Đối với Lương Đức Hải mà nói, nếu là Diệp Đông không tha thứ thì chắc chắn Phùng gia sẽ không tha thứ cho ông.
Đây là hình phạt nhẹ nhất.
“Cảm ơn Điện Vương.”
Lương Đức Hải nặng nề dập đầu cảm tạ, lúc này mới đứng dậy.
“Điện Vương, tôi cùng người đi được không?”
Lương Đức Hải run sợ, hắn thật sự sợ sẽ có người gây chuyện.
Diệp Đông nói.
“Không cần.”
Diệp Đông cùng Liên Thục Giai liền rời đi.
Lương Đức Hải đưa Diệp Đông và Liên Thục Giai đưa đến bãi đỗ xe, đợi hai người lái xe rời đi, lúc này mới trở về tầng ba.
Tất cả những người trên tầng ba chứng kiến sự việc đều còn rất choáng váng bất ngờ.
Trong mắt Phương Dục vẫn còn nghi ngờ, ẩn chưa tức giận.
“Phương Dục, chú bình thường nuông chiều con quá mức. Đến mức để cho con gây ra sự việc như thế.”
“Đừng oán trách chú.”
“Con nên thấy may mắn vì Điện Vương tha thứ.”
Lương Đức Hải lúc nói lời nói này mang theo sự run rẩy.
Đồng thời, Lương Đức Hải nhìn về phía Trương Khoa.
“Trương Khoa, bắt đầu từ hôm nay, anh không còn là đội trưởng đội vệ sĩ nữa. Xuống làm vệ sĩ một năm đi, sau đó chờ xem biểu hiện.”
Trương Khoa sau khi nghe được cũng không biết phải nói sao chỉ biết chấp nhận.
Lương Đức Hải nói với chính mình: “Phải lập tức báo cáo cho Phùng gia chủ.”
Nói xong, Lương Đức Hải lập tức gọi điện cho Phùng Kinh Ngô.
Phùng Kinh Ngô sau khi nghe xong, cũng là trầm tư một phút.
“Điện Vương đã tha thứ cho ông, tôi cũng sẽ không truy cứu nhiều”
“Vị trí Giám đốc của ông sẽ bị giáng xuống thành thực tập sinh trong ba năm. Lương cũng sẽ giảm một nửa”
“Đứa cháu trai của ông sẽ không được bước vào sản nghiệp nhà họ Phùng nữa.”
Nói xong, Phùng Kinh Ngô cũng cúp điện thoại.
Lương Đức Hải cất điện thoại di động.
“Nữ nhân viên hướng dẫn mua sắm kia được thăng lên làm quản lý tầng ba.”
“Trương Khoa, trước khi rời đi, hãy xử lý gọn gàng nơi này.”
Lương Đức Hải cũng rời khỏi đây.
......
Nhà hàng Đệ Nhất.
Quán rượu này ở giao điểm của hai thành phố Khế Lệ và Thiên Tân
Bình thường nơi giao điểm của hai thành phố thì ở nơi xa và khá lạc hậu.
Tuy nhiên, ở đây là một ngoại lệ.
Ở đây vô cùng phát triển
Thành phố Khế Lệ cùng thành phố Thiên Tân đều đã quy hoạch các vùng mới ở đây và toàn bộ được xây liền kề nhau.
Thiên Hạ Nhất Phẩm, những khách sạn năm sao đều ở đây..
Những chiếc xe sang trọng lấp kín cả bãi đổ xe, khách ra vào liên tục, không ngừng nghỉ.
Những điều này cho thấy rằng hoạt động kinh doanh ở đây rất phát triển.
Nhà hàng Đệ Nhất tổng cộng chia làm ba cấp bậc.
Tầng Vàng Kim.
Tầng Bạch Kim
Tầng Hoàng Kim
Cấp bậc tiếp đãi đối tượng của ba tòa nhà đương nhiên là khác nhau, giá cả tất nhiên cũng có sự chênh lệch.
Tầng Bạch Kim, một sảnh tiệc nhỏ, bày ra ba bàn để đãi tiệc. Chính là nơi mà Diệp Đông đến họp lớp.
Nhiều bạn học đã ba năm mới tụ tập tại đây, cùng trò chuyện, ôn lại chuyện cũ.
Chủ nhiệm là thầy Quách cũng đến chung vui cùng mọi người.
Nhiều học sinh của người đều đứng lên chào thầy Quách. Ông chỉ một mình đi đến nơi này.
Tuy nhiên, thầy Quách nhìn lại những học trò mình đã dạy ba năm, trong lòng có chút vui mừng.
Dù sao, sáu năm sau khi tốt nghiệp, mọi người đều vẫn nhớ đến ông, đều mời ông đến chung vui cùng.
“Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người, tôi đã lên danh sách mời rồi. Mọi người xem có vấn đề gì hay không?”
Một người đàn ông cao ráo và đẹp trai lên tiếng. Anh chính là lớp trưởng hồi đó, Vương Huy Phát.
Trên thực tế, Vương Huy Phát cũng không phải là người Khế Lệ. Mà là người Thiên Tân.
Vì nhà mở một công ty ở Khế Lệ, cho nên anh cũng thuận tiện đi học ở Khế Lệ.
Mà gia tộc của Vương Huy Phát là một gia tộc hạng nhất của thành phố Thiên Tân, vô cùng nổi tiếng, nhiều gia tộc hạng nhất ở Khế Lệ cũng phải nể mặt họ.
Vì vậy, ở trường lúc đó, Vương Huy Phát không chỉ làm cán bộ trong hội học sinh, mà còn là lớp trưởng.
Vương Huy Phát, lúc ấy mặc dù là học sinh cấp ba, nhưng anh ta thường xuyên vắng mặt ở lớp, trực tiếp tham gia hoạt động kinh doanh ở công ty.
“Vương thiếu, cậu trước đây chính là lớp trưởng của chúng tôi, cũng điều hành công ty từ khi còn đi học, năng lực của cậu chắc chắn là vượt xa chúng tôi.”
“Cậu đã lên danh sách thì chắc chắn là thích hợp nhất.”
“Vương thiếu, có cậu thì mọi chuyện đều ổn thỏa mà. Chúng tôi không có bất kỳ ý kiến gì.”
Những người bạn cùng lớp, khuôn mặt ai cũng đều cười nói.
Vương Huy Phát sau khi nghe được, trên mặt lộ rõ vẻ tự mãn, bình tĩnh tiếp nhận những lời khen ấy.
Trong lòng của anh, địa vị của anh quả thật xứng với những lời khen nịnh ấy.
Xuân Bảo lúc này cũng mới đến nơi.
Công ty của Xuân Bảo cũng đang phát triển, mấy người bạn học lập tức vây quanh nói chuyện với Xuân Bảo.
Đương nhiên, Xuân Bảo cũng đã quan sát xung quanh một chút.
Những người bạn học này, thực ra là có vài người không phải bạn học của anh.
Hơn nữa những gia tộc của họ có chút địa vị và thậm chí một vài người còn có chút quyền lực.
Theo tài sản của gia tộc mà nói, ở đây không có ai mà tài sản thấp hơn vài trăm tỷ.
Thiên Quách không đến tham gia.
Nhưng mà có Vương Phàm đến.
Vương Phàm khi nhìn thấy Xuân Bảo, vẻ mặt run lên, nhanh chóng tránh đi.
“Vương thiếu, mọi người có lẽ đều đến đủ rồi. Chúng tôi ngồi vào chỗ chứ?”
Một người bạn học ra vẻ tôn kính nịnh nọt nói.
Vương Huy Phát cười gật gật đầu, nói: “Cũng không còn sớm, tới giờ dùng bữa rồi. Mời mọi người ngồi vào bàn đi.”
Một bóng dáng xinh đẹp lướt qua.
“Vương thiếu, bạn trai tôi là tâm phúc của Thẩm Chấn, anh ấy đang cùng với Thẩm thiếu bận chút việc, chờ một chốc lát mới có thể đến đây. Cậu không nên để ý chứ.”
Lâm Ánh lên tiếng.
Ban đầu, ai tới đây cũng đưa theo người yêu hay đi kèm người nào đó tới.