Điền Viên Xuân

Chương 10



Hà Viện Viện nghĩ thầm, mình một phụ nữ nhiệt tình rộng rãi, còn gợi cảm, như thế nào Điền Hòa Hòa lại nghĩ mình là loại dụ dỗ câu dẫn người khác? Chẳng lẽ bởi vì chính mình quá nhiệt tình, hormone theo đuổi liền muốn trào? Bất quá hiện tại cho dù có bị hình dung là dụ dỗ câu dẫn người khác, chứng tỏ giá trị mị lực của mình cũng không thấp.

"Vậy có thể nói là do tôi có mị lực sao?" Hà Viện Viện nhướng mày hỏi ngược lại.

Điền Hòa Hòa nhìn gương mặt Hà Viện Viện, cũng không thể phủ nhận cách nói của nàng ấy, chỉ là nghĩ thầm người này quá mức tự tin, nhưng Điền Hòa Hòa cũng không thể phủ nhận được, người tự tin đa số đều được người khác thích, đương nhiên ngoại trừ những người tự luyến. Càng là, nàng không nghĩ muốn trả lời, tựa hồ ngầm thừa nhận chính mình bị nàng ta hấp dẫn. Mới vừa chia tay, đã bị một người phụ nữ khác hấp dẫn, đây là đối với tình cảm của mình trước đó mà phủ định, Điền Hòa Hòa không thích như vậy, tuy rằng đoạn tình cảm này đã kết thúc, nhưng ở trong lòng nàng nó vẫn còn nhiệt độ.

"Tôi ăn không được nhiều như vậy." Điền Hòa Hòa ăn một nửa bánh sandwich, ăn không vô, không phải sức ăn của nàng nhỏ, mà là hôm nay thật sự không muốn ăn uống.

"Cho tôi đi." Hà Viện Viện thông cảm Điền Hòa Hòa thất tình nên không muốn ăn, liền đem một nửa bánh sandwich Điền Hòa Hòa mới ăn về mình.

Điền Hòa Hòa đưa sandwich cho Hà Viện Viện, Hà Viện Viện cầm lấy trực tiếp cắn qua nơi nàng vừa ăn, Điền Hòa Hòa xem đến trợn mắt há hốc mồm, trong ấn tượng của nàng, chỉ có thân thiết với nhau lắm mới có thể làm như vậy. Hà Viện Viện tự nhiên mà ăn đồ ăn thừa của nàng, đối với Điền Hòa Hòa thật là đánh sâu vào tâm lý. Tuy nói Hà Viện Viện chưa thể hiểu được bạn gái mới của nàng, nhưng mà nội tâm căn bản đã thích ứng tiếp thu.



Hà Viện Viện tựa hồ ăn uống thực ngon, mới đó đã ăn xong rồi.

"Thay quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài." Hà Viện Viện đối với Điền Hòa Hòa nói.

"Tôi muốn ở một mình." Điền Hòa Hòa cũng không muốn đi ra ngoài, lúc tâm tình đặc biệt không tốt, nàng chỉ muốn an tĩnh một người ngồi ngốc.

"Ngồi ngốc sẽ miên man suy nghĩ, thật lâu cũng sẽ không nghĩ thông. Cô ngoan ngoãn thay quần áo đi, nếu không thay, tôi không ngại giúp cô thay quần áo đâu nha!" Hà Viện Viện nói xong liền đi tủ quần áo, tìm một bộ vừa vặn cho Điền Hòa Hòa thay. Thực mau tìm được một cái áo phông cùng quần đùi đưa cho Điền Hòa Hòa.

Điền Hòa Hòa nhìn Hà Viện Viện đưa quần áo cho mình, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn nhận lấy, nghĩ thầm, người này thực ngang ngược.

Điền Hòa Hòa vào phòng tắm thay đồ, bởi vì không phải quần áo của mình, nên Điền Hòa Hòa đặc biệt cảm thấy kỳ cục, trên người còn có một cổ mùi hương, cùng với mùi trên người Hà Viện Viện là giống nhau, cảm giác bản thân bị mùi hương của Hà Viện Viện xâm lược vây lấy mình, cảm giác quá ái muội.

Hà Viện Viện thấy quần áo của mình mặc trên người Điền Hòa Hòa có chút rộng, nhưng mặt khác lại có chút lẳng lơ.

"Rất thích hợp." Hà Viện Viện vừa lòng nói.



Đôi mắt Điền Hòa Hòa còn sưng, giá trị nhan sắc tuột xuống, nàng thực sự không muốn bước ra khỏi cửa, nhưng Hà Viện Viện thấy nàng thay đồ xong, liền lôi kéo nàng ra cửa.

"Đi đâu?" Lên xe, Điền Hòa Hòa hỏi.

"Chờ đến nơi sẽ biết." Hà Viện Viện vẻ mặt thần thần bí bí nói.

Nửa giờ sau, Điền Hòa Hòa rốt cuộc biết Hà Viện Viện mang chính mình đi đâu, đến khu vui chơi, nội tâm Điền Hòa Hòa là cự tuyệt, ngày thường nàng luôn luôn nhát gan, không muốn chơi những trò có tính kích thích.

"Tôi không đi vào được không?" Điền Hòa Hòa hỏi.

"Đương nhiên là không được, làm gì có chuyện một người chơi, khẳng định phải là hai người chơi mới vui." Hà Viện Viện đem Điền Hòa Hòa kéo vào trong. Điền Hòa Hòa phát hiện, sức lực của Hà Viện Viện còn muốn lớn hơn mình, nàng vậy mà bị kéo vào.

Điền Hòa Hòa chỉ nghĩ ngồi vòng xe ngựa gỗ, không cần phải chơi trò cảm giác mạnh, chính là Hà Viện Viện lại muốn chọn những trò chơi mạo hiểm. Điền Hòa Hòa còn tưởng rằng Hà Viện Viện có lá gan rất lớn, thích những trò kích thích, nhưng đi lên lúc sau, Hà Viện Viện thét chói tai so với mình còn muốn lớn hơn.

"Cô rõ ràng cũng sợ, làm cái gì lại muốn chơi mấy trò mạo hiểm này?" Điền Hòa Hòa nhìn đường đi muốn hơi run run hỏi Hà Viện Viện, cái này không phải tự ngược sao?

"Tôi thích chơi trò cảm giác mạnh, giống như xem phim kinh dị, sợ muốn chết, nhưng lại rất muốn nhìn." Hà Viện Viện khó nén hưng phấn nói ra.

Điền Hòa Hòa không còn lời gì để nói, nàng hoàn toàn không hiểu được cảm giác này của Hà Viện Viện, dù sao nàng sợ mấy trò chơi đó, đều muốn tránh xa, phim kinh dị gì đó, nàng còn không dám nhìn. Mấy cái tàu lượn siêu tốc, nàng còn có thể miễn cưỡng chơi qua, chỉ hy vọng Hà Viện Viện không cần kéo mình đi xem phim ma, nếu vậy thì thật sự quá dọa người.

Chờ lúc các nàng chuẩn bị về nhà, Điền Hòa Hòa mới ý thức được lúc mình vào khu vui chơi, liền không còn nhớ đến Lý Tĩnh, bây giờ nhớ đến, hình như cũng không còn đau đớn. Điền Hòa Hòa nhìn về phía Hà Viện Viện đang lái xe, nàng ta hẳn là cố tình mang mình đi khu vui chơi, làm cho chính minh không còn suy nghĩ đến Lý Tĩnh, làm cho mình vui vẻ lên một tí. Nghĩ đến đây, hảo cảm của Điền Hòa Hòa đối với Hà Viện Viện tăng nhiều chút.

"Cô nhìn tôi như vậy, sẽ làm cho tôi nghĩ có phải là cô đã thích tôi rồi không?" Hà Viện Viện cười hỏi.

Điền Hòa Hòa mặt đỏ lên, lập tức đem tầm mắt từ trên người Hà Viện Viện dời đi, nghĩ thầm, người này thật đáng ghét.