Thái hậu choàng tay lên vai tôi, chăm chú nhìn tôi vừa dịu dàng vừa triều mến.
-A… con không chắc lắm…. nhưng… sẽ ổn cả thôi!
Tôi nghe giọng nói mình bị lạc đi vì căng thẳng. Hiện giờ tôi và Thái hậu đang đứng trước cánh cổng lớn dẫn vào Điện. Có thể nghe thấy tiếngđàn du dương êm tai do ban nhạc The Royal chơi, có cả tiếng xì xầm củađám đông, những tiếng cười nhẹ nhàng nho nhã, tiếng giày cao gót gõ lênđá kim sa lộp cộp… Bữa tiệc sinh nhật của tôi được tổ chức trong chínhkhông gian sang trọng nhất của Cung điện: Điện Quang Minh. Giờ này thìkhách đã đông đủ rồi, toàn là những gia đình quý tộc lớn nhỏ, không thìcũng là danh nhân, vĩ nhân, người có tiền, người có tiếng…
-Uhm… vậy thì chúng ta vào thôi! Nhớ cười thật phóng khoáng, ngẩn cao đầu và bước chậm rãi thôi nhé!
Thái hậu dứt lời, tôi chưa kịp đáp trả thì cánh cổng đã mở ra. Mọithứ âm thanh bên trong đồng loạt im bật. Ánh đèn sáng choang từ phíatrong tràn ra ngoài, nhẹ nhàng phủ lên người tôi. Cùng với Thái hậu cạnh bên, tôi thong thả đi vào. Cũng không đến nổi nào vì ngày đăng quangtôi cũng đã bước đi trên tấm thảm kim tuyến này cũng có những hàng người hai bên. Điểm khác chính là họ ăn mặc màu mè, đủ phong cách, màu sắctươi sáng và tự do hơn. Đám người hai bên lối đi từng nhóm một thi nhauhành lễ khi tôi bước qua. Những quý cô, quý bà e lệ nắm váy, bắt chéochân cúi người rất thấp. Các quý ông, công tử thì để một tay trước ngựcnghiêm trang cúi đầu. Cứ như vậy đám đông từ cửa vào liên tiếp nhau hành lễ. Khi tôi bước lên Ngai Vàng của mình thì tất cả đã quỳ xuống. Lờitung hô như sấm vang lên rất đồng thanh nhưng tôi không còn bị giật mình như những ngày đầu…
-Tất cả bình thân!
Tôi nhẹ nhàng đáp lại, âm thanh đủ lớn để cả điện nghe được. Mọingười lại cùng nhau đứng thẳng dậy. Sau đó là vài nghi thức đơn giảndành cho tiệc sinh nhật như là rót sâm banh lên tháp ly, nghe bài hátChúc mừng sinh nhật, cầu nguyện rồi thổi nến trên cái bánh kem cao tới 7 tầng… Tôi biết ơn Thái hậu vì bà đã tổ chức đâu vào đấy, nhất là khôngkhiến nó “biến chất” quá mức không còn nhận ra một bữa tiệc sinh nhật –dù cho không thể gọi là “thông thường”. Sau khi hai miếng bánh đầu tiêntự tay tôi cắt ra được cho vào đĩa thủy tinh xinh đẹp và đưa cho Tháihậu cùng chú tôi – Ngài Quốc Công thì toàn bộ phần còn lại của 7 tầngbánh nhanh chóng bị các hầu nữ cắt xẻ, chia ngang chia dọc rồi chuyềncho từng vị khách đang có mặt. Nhìn cả gian phòng đông đúc cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cái bánh của tôi cao tới ngần ấy!
Ngồi trên Ngai Vàng mà nghe từng các vị khách mon men tới chúc tụngthì thật là chán. Tôi quyết định một mình đi xuống bên dưới tham dự tiệc buffet cùng mọi người. Tôi thoải mái nói chuyện với những người tôiquen, phóng khoáng với những vị khách lạ… Cũng không tệ lắm vì tôi gặpvài người khá là thú vị. Như ông bà quý tộc người Ý nói tiếng Anh lưuloát nhưng cứ hay nói móc nói xéo bạn đời của mình, họ cứ mãi tranh luận về cái lông chim màu đỏ người vợ đeo trên đầu. Ông chồng chê bai nógiống như cái mào gà còn bà vợ thì tức giận gọi nó là “phong cách HoàngGia”. Rõ ràng họ không am hiểu lắm về văn hóa Cung đình của Vương quốcnày. Sau đó là một cặp khác mà từ lúc đầu đã thu hút sự chú ý của tôi.Cả hai vợ chồng còn khá trẻ. Đặc biệt cô vợ nhìn như học sinh cấp 3, nét mặt xinh xắn ngây thơ, cả người toát lên vẻ đẹp dịu hiền và thân thiệnchỉ tiếc là… cô ấy đang bị thương ở chân phải ngồi xe lăn. Anh chồnggiống diễn viên nói cho tôi biết họ là người Nhật. Anh ấy là chủ tịchmột tập đoàn lớn có mở chi nhánh ở đây, tên là cái gì… Soft ấy, quên mất rồi! Họ đang trên đường sang Mỹ để điều trị vật lý cho đôi chân của côvợ. Có lẽ họ rất hạnh phúc, cách hai người nhìn nhau làm tôi ghen tịchết được…
Lại dạo thêm vài vòng và quen thêm vài người. Những loại tiệc tùngnhư vầy cũng hay hay. Chưa chi tôi đã có người quen ở khắp năm châu màtoàn là “hàng xịn”, không phải ngôi sao truyền hình thì cũng là doanhnhân thế giới. Khi tôi dừng lại để nếm thử một món mì lạ thì tôi nhìnthấy người đó: Liêu Thần Phong – Liêu tướng quân.
Anh ấy đang đứng ở bên kia, sau cái bàn dài và đang nhìn tôi. Thái độ cho thấy anh muốn nói chuyện nhưng e ngại sự chứng kiến của xung quanh. Tôi hít sâu và tự nhiên đi đến trước mặt Ngạn Luật.
-Ngài tướng quân cũng đến dự tiệc à, hân hạnh quá… Cứ tưởng Ngài rất bận nên khó mà đến được!
Tôi bỏ thêm một muỗng ớt, một muỗng bột cay, một miếng gừng và mộttrái chanh vào lời nói. Hy vọng món đồ ăn “hợp khẩu vị” với anh ấy.
Ngạn luật cười nhẹ và kính cẩn cúi đầu
-Vi thần đã bất kính vì chưa chúc mừng Điện hạ. Chúc Người sinh nhật vui vẻ!
Tôi cố ý để cho anh ấy phải cúi chào thật lâu. Sau đó mới “khoandung” bảo không cần đa lễ, kèm theo một lời cảm ơn rất là “Nữ Hoàng”.
-Có một vài vị khách rất muốn gặp Người… không biết Điện hạ có thời gian rãnh để đón tiếp không?
Tôi nhìn anh ấy vẻ cảnh giác. Lúc này mới để ý, Ngạn Luật đang mặcmột bộ đồ lạ mắt. Áo choàng rất dài màu bạc sang trọng. Áo bên trong cónhững cái khuy cài cách điệu rất nam tính. Anh ấy nổi bật vì tóc tai dài lòa xòa, vẻ bề ngoài nằm lưng lửng giữa một vị trọng thần triều đình và một tên nhà giàu ăn chơi long bong.
-Uhm… ý tướng quân là sao, ta đây chưa rõ…?
Tôi cố thoát khỏi sự mê hoặc vốn có của anh mà duy trì cuộc nói chuyện. Ngạn Luật vẫn nghiêm mặt và đều đều đáp
-Có một vài người bạn cũ cũng mong muốn được chúc mừng ngày sinh củaNữ Hoàng. Thần tình cờ thấy họ đang đứng ở gần cổng lớn… vì sợ Người bận rộn quên mất họ nên vi thần cả gan nhắc nhở, mong Nữ Hoàng thứ lỗi…
Theo lời nói của anh tôi quay đầu nhìn về phía cổng Điện. Kia rồi!Ngay cạnh cái chậu cây cảnh quý giá là hai cô gái trẻ đang trò chuyệnvới nhau, phong thái vừa đủ cao quý để đứng trong phòng tiệc này… có lẽlà nhờ vào những thứ trang sức và bộ váy dạ hội đắc tiền trên người họ.Vô cùng ngạc nhiên tôi quay lại hỏi Ngạn Luật
-Làm sao mà….?
Nhưng anh ấy đã biến đi mất rồi. Tôi hốt hoảng nhìn quanh, không hềthấy cái bóng cao cao kia đâu nữa. Thôi bỏ đi! Tôi nhanh chân đi về phía hai cô gái, cố gắng hết sức để chậm lại nếu không tôi sẽ chạy ào ào như một vận động viên marathon. Và điều đó là không nên khi tôi vẫn còn làtâm điểm ở đây.
-Mạn Mạn, Mỹ Lạc… sao hai bồ lại ở đây?
Cả hai cùng quay lại nhìn tôi. Mỹ Lạc xúc động ôm choàng lấy, Mạn Mạn theo đó cũng nhào vô. Dưới sức nặng của họ tôi xém bật ngửa.
-Bình tĩnh nào… buông mình ra… hai bạn đang gây chú ý đó!
Qủa không sao! Dương Cảnh và một cận vệ trong đôi đang bắt đầu đi vềphía tôi. Tôi nhìn họ ra hiệu “mọi chuyện đều ổn” sau đó quay sang haingười bạn. Mỹ Lạc rối rít cả lên
-Sao Ly! Bạn xấu lắm đó! Bạn để tụi mình đứng đây nãy giờ…
Hai chữ “Sao Ly’ làm tôi rất cảm động. Lâu rồi đâu có ai gọi tôi như vậy nữa… Mạn Mạn thút thít chộp lấy tay tôi
-Cuối cùng cũng được gặp nhau rồi! Hôm đăng quang tới giờ không thấy cậu nữa… ôi chao… sao mà cậu đẹp quá vậy?
Tôi cười cười và sực nhớ ra một chuyện
-Khoan đã khoan đã…. Hai người chưa nói làm cách nào hai bạn tới được đây?
Mạn Mạn lâu nước mắt ngạc nhiên trả lời
-Chính cậu gửi thiệp mời tới tận nhà cho tụi này mà!
Tôi nhướng cao chân mày. Thiệp mời là do Thái hậu ghi giúp, bà mờitất cả những ai mà bà cho là xứng đang làm khách của bữa tiệc. Tôi nhớmình có xin chừng vài chục cái và chia cho Dĩ Linh, Dĩ Thuật bảo họ cóthể mời bạn bè đến… Không phải là tôi không nghĩ tới hai cô bạn thân.Chỉ có điều tôi sợ họ bị lạc lõng giữa bữa tiệc, tóm lại là tôi nghĩ họsẽ không yêu thích tiệc tùng giống như tôi!
-… rồi hai ngày sau cậu lại gửi áo váy và mọi thứ trang sức, giày dép đẹp cho tụi mình…. Trong thư còn bảo là “tặng luôn” và kèm theo vé máybay cùng giấy chỉ dẫn nhận phòng khách sạn… Ôi yêu cậu quá! Cái kháchsạn 5 sao đó tuyệt cú mèo. Mình nghĩ là mình đang sống trong thiênđường!
Mỹ Lạc và Mạn Mạn cứ xuýt xoa. Tôi cười và không đính chính gì hết.Nếu nói đó không phải chủ ý của tôi thì chắc là hai bạn sẽ buồn và giậndỗi… Không biết ai đã làm chuyện này nhỉ? Dĩ Thuật và Thái hậu chắc chắn là không! Dĩ Linh thì… có khả năng nhưng chị ấy cũng đâu có quan tâmnhư vậy đến những người bạn “thường dân” của tôi….? =.=
Éc… không lẽ là… Trong đầu tôi hiện ra một người, kẻ mà gần đây, mỗi lần gặp là tôi muốn ăn miếng trả miếng với anh ta!
Tôi đưa họ cùng đi vòng quanh các bàn tiệc. Có ai hỏi tôi sẵn sànggiới thiệu như những bạn thân thiết nhất. Ba đứa chúng tôi trò chuyệnvui vẻ nhưng vì đồ ăn quá là tuyệt vời nên hồi lâu cả hai bắt đầu cóbiểu hiện “trọng thức ăn, khinh cả Nữ Hoàng”. Tôi kể họ nghe vài chuyệnvui trong thời gia qua. Lúc nhắc tới Ngạn Luật thì lập tức cả hai bịtmiệng tôi lại.
-Sao cậu bất cẩn vậy? Còn dám nhắc tới khi ở chỗ đông người… Chuyệnnày lộ thì biết làm sao? Cậu đã căn dặn bọn tớ rõ ràng rồi mà chính cậulại sai phạm…
Tôi căn dặn họ từ khi nào cơ??? Mỹ Lạc cười mỉm nói nhỏ
-Mà công nhận vụ này… “hình sự” như trong phim ha! Bọn tớ đã đốt láthư đó như lời cậu dặn rồi… Mấy tháng trước quả như cậu dự đoán, cóngười tới hỏi hang tụi mình về… kẻ -mà- ai -cũng- biết- là -ai -đấy… Bọn tớ đều trả như cách cậu chỉ! Họ còn dùng tiền để mua thông tin nhưngbọn tớ quyết không bán đứng cậu, cậu xem, bọn tớ rất trung thành phảikhông?
Tôi há miệng tròn mắt nhìn hai đứa bạn. Chuyện gì nữa đây? Lá thư nào? Dính dáng gì tới chúa tể Voldermort?
-Nè nè… hai bồ bớt xem phim HongKong và Harry Potter đi! >_<
Nói xong thì 3 đứa cùng cười. Tôi biết hai đứa bạn không phải ngẫunhiên muốn đùa mà nói những lời lẽ đó, tôi cũng đủ thông minh để suyđoán ai là người thay tôi gửi thư căn dặn bọn họ.
Bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn. Các vị khách ra về để lại cả núiquà cáp ở lại trong Điện. Chúng lần lượt sẽ được chuyển tới tôi kèm theo lai lịch chủ nhân vào ngày hôm sau. Tôi tiễn hai người bạn về lại khách sạn của họ thật chu đáo và phát hiện họ đã có vệ sĩ do “tôi” thuê bảovệ ngày đêm cho tới lúc trở lại nhà ở thị trấn nhỏ hẻo lánh đó…
Chiếc xe đã đi xa ra khỏi khuôn viên lâu đài rồi mất hút. Tôi vẫnđứng nhìn theo, cảm thấy vui vẻ lạ thường. Tối nay thật tuyệt, tôi cóhai người bạn thân nhất ở cạnh bên…
Ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh các vì sao, tôi thầmcảm ơn ai kia. Anh thật sự quan tâm tới tôi chứ đâu có vô tình như tôivẫn nghĩ! ^^