Điện Vương Ở Rể

Chương 152: Tại sao lại thế chứ?



Diệp Đông không ngờ Lý Mỹ Na lại có thể chờ ở đây.

“Tôi không sao… Mỹ Na, có chuyện nhờ cô một chút, cô đem cho tôi khăn tắm, quần áo… ừm đồ trong…”

Diệp Đông nói xong lời này thì hơi ngượng một chút.

Chuyện mua đồ trong còn phải đi nhờ sao

Lý Mỹ Na nghe xong thì hơi kinh ngạc chút.

Nhưng rất nhanh cô đã trả lời.

“Được, tôi đi ngay, ba mươi phút sẽ có ngay.”

Lúc này Lý Mỹ Na bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu siêu thị gần nhất mua đồ cho anh.

Hiện tại Diệp Đông vô cùng mệt mỏi.

Lúc nãy Diệp Đông vận công pháp, lại còn hấp thụ thuốc kia, hơn nữa còn chịu đựng đau đớn khó chịu, mà đã qua hai ngày hai đêm không nghỉ, cho nên hiện tại vô cùng buồn ngủ.

“Có lẽ Mỹ Na đi mua mấy đồ kia cũng tốn chút thời gian, có lẽ nên ngủ một chút.”

Diệp Đông thầm nghĩ.

Trong phòng này có một ghế nằm, Diệp Đông nằm xuống, rất nhanh anh đã ngủ say.

Phải nói cho đúng là ngủ rất say.

Bây giờ dù động tĩnh bên ngoài có gì cũng không thể đánh thức anh được.

Mà tình trạng này có lẽ nhiều nằm rồi anh chưa cảm nhận được.

Quả thực anh đã đánh giá thấp sự mệt mỏi của lần thăng cấp này.

Lý Mỹ Na dùng tốc độ nhanh nhất để mua đồ cho Diệp Đông, tất nhiên cả đồ trong cũng mua rồi.

Trên đường về mặt cô còn đỏ bừng, nóng rực.

Dù sao, cô cũng lần đầu tiên mua đồ cho nam, còn là đồ trong.

Mà điều quan trọng đây là người trong lòng cô nữa, cho nên Mỹ Na có chút bối rối!

Diệp Đông lại để cô những đô này, chứng tỏ là cần và tin tưởng cô, cho nên cô không thể chậm trễ.

Lý Mỹ Na chạy nhanh có thể nói là như gió, liên tục vượt đèn đỏ.

“Tại chỗ đông người còn đua xe? Đuổi theo xe kia đi.”

Cảnh sát giao thông thấy xe của Lý Mỹ Na phóng nhanh như thế, nghi ngờ cô đua xe nên đã đuổi theo.

Nhưng tốc độ của Lý Mỹ Na quá nhanh, cho nên cảnh sát rất khó tìm.

Rất nhanh sau đó, Lý Mỹ Na đã tới nhà, cô nhanh chóng tới phòng thuốc chỗ Diệp Đông.

“Diệp thiếu có yêu cầu gì nữa không?”

Lý Mỹ Na hỏi hai tên vệ sĩ đứng canh.

Hai tên vệ sĩ lập tức lắc đầu.

“Đại tiểu thư, Diệp thiếu không có yêu cầu gì nữa.”

Lý Mỹ Na gật đầu, tiến lên gõ cửa.

“Diệp thiếu, tôi đã mua đồ rồi.”

Nhưng mà, bên trong lại không có động tĩnh gì.

Lỹ Mỹ Na lại gọi to hơn, cũng không hề có chút kết quả nào.

Trong lòng cô hơi lo lắng.

‘Vừa rồi Diệp thiếu cần mua quần áo, vậy là việc tu luyện gì kia đã kết thúc chứ nhỉ.”

“Nếu đi vào chắc không sao đâu.”

Lý Mỹ Na nghĩ một hồi, cảm thấy chắc chắn mới lấy chìa khóa mở cửa, mang theo khăn tắm, quần áo, đồ dùng cần thiết đi vào.

“A!... Kia…”

Lỹ Mỹ Na thấy Diệp Đông trần như nhộng nằm trên ghế.

Cơ bụng, cơ ngực cường tráng, từng đường nét cơ thể như muốn hút cô lại vậy.

Lý Mỹ Na lập tức quay người lại.

Mặt cô đỏ ửng.

“Diệp thiếu… kia…”

Cô lần đầu tiên thấy cơ thể của nam một cách chân thực không mặt gì là một lần tình cờ thấy trên phim, khi đó quả thực là tò mò cám dỗ, sau đó cô cũng không nhìn nữa.

Hơn nữa cô thân là nhà nòi y sư, cho nên việc nhìn qua chút hình ảnh nam khỏa thân là bình thường.

Chỉ là lần này….

Nhưng mà, Lý Mỹ Na đứng đó vẫn không ai đáp lời.

Mà Diệp Đông dường như quá mệt đã ngủ tới mức ngáy lên.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Hôn Nhân Lừa Gạt
3. Hôn Luyến [ABO]
4. Em Còn Yêu Anh Không?
=====================================

Lỹ Mỹ Na cũng tập luyện võ đạo, cho nên có thể biết âm thanh kia là ngủ quá say.

“Có lẽ vừa rồi Diệp thiếu tu tập rất căng thẳng cho nên đã mệt rồi.”

Lý Mỹ Na cũng hiểu điểm này.

Làm một Võ giả, càng là thực lực càng mạnh thì càng ít rơi vào trạng thái ngủ say.

Mà ngược lại, thời khắc nào cũng phải cảnh giác cao độ, vì là một Võ giả thì cảm giác luôn linh mẫn, không thể nào không đề phòng.

Điều chế thuốc, tu luyện với nước thuốc, tiếp nhận đau đớn, liên tục hai ngày…

Nhìn những thứ trong phòng, Lý Mỹ Na cảm nhận được Diệp Đông kiên cường tới mức nào.

Anh chính là người không bao giờ từ bỏ!

Đây chính là một đàn ông chân chính!

Lý Mỹ Na chợt nhớ lúc nãy ở khóe miệng Diệp Đông có tia máu.

Nhưng Diệp Đông vậy mà chịu đựng như vậy.

“Hay là cứ xoa bóp thân thể cho anh ấy dễ chịu, sau đó mặc đồ cho anh ấy…”

Lý Mỹ Na hít sâu một hơi, kiến quyết đi tới chỗ Diệp Đông.

Gương mặt cô nóng bừng hơn, nhưng rất nhanh cô đã mặc đồ cho Diệp Đông.

Nhìn anh ngủ, cô cảm thấy thật điềm tĩnh.

Lỹ Mỹ Na nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Đông, nhìn kỹ hơn, như muốn hút lại gần.

Tim cô đập loạn!

Đột nhiên, cô lại làm ra một chuyện táo bạo.

Cô hôn lên má Diệp Đông một cái.

Nhưng sau đó, Lý Mỹ Na quay người chạy cứ như làm gì sai.

Chỉ là vừa định chạy thì nhớ tới quần áo của anh bị ướt còn trên bồn.

Cho nên cô quay lại.

“Giặt quần áo giúp anh vậy.”

Thu thập xong đồ ướt bẩn rồi cô đi ra ngoài.

Khi đến cửa,

Lý Mỹ Na không quên dặn dò.

“Hai người tiếp tục canh giữ. Nếu Diệp thiếu tỉnh lại phải báo tôi biết ngay.”

Giọng điệu thờ ơ nhưng lòng cô thì đang ra sức đè ép.

Hai tên bảo vệ gật đầu biểu thị tuân lệnh.

Thấy vậy cô mới rời đi.

Sau khi Lý Mỹ Na rời đi.

Hai tên bảo vệ nhìn nhau.

“Sao đại tiểu thư lại đỏ mặt chứ?”

“Hay Diệp thiếu với đại tiểu thư có chuyện gì?”

“Nhưng mà lúc nãy không có tiếng động.”

“Chẳng lẽ Diệp thiếu kia… không được…”

Hai tên vệ sĩ nhỏ giọng nói.

Bình thường bọn họ làm việc khá nhàm chán, cho nên tám chuyện cũng là cách tiêu khiển.

Tất nhiên bọn họ sẽ không nói ra bên ngoài, đó là nguyên tắc.

Thời khắc này Diệp Đông ngủ say vô cùng, cơ bản không biết mình được Lý Mỹ Na thay quẩn áo, hơn nữa, bây giờ còn bị hai bảo vệ nói bản thân không được…

Lý Mỹ Na đến phòng mình, trên mặt vẫn nóng rang.

Mời vừa rồi.

Cô lại có thể gần gũi Diệp Đông như vậy, mỗi một chỗ trên người anh, cô đều đụng chạm qua, vì cô mặc đồ cho anh mà…

“Lý Mỹ Na, sao mày có thể như thế… Không nên suy nghĩ nữa….”

Lỹ Mỹ Na ra sức tự nhắc bản thân.