“Có lẽ cậu đoán được Thiên thiếu sẽ đến đây trong năm phút nữa, đến lúc đó hai người chỉ có thể rời đi!”
“Cậu cũng sẽ không xấu hổ vì không đưa ra được mười triệu!”
Vào lúc này.
“Ai nói anh ấy không có mười triệu!”
“Diệp Đông, chắc anh đã quên để tấm thẻ này ở chỗ em!”
“Dùng thẻ của em thanh toán đi!”
Liên Thục Giai lấy ra một tấm thẻ.
Cô không muốn người khác cười nhạo Diệp Đông, không muốn Diệp Đông mất mặt, cho nên lúc này đã lấy ra một tấm thẻ.
Diệp Đông nhìn về phía Liên Thục Giai, trên mặt cười nhạt, anh thầm nghĩ lúc trước mình đã phụ tình cảm của cô gái nhỏ này.
“Vậy thì dùng thẻ của em trước đi!”
Diệp Đông cười nói, anh cũng không muốn làm chậm trễ thời gian uống cà phê với Liên Thục Giai.
Lý Điền nhìn thấy tấm thẻ, đôi mắt cũng khẽ chấn động.
Đây là thẻ vàng số lượng có hạn của ngân hàng nào đó, có thể chi tiêu đến hai mươi triệu.
Lý Điền nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh ta lắc đầu.
“Không thể không nói tên nhóc nghèo nhà cậu rất giỏi tán gái. Có thể tán được cô chủ nhà giàu ngốc nghếch.”
Lý Điền thật sự càng thêm chắc chắn suy đoán lúc trước!
Diệp Đông là một tên nghèo! Lại còn nói khoác lác, còn tán gái!
Lý Điền có chút ghen tỵ với Diệp Đông, vì sao anh ta không thể gặp được một người ngốc nghếch như thế, không thể tán được một cô chủ chứ.
Điều này có thể làm cho anh ta không cần phải cố gắng làm việc chăm chỉ.
Anh ta hơi dừng lại.
“Nhóc con, tôi hâm mộ cách tán gái của cậu. Cho nên tôi không so đo với cậu.”
“Hiện giờ cậu và cô chủ ngốc nghếch của mình nắm tay nhau rời đi đi! Thiên thiếu sẽ đến đây trong năm phút nữa!”
“Nếu cậu ấy đến, nhìn thấy mấy người vẫn chưa rời đi thì sẽ tức giận! Đến lúc đó hai người sẽ không gánh nổi hậu quả!”
“Ừm, tôi quên nói với hai người, quán cà phê này là một trong những sản nghiệp của gia tộc nhà Thiên thiếu! Cho nên đây không phải là chuyện bao cả quán!”
Lý Điền nói những lời này thì rất vênh váo hất cằm.
Đồng thời anh ta cũng cảm thấy mình đã rất khách sáo rồi.
Nhưng mà.
Diệp Đông mở miệng nói: “Vậy là lúc nãy anh nói chúng tôi lấy ra tiền gấp mười lần chi phí bao cả quán là chơi chúng tôi à?”
Lý Điền hiểu lầm anh là tên nhóc nghèo, cho rằng Liên Thục Giai là cô gái ngốc nghếch, Diệp Đông có thể không để bụng! Nhưng hôm nay anh phải uống cà phê với Liên Thục Giai trong quán cà phê Thanh Xuân này!
Lý Điền đã định xoay người, không để ý tới Diệp Đông, Liên Thục Giai.
Dù sao anh ta đã nói đến đó, Diệp Đông và Liên Thục Giai cũng nên biết điều ngoan ngoãn rời đi!
Lúc này trên mặt Lý Điền tràn đầy tức giận.
“Nhóc con, cậu cho rằng mình tán được một cô chủ ngốc nghếch thì gia đình cô sẽ ra mặt cho cậu, cho nên cậu có thể kiêu ngạo ngông cuồng như vậy à?”
“Ha ha, cậu quá ngây thơ rồi!”
“Bảo vệ, đưa bọn họ ra ngoài!”
Có mấy bảo vệ lập tức vây quanh bọn họ.
“Diệp Đông, hay là chúng ta đến chỗ khác đi!”
Liên Thục Giai cũng nghe thấy ông chủ nhỏ của quán cà phê Thanh Xuân sắp đến đây, người ta muốn đuổi khách đi, cũng không có gì đáng trách!
Hai mắt của Diệp Đông trong veo mà kiên định nhìn Liên Thục Giai.
“Thục Giai, em muốn uống cà phê ở đây, vậy thì không ai có thể ngăn cản!”
Giọng của Diệp Đông vô cùng mạnh mẽ, lời nói khí phách, giống như một lời hứa hẹn.
Liên Thục Giai nghe thấy lời nói của Diệp Đông, trong lòng vô cùng chấn động.
Vào lúc này.
Một bóng người xuất hiện trong sảnh lớn quán cà phê Thanh Xuân.
“Lý Điền, tôi nói anh chuẩn bị, đã làm xong chưa?”
Người đến là cậu cả nhà họ Hàn, Thiên Thành.
Thiên Thành đến trước thời gian đã hẹn mấy phút!
Lý Điền lập tức hoảng sợ!
“Thiên thiếu, tôi làm việc không tốt. Có hai người vẫn chưa rời đi. Tôi lập tức cho bảo vệ đuổi bọn họ đi!”
Khi Lý Điền nói ra những lời này, thậm chí còn tát vào mặt mình hai cái.
Hôm nay là sinh nhật của Thiên Thành, cho nên tâm trạng anh ta cũng không tệ.
Vì thế anh ta chỉ khẽ nhíu mày nói: “Cho anh thêm một phút!”
“Cảm ơn Thiên thiếu!”
Lý Điền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu Thiên thiếu tức giận, vị trí quản lý này của anh ta cũng khó giữ được! Đãi ngộ và lợi ích ở đây vô cùng phong phú! Anh ta không nỡ từ bỏ chức vị này!
Lý Điền chuẩn bị đi về phía Diệp Đông, anh ta muốn mình và bảo vệ cùng đưa Diệp Đông và Liên Thục Giai ra ngoài!
Nhưng.
Đột nhiên.
Thiên Thành lên tiếng.
“Đứng lại! Anh quỳ xuống cho tôi!”
Thiên Thành đột nhiên lên tiếng!
Thậm chí có thể nghe ra được trong giọng nói mang theo sự run rẩy! Dường như vô cùng tức giận!
Lý Điền lập tức dừng lại! Không dám nhúc nhích!
Anh ta không hiểu vừa rồi Thiên Thành đã tha thứ cho mình, vì sao đột nhiên lại tức giận như thế…
Nhưng cậu cả tức giận, đột nhiên đổi ý cũng không cần lý do!
Anh ta cũng không dám hỏi lý do!
Ngay lập tức.
Lý Điền run rẩy quỳ xuống.
“Thiên thiếu, hôm nay là sinh nhật của cậu, đừng tức giận như vậy!”
“Thiên thiếu, cậu không cần tức giận hai người khách không hiểu quy tắc này, nếu cậu tự ra tay, chẳng phải hạ thấp bản thân sao!”
Có không ít cậu chủ nhà giàu, còn có một số người mẫu người nổi tiếng đi theo Thiên Thành đến đây, lúc này bọn họ nói xen vào.
Nhưng Thiên Thành lại không nghe thấy lời nói của bọn họ.
Bịch bịch bịch.
Thiên Thành chạy vội về phía Diệp Đông và Liên Thục Giai.
Lý Điền có thể cảm nhận được hơi thở trên người Thiên Thành vô cùng hỗn loạn! Hơi thở rất nặng nề!
Rốt cuộc anh ta tức giận đến cỡ nào?
Trong lòng Lý Điền cũng cảm thấy vô cùng hồi hộp!
Thiên Thành tức giận với Diệp Đông và Liên Thục Giai bao nhiêu, có nghĩa là sẽ giận chó đánh mèo trách phạt anh ta bấy nhiêu! Có lẽ chức vụ quản lý này của anh ta không thể giữ được nữa!
Mặt khác những người phục vụ, bảo vệ cũng thầm run sợ trong lòng!
Nếu mấy cậu cả của gia tộc lớn không hài lòng một chút, bọn họ rất có thể phải cuốn gói ra đi! Bọn họ thật sự không tìm được tiền lương và đãi ngộ cao hơn ngoài chỗ này!
“Tất cả do hai người kia! Chúng ta nên sớm đưa bọn họ ra ngoài!”
Lúc này trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, tràn đầy oán hận.
Liên Thục Giai đương nhiên cũng biết Thiên Thành! Là gia tộc hạng hai ở Khế Lệ! Thậm chí có thể nói là một trong những gia tộc hạng hai mạnh nhất dưới năm gia tộc mạnh nhất Khế Lệ!
Cô lập tức chắn trước mặt Diệp Đông!
“Thiên Thành, anh đứng lại!”
“Nếu anh dám ra tay với Diệp Đông, tôi không ngại dùng sức mạnh của gia tộc mình khiến nhà họ Hàn sụp đổ đâu!”
Liên Thục Giai quyết đoán nói, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ kiên định.