Tô Mỹ Nhân đang đẩy cánh cửa phòng thì bị một lực lớn phía sau đẩy mạnh cô vào bên trong phòng, cánh cửa phòng bị đóng sầm lại.
Anh nhíu mày nhìn cô.
" Khóc ?"
Tô Mỹ Nhân đưa tay quẹt đi dòng nước mắt trên khuôn mặt.
" Tránh ra . "
Tô Mỹ Nhân đẩy Thẩm Quân Tiêu ra khỏi cánh cửa rồi chốt khoá phòng lại, cô ngồi sụp xuống trên mặt đất, mặc kệ tiếng gõ cửa dồn dập ở bên ngoài.
" Tô Mỹ Nhân, em mau mở cửa ra nếu không đừng trách cánh cửa này sập xuống."
Thẩm Quân Tiêu tức giận đập mạnh cánh tay lên trên cánh cửa, tiếng ầm ầm vang lên cả căn nhà. Dì Diệp ngó đầu ra thấy khuôn mặt tức giận của thiếu gia nhà mình thì chỉ biết lắc đầu.
" Đúng là..."
Mới lúc nãy còn gọi điện cho bà dặn nấu canh giải rượu cho cô mà bây giờ lại bị cô gái nhỏ kia lại quay ra hờn dỗi . Đúng là người trẻ tuổi mà !
" Anh cút về phòng của anh đi !! Đừng có làm phiền tôi ."
Cánh cửa giật phăng mạnh ra kèm theo tiếng chửi của Mỹ Nhân. Ánh mắt đỏ ngầu kèm theo sự tức giận hét vào mặt anh.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận như vậy. Mọi lần đều là cô dỗ ngọt anh, chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy, anh tròn mắt bất ngờ nhìn cô.
' Sầm .'
" Tôi nói anh mau cút...."
Thẩm Quân Tiêu đẩy cô vào bên trong rồi đóng sầm cửa lại. Không để cho cô tiếp tục mắng chửi mình , anh áp môi mỏng lên đôi môi căng mọng của cô.
Hai tay cô đánh lên người anh, anh giữ chặt lại ép cô vào tường hôn ngấu nghiến. Hút hết mật ngọt nơi khoang miệng của cô, bàn tay không yên phận đưa tay xé toang bộ váy trên người cô.
" Um..."
Thẩm Quân Tiêu xoa nắn đôi gò bồng nhấp nhô khiến cô phát ra âm thanh xấu hổ.
" Nãy hắn đụng vào đây ?"
Bàn tay anh di chuyển xuống đôi chân trắng ngần của cô. Tô Mỹ Nhân đẩy anh ra khỏi người mình nhưng lại bị anh ra giữ lại.
" Đây sẽ là lần cuối cùng !"
Thẩm Quân Tiêu thì thầm bên cạnh tai cô.
Tô Mỹ Nhân nhìn anh một cách không thể tin . Không ngờ anh ta lại nói chia tay với cô một cách như này. Cô để mặc anh ta tra tấn cơ thể của mình. Nước mắt lưng tròng nhìn lên trần nhà.
' Đáng ra mày phải vui khi anh ta nói vậy chứ !"
Nhưng sao trong lòng lại có một cảm giác đau đớn đến như vậy. Như có hàng ngàn mũi kim nhọn đâm vào tim cô. Cô cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống, nốt đêm nay thôi là cô sẽ được tự do rồi.
Không biết anh muốn cô bao nhiêu lần, tới khi cô ngất đi không còn biết gì nữa, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng. Người bên cạnh không có, hơi ấm cũng không còn nữa, chắc là anh đã đi từ lâu.
Cơ thể đau nhức như có cả ngàn con kiến bò lên người cô. Mỹ Nhân ôm cơ thể vào vệ sinh cá nhân, cảm giác cơn mệt mỏi ập đến, Mỹ Nhân chới với ngã xuống sàn phòng tắm, cô cố nhoài ra ngoài gọi người.
Ánh mắt mơ hồ nhìn có bóng người phụ nữ đứng trước mặt mình, cô với với tay nhưng người đó không có phản ứng gì, chỉ đứng đó nhìn cô. Tới khi ngất lịm đi cô vẫn không thể nhìn rõ ra đó là ai.
" Mỹ Mỹ, con tỉnh rồi sao ?"
" Dì...đây là đâu ?"
Tô Mỹ Nhân nhìn xung quanh bốn bức tường trắng, xộc mùi thuốc khử trùng, chắc chắn là bệnh viện.
" Con bị ngất trong phòng tắm, may mà cô Cố nhìn thấy kịp thời, nếu không..."
Dì Diệp lo lắng nhìn băng vải cuốn trên đầu Mỹ Nhân. Do lúc cô ngã bị va vào cạnh tường nên có vết thương ở trên đầu, may mà không có vấn đề gì nguy hiểm, nếu không không biết bà sẽ phải ăn nói thế nào với Thẩm Quân Tiêu.
" Cố Uyển Dư ?"
" Đúng vậy ! Cô ấy nói đi qua nhìn thấy con bị ngất nên mới gọi mọi người đưa đi cấp cứu ."
" Cô ta mà lại tốt vậy sao ?"
Rõ ràng lúc đó có bóng người phụ nữ ở đó, chắc chắn là cô ta, nhưng cô đã cố kêu cứu nhưng cô ta làm như không nghe thấy mà.
" Tôi có thể không tốt trong mắt của cô Tô nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu được."
Cố Uyển Dư cầm giỏ hoa quả bước vào phòng bệnh. Mỹ Nhân nhìn lướt qua cô ta một lượt rồi mỉm cười.
" Dù sao cũng phải cảm ơn cô Cố đã ra tay giúp đỡ. Nếu cô không gọi mọi người kịp thì chắc con rắn độc đó đã hại chết tôi rồi ."
" Rắn độc ? Mỹ Mỹ, sao phòng tắm lại có rắn được ?"
Dì Diệp vội vàng hỏi, bà lo sợ rắn từ ngoài vườn bò vào nhà lúc nào không biết. Sau chuyến này phải về bảo người dọn vườn dọn kỹ mới được.
" Không sao đâu ạ. Con nghĩ con rắn đó có muốn hại con cũng chưa chắc làm được đâu ."
Tô Mỹ Nhân vừa nói vừa nhìn Cố Uyển Dư. Ánh mắt của Cố Uyển Dư trừng lên nhìn Mỹ Nhân.
" Tôi nghĩ cô Tô nên cẩn thận một chút, nói không chừng nó phun nọc độc lúc nào không hay đâu ."
Cố Uyển Dư tiến lại gần cô, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm.
" Vậy chắc tôi phải nói với Quân Tiêu cho người thủ tiêu nó trước rồi. Sợ để lâu, không chừng nó làm hại cả anh ấy."