉ đã ban còn có thể thu lại sao, ta quả thật là nghĩ không ra cách giải quyết chuyện này cho thoả đáng. Nàng ta tuy xuất thân tốt nhưng lại là người thanh lâu, nếu để nàng ấy làm vương phi há chẳng phải mặt mũi hoàng gia đã bị nàng ấy bôi bẩn sao?

Uyển Băng như thấy được tia hy vọng, tỷ tỷ yêu Hàn vương như vậy, nếu không được ở cạnh Hàn vương chắc chắn tỷ ấy sẽ không sống nổi mất. Lúc nhỏ tỷ ấy từng thích một vật, chính là chiếc vòng tay của mẫu thân để lại. Nhưng do một lần vô tình tỷ ấy đã làm vỡ nó và suốt một tháng tỷ ấy không nói năng gì nhiều, suốt ngày chỉ lo tìm cách hàn gắn nó lại đến nỗi bệnh nằm trên giường. Mọi người đều nói tính cách mạnh mẽ của tỷ ấy là do thừa hưởng của mẫu thân. Uyển Băng nắm nhẹ tay của Hàn Vũ:

- Hoàng thượng, dù người quyết định thế nào, thần thiếp vẫn sẽ ủng hộ người.

- Liễu phi, nàng thật đúng là hiền phi của ta. Ta vừa mới nghĩ ra cách này, nàng xem có được không ? Uyển Lam vẫn sẽ là vương phi như trước nhưng Hạ Du sẽ vào cửa vương phủ với tư cách là trắc phi của hoàng đệ.

Uyển Băng thấy không có gì là không ổn, nhưng liệu tỷ tỷ có chấp nhận chuyện này. Tỷ tỷ một lòng một dạ chỉ muốn ở cạnh Hàn vương và tuyệt đối sẽ không muốn ai chen chân vào giữa hai người. Nhưng liệu chuyện này có thật sự ổn thoả đôi đường. Không được! Mình phải gặp tỷ ấy để nói chuyện chứ chuyện này mà tới tai tỷ ấy, thật sự không biết tỷ ấy lại làm ra chuyện gì nữa. Tỷ tỷ à, tỷ phải chịu uỷ khuất rồi.