Hiện tại, Điền Hòa Hòa sợ cùng Lý Tĩnh chạm mặt, Hà Viện Viện có thể hiểu, thực ra chia tay chưa bao lâu, bất quá Hà Viện Viện cũng không nôn nóng, tương lai còn dài.
"Chị sợ em ở nhà một mình, rồi nhớ chị quá thì làm sao giờ?" Hà Viện Viện mỉm cười hỏi.
"Sẽ không nhớ cô." Điền Hòa Hòa tức giận nói, Hà Viện Viện sao mỗi lần đều thích ở trên miệng nói ra những lời chiếm tiện nghi mình, thực chán ghét.
"Sẽ thật sự không nhớ sao?" Ngữ khí Hà Viện Viện có chút làm nũng hỏi.
"Không nhớ!" Điền Hòa Hòa rất là ngạo kiều nói.
"Không có việc gì, chị sẽ nhớ em, lúc chị rất nhớ em, em nhất định sẽ cảm nhận được, đến lúc đó em nhất định cũng sẽ nhớ chị." Hà Viện Viện ngữ khí ái muội nói.
"Cô không đi làm thánh tự luyến, thật đáng tiếc." Điền Hòa Hòa cảm thấy Hà Viện Viện bây giờ tự luyến tự nói, muốn buồn nôn.
"Không tin sao, tụi mình cá cược ngày mai, chị cược ngày mai em nhất định sẽ nhớ chị." Hà Viện Viện ngữ khí chắc chắn nói.
"Tôi mới không có như cô nhàm chán." Điền Hòa Hòa không phối hợp nói.
"Chị cảm thấy ngày mai chị sẽ thắng." Hà Viện Viện ngữ khí khẳng định nói.
Ngày hôm sau, Hà Viện Viện liền dậy rất sớm.
Hà Viện Viện vừa động, Điền Hòa Hòa liền tỉnh.
"Làm em thức sao? Còn sớm lắm, em tiếp tục ngủ một lát, chị chuẩn bị một chút rồi đi làm." Hà Viện Viện hướng Điền Hòa Hòa ôn nhu nói.
Điền Hòa Hòa kỳ thật đã không còn thấy buồn ngủ, lại ngoan ngoãn nhắm mặt lại, giả bộ ngủ, cảm giác được Hà Viện Viện đã rời giường, nàng mới một lần nữa mở to mắt nhìn về phía Hà Viện Viện. Khi nàng mở mắt ra nhìn cũng thật khéo là lúc Hà Viện Viện đang đưa lưng về phía mình cởi áo ngủ. Điền Hòa Hòa lại lần nữa nhìn đến bóng dáng trắng bóng của Hà Viện Viện, đường cong quyến rũ, Hà Viện Viện có thể làm cho đa số phụ nữ hâm mộ dáng người nàng, gợi cảm vô cùng. Điền Hòa Hòa ý thức được mình phi lễ chớ nhìn, thế nhưng vẫn nhìn chằm chằm cảnh xuân trước mặt, trên mặt liền có một chút nóng rang, liền lại lần nữa nhắm hai mắt lại, chính là lúc nhắm mắt lại, trong đầu như cũ hiện lên dáng người quyến rũ của Hà Viện Viện.
Hà Viện Viện đổi xong quần áo, vào phòng tắm, rửa mặt xong, chuẩn bị đi ra cửa, Điền Hòa Hòa mới lần nữa mở mắt ra, nhìn Hà Viện Viện rời khỏi, đóng lại cửa phòng. Điền Hòa Hòa hoàn toàn hết buồn ngủ, liền ngồi dậy, phòng lập tức trở nên trống vắng, cũng chỉ còn lại một mình mình, Điền Hòa Hòa đột nhiên cảm thấy tịch mịch. Điền Hòa Hòa ngồi ở đầu giường, có chút xuất thần nghĩ, nhớ tới Lý Tĩnh, nhớ tới cùng Lý Tĩnh chia tay sau đó, ngày sau đều là Hà Viện Viện ở bên cạnh an ủi mình vượt qua, nghĩ đến lúc Hà Viện Viện đi làm sẽ cùng Lý Tĩnh gặp mặt, nghĩ đến hai người đó, trong lúc nhất thời Điền Hòa Hòa có chút không phân biệt rõ, rốt cuộc người mình nhớ đến, là Lý Tĩnh hay là Hà Viện Viện.
Bởi vì không còn ai ương ngạnh lôi kéo mình ra ngoài chơi, nên Điền Hòa Hòa mới có thể yên ổn ở trong nhà, trong nhà được một lúc lâu, Điền Hòa Hòa đi phòng sách, chọn lấy mấy quyển sách. Nhìn sách trong chốc lát, Điền Hòa Hòa liền thất thần, nàng thật sự đột nhiên nhớ tới Hà Viện Viện, đồng thời nhớ tới tối hôm qua Hà Viện Viện đã nói câu kia, nàng thật sự nhớ mình, cho nên mình mới cảm ứng được mà đột nhiên nhớ tới nàng sao? Ngay sau đó Điền Hòa Hòa vỗ đầu mình, cảm thấy chính mình hẳn là choáng váng, Hà Viện Viện rõ ràng là nói lung tung, chính mình thế nhưng mà tin lấy lời nàng.
Ngay khi Điền Hòa Hòa chuẩn bị đem Hà Viện Viện đuổi ra sau đầu, tiếng chuông di động nàng vang lên. Nàng cầm lấy điện thoại, vừa thấy, thế nhưng là Hà Viện Viện, thì ra đã tới giờ trưa rồi.
"Mới vừa làm xong, đã nhớ đến em, đặc biệt nhớ em, em vừa rồi có nhớ đến chị không?" Hà Viện Viện âm thanh truyền từ microphone di động phát ra.
Điền Hòa Hòa sửng sốt một chút, nàng mới vừa thật sự nhớ đến Hà Viện Viện, ngay sau đó Hà Viện Viện liền gọi điện thoại cho mình, này quả thực cũng quá khéo đi.
"Không có!" Điền Hòa Hòa khẩu thị tâm phi phủ nhận.
"Thật sự không có?" Hà Viện Viện chưa từ bỏ ý định, hỏi lại một lần.
"Không có!" Điền Hòa Hòa chết không thừa nhận, nàng cảm thấy nếu mình thừa nhận thì Hà Viện Viện nhất định sẽ rất đắc ý.
"Vậy cũng không quan hệ, bây giờ em liền nhớ chị đi, chị sẽ không giận em." Hà Viện Viện một bộ khoan dung độ lượng nói ra.
"Chắc tôi sợ cô giận tôi quá!" Điền Hòa Hòa không cho là đúng nói, khóe miệng lại nhịn không được có vài phần ý cười.
"Chị tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nha, sẽ biến thành sói xám, buổi tối sẽ ăn em...." Hà Viện Viện mỉm cười uy hiếp nói, kỹ năng tán tỉnh này thật sự đáng tán dương.
Điền Hòa Hòa nghe, sắc mặc ửng đỏ, người này lại không đứng đắn, đều không sợ bị người khác nghe được!
"Cô nói cái gì đó, tôi cúp điện thoại bây giờ." Điền Hòa hòa cũng đồng thời uy hiếp nói.
"Em ăn chưa? Có muốn chị đặt cơm về không?" Hà Viện Viện quan tâm hỏi.
"Nếu muốn ăn chị, chị cho em ăn." Hà Viện Viện đứng đắn được mười giây, lại bắt đầu lái xe.
"Không phải cô nói cô có tính lãnh cảm sao?" Nói mình có tính lãnh cảm, lại câu dẫn mình?
"Chị nói là nấu mì cho em ăn, em nghĩ cái gì vậy, hóa ra em là người như vậy, Điền Hòa Hòa thì ra em lại là người như vậy nha......." Hà Viện Viện một bộ khoa trương chọc ghẹo nói.