Điện Vương Ở Rể

Chương 130: Ảo tưởng



Khu trang phục nữ ở lầu hai của tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô. Nơi này có đủ các loại nhãn hiệu quốc tế.

Người ta thường nói con gái lựa quần áo sẽ phải thử cả nghìn chiếc mới quyết định mua được một chiếc… Nhưng lần này, Liên Thục Giai lại khác hẳn. Cô nhanh chóng chọn xong quần áo của mình. Sau đó, đi theo Diệp Đông tới khu vực trang phục nam ở lầu ba.

Lúc này Diệp Đông mới rõ, tại sao Liên Thục Giai lại thử và mua quần áo nhanh như vậy. Bởi vì, cô muốn để dành đủ thời gian cho anh chọn lựa quần áo.

Đến giờ, suốt mười lăm phút đồng hồ, dưới sự dẫn dắt của Liên Thục Giai, anh đã ghé ít nhất năm nhãn hiệu.

Chẳng mấy chốc, họ đã đứng trước mặt một cửa tiệm trang phục nam cao cấp.

“Diệp Đông, anh thử bộ quần kia này xem.”

Liên Thục Giai chỉ vào một bộ quần áo trong số đó rồi nói.

Diệp Đông mỉm cười gật đầu, lên tiếng: “Được.”

Cô nhân viên bán hàng ở đây mở miệng nhắc nhở với vẻ mặt tươi cười: “Thưa quý cô cùng quý ngài, nhãn hiệu này của nhà chúng ta có quy định, chỉ xác định mua mới có thể mặc thử.”

Sản phẩm của tiệm này đúng là một nhãn hiệu lớn.

Chẳng hạn, bộ trang phục mà Liên Thục Giai ngắm hộ Diệp Đông này đã có giá trị một trăm hai mươi triệu.

Vì có một số khách hàng lấy danh nghĩa mua hàng, thường xuyên tới mặc thử quần áo cho đỡ ghiền…

Để ngăn chặn tình huống này, cho nên mới đưa ra quy định ấy.

Liên Thục Giai gật đầu nói: “Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mua.”

Cô nhân viên bán hàng nói: “Xin lỗi, mời cô xuất trình chứng minh tài chính có thể mua nổi bộ trang phục này.”

Diệp Đông trực tiếp lấy ra tấm thẻ tím mà Phùng Tác Thành đã đưa cho mình trước đó.

“Không biết tấm thẻ này có thể chứng minh không?” Diệp Đông nói.

Với tư cách là nhân viên sale của một tiệm trang phục cao cấp, cô gái bán hàng đã được trải qua đào tạo chuyên môn, nên kiến thức rộng rãi.

Vì thế, cô ta biết các loại thẻ VIP mà tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô phát hành… Trong đó có loại thẻ tím này.

Cô ta cũng biết, đến tận bây giờ mới chỉ có gia chủ nhà họ Phùng mới tặng một tấm thẻ kiểu này cho Thẩm gia.

“Lẽ nào đây là cậu cả Thẩm gia? Không đúng, cô gái xinh đẹp này gọi anh ấy là Diệp Đông... Có lẽ anh ấy là họ hàng bên ngoại của Thẩm gia, là kiểu bà con cực kỳ thân thiết.”

Trong lòng cô nhân viên bán hàng đã nhanh chóng nghĩ tới những điều này. Trên mặt cô ta tươi cười niềm nở: “Thưa quý ngài, tất nhiên là được, mời ngài mặc thử.”

Cô ta lập tức nhiệt tình lấy quần áo xuống, đưa cho Diệp Đông.

Ngay sau đó, Diệp Đông đi thử quần áo, Liên Thục Giai chở ở bên ngoài gian thử đồ.

“Đúng là một cặp trai xinh gái đẹp. Hơn nữa, gia thế nhất định cũng đứng đầu giới thượng lưu...”

Trong mắt cô bán hàng tràn ngập vẻ ngưỡng mộ. Cùng lúc đó, tận sâu trong thâm tâm, cô ta cũng tự nhủ rằng nhất định phải phục vụ mọi mặt thật chu đáo, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sơ sót nào.

Cô ta vẫn còn nhớ như in lúc đầu Tổng giám đốc Tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô đã nhấn mạnh năm lần bảy lượt rằng, một khi gặp được khách hàng dùng thẻ vàng trở lên, bằng mọi giá phải thỏa mãn mọi yêu cầu của họ.

Nhất là những khách có thẻ tím thẫm.

"Còn nhớ ban đầu Tổng giám đốc Lương đã nói, nếu khách đưa ra thẻ tím, dù có bắt họ bồi ngủ thì cũng phải đồng ý… Nhưng người ta dẫn theo mỹ nữ xinh đẹp nhường này, sao có thể nhìn trúng mình chứ..."

Cô nhân viên bán hàng thầm nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này, Diệp Đông cũng đã mặc bộ quần áo kia lên, bước ra.

Giây phút anh vừa bước ra, ngay cả Liên Thục Giai cũng hơi ngơ ngác.

Khí phách hiên ngang.

Đẹp trai.

Tôn dáng.

Những từ này đều thể hiện một cách hoàn mỹ trên người của Diệp Đông.

Mấu chốt ở chỗ vẻ điển trai của anh là kiểu đàn ông rắn rỏi, chứ không phải kiểu đẹp trai giống như đám tiểu thịt tươi lưu lượng gì đó.

Vẻ đẹp này tràn ngập hormone đàn ông, đánh thẳng vào trái tim và tròng mắt của các cô gái, là kiểu có thể kích thích phân bổ hormone.

“Ừ, lấy bộ này đi.”

Liên Thục Giai hào hứng, còn lấy di động mới mua ra chụp chung một bức với Diệp Đông.

Đằng nào lát nữa sẽ phải đi tham gia buổi họp lớp, cho nên Liên Thục Giai trực tiếp gỡ tem mác xuống, để Diệp Đông mặc luôn trên người.

“Quẹt thẻ đi.” Diệp Đông nói.

Cô nhân viên bán hàng kia nghe thấy giọng nói tràn ngập từ tính này của anh, lúc này mới tỉnh táo lại.

“Dạ dạ...” Cô ta thật sự hơi hốt hoảng, dường như có cảm giác gặp được mối tình đầu.

Cô ta trực tiếp cầm thẻ quẹt.

Liên Thục Giai nhìn Diệp Đông chu miệng nhỏ: “Hừ, tên xấu xa nhà anh, lại đi mê hoặc cô nhân viên bán hàng người ta rồi.”

Diệp Đông khẽ gạt chóp mũi xinh đẹp của Liên Thục Giai.

“Thế có mê hoặc được em không...”

Đúng lúc này.

“Liên Thục Giai ơi là Liên Thục Giai, không ngờ cô nói không yêu đương chỉ là giả dối, còn giả bộ trong sáng.”

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Đúng là của Phương Dục.

Diệp Đông và Liên Thục Giai nhìn về phía Phương Dục.

Ban đầu, anh ta là Phó hội trưởng hội học sinh trường cấp ba, từng theo đuổi cô nhưng đều bị cô từ chối.

Lúc ấy, lý do mà Liên Thục Giai đưa ra là đang còn đi học cũng như trong vòng mười năm sau tốt nghiệp cô sẽ không yêu đương.

Về sau, khi cô rời khỏi Khế Lệ, anh ta căn bản không thể liên lạc được với cô. Nhưng việc không cưa đổ được

Liên Thục Giai vẫn luôn là cái gai nhức nhối trong lòng anh ta.

Gia đình anh ta khá giả, từ trước đến nay cưa cô nào cũng đổ. Duy nhất gặp phải trắc trở ở chỗ Liên Thục Giai.

Bây giờ đã sáu năm trôi qua, anh ta nhìn thấy bóng lưng cô ở sảnh bày di động của lầu một trong tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô, cảm thấy rất quen mắt…

Vì vậy mới gặng hỏi nhân viên phục vụ kia rồi đuổi theo, để xác nhận xem có phải là cô hay không?

Bây giờ, đứng nhìn ở khoảng cách gần, quả thật đúng là Liên Thục Giai. Trông cô bây giờ càng xinh đẹp hơn thời cấp ba.

Phương Dục nói: “Liên Thục Giai, khi đó cô rời khỏi Khế Lệ trước kỳ thi đại học, nhất định là vì chuyện sổ học sinh nhỉ? Lúc ấy nếu cô đồng ý làm bạn gái tôi thì đã không còn tồn tại vấn đề này.”

Lúc Phương Dục nói ra những lời này, trong mắt lộ ra vẻ tự phụ.

Trong lòng anh ta, nếu hoàn cảnh gia đình của Liên Thục Giai thật sự đủ mạnh, sẽ không bị ép phải rời đi vì bất cứ lý do nào.

Vì vậy, anh ta cho rằng gia cảnh của cô rất bình thường, cùng lắm cũng chỉ là cô chiêu có chút tiền, mà không phải gia tộc quyền thế.

“Phương Dục, anh rất ảo tưởng đấy.”

Liên Thục Giai tỏ ra chán ghét.

Tên Phương Dục này thật sự rất ảo tưởng.

Thật ra, với bối cảnh gia đình cô, muốn học ở bất cứ trường nào khắp cả nước thì không ai dám từ chối.

Cô trở về là vì gia đình bắt cô quay lại mà thôi.

Phương Dục khẽ cười khẩy: “Cô không thừa nhận thì thôi. Nhưng bây giờ tôi yêu cầu cô phải lập tức tới bên cạnh, làm bạn gái tôi. Nếu không, tôi sẽ biến thằng nhóc ở cạnh cô thành tàn phế đấy.”

Trong mắt anh ta, bối cảnh gia đình mình rất cường đại. Người cậuLương Đức Hải chính là thân tín cũng như quản lý cấp cao của gia chủ nhà họ Phùng.

Thậm chí Lương Đức Hải có thể dẫn theo đứa cháu ngoại là mình tới tham gia tiệc sinh nhật hay bữa cơm gia đình của Phùng Tác Thành.

Ở Khế Lệ này, chỉ cần không chọc tới đám cô chiêu cậu ấm của mấy gia tộc hàng đầu thì Phương Dục thật sự không hề sợ ai.