Điện Vương Ở Rể

Chương 184: Trí nhớ kém vậy sao?



Hiện trường im ắng đến lạ thường.

Dường như tiếng bước chân của Diệp Đông chính là tiếng bước chân của ma vương, nốt nhạc của Sát Thần giáng trần.

Thậm chí Vương Đức Thuận và những người khác còn không nhận ra họ đã căng thẳng đến mức cả người lảo đảo co giật.

Đột nhiên.

Vương Đức Thuận nhúc nhích.

Trên người ông ta tản ra một khí thế sát phạt tấn công vô cùng sắc bén.

Mà khí thế sát phạt này là nhắm về phía Vương Huy Phát.

Răng rắc! Răng rắc!

Răng rắc! Răng rắc!

Vương Đức Thuận nhắm thẳng vào cơ thể của Vương Huy Phát mà tấn công với tốc độ nhanh nhất.

Đánh gãy tay chân của anh ta.

Cuối cùng.

Thậm chí Vương Đức Thuận còn tung cước đá trúng đan điền của Vương Huy Phát.

Phụt!

Vương Huy Phát hoàn toàn bị phế bỏ.

Mà anh ta cũng hơi choáng váng khi đối mặt với đòn tấn công này.

Một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Vương Đức Thuận lại bước nhanh mấy bước, đi tới trước mặt Diệp Đông cách đó ba mét, lập tức quỳ rạp xuống đất.

Đồng thời, ông ta cũng nghiến răng đấm thẳng một cú lên vai của mình.

Răng rắc!

Tất cả mọi người đều nghe thấy rõ.

Vai trái của Vương Đức Thuận đã bị trật.

Dưới cái nhìn vô cùng kinh ngạc của đám đông.

“Ngài Sở, tôi sai rồi, nghịch tử của tôi bất kính với ngài, sau đó tôi lại nghe theo lời vu khống của Hộ Liệt, cuối cùng dẫn đến việc bất kính với ngài, định gây bất lợi cho ngài, tôi thật sự đã quá sai.”

“Bây giờ tôi đánh Vương Huy Phát tàn phế, những người lúc nãy nói lời bất kính với ngài, tôi đều đánh gãy một tay của họ.”

“Còn về phần tiền bồi thường, khi nãy Vương Huy Phát dám to gan yêu cầu cậu sáu trăm triệu, thế thì chúng tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho ngài. Tôi sẽ nhanh chóng góp đủ một tỷ hai đưa đến tận nơi cho ngài.”

“Chỉ mong ngài Sở tha thứ.”

Lúc Vương Đức Thuận nói ra chữ cuối cùng, cơ thể ông ta không kìm được run lên.

Bây giờ trong lòng của những người nhà họ Vương đều đang run lẩy bẩy.

Của cải toàn bộ gia tộc của họ cũng chưa đầy ba tỷ.

Bây giờ chỉ cần lấy ra một tỷ hai đưa cho Diệp Đông.

Hơn nữa, họ còn phải bị đánh gãy một cánh tay.

Họ không cam lòng.

Nhưng cũng không dám thốt ra.

Không nhìn thấy gia chủ tự tay phế đi con trai ruột Vương Huy Phát đấy à?

Không ngờ gia chủ còn tự phế một cánh tay của mình, chính mình quỳ xuống nữa?

Làm thế chắc Diệp Đông sẽ đồng ý nhỉ?

Diệp Đông im lặng giây lát.

Vương Đức Thuận này cũng khá là biết xem xét tình thế.



Còn đối với Diệp Đông, tóm lại tâm trạng cũng không tệ, dù gì anh cũng đã có tiến triển với Lý Mỹ Na.

Tạm thời cho nhà họ Vương một cơ hội.

“Đổi vị trí của số hai và một đi.”

Diệp Đông lên tiếng.

Xuýt!

Đám người nhà họ Vương hít một hơi thật sâu.

Mười hai, đổi hai chữ thì là hai mươi.

Hai tỷ!

70% tài sản của nhà họ Vương.

Vương Huy Phát cũng chợt tỉnh táo lại.

Trên mặt anh ta mang vẻ oán hận vô cùng, tràn ngập không cam lòng.

“Ba, vậy mà ba lại khuất phục trước uy phong của Diệp Đông à?”

“Đánh con tàn phế, còn phải lấy một tỷ hai ra cho nó. Kết quả bây giờ nó hét lên tận hai tỷ, ba lấy ra á?”

“Lẽ nào ba đã quên, người chống lưng cho dượng là tông sư Bán Bộ Hóa Cảnh của nhà họ Khương?”

Vương Huy Phát gần như gào thét điên cuồng khi nói ra những lời này.

Một số nhân vật cấp cao của nhà họ Vương cũng choàng tỉnh sau cơn sốc.

Quả thật Diệp Đông cũng đã đắc tội với Hộ gia chủ.

Hộ gia chủ là tùy tùng trực tiếp của tông sư Bán Bộ Hóa Cảnh của nhà họ Khương đấy!

Diệp Đông đối đãi với Hộ gia chủ như thế, Khương gia chủ sẽ mặc kệ không quan tâm sao?

Họ cũng không muốn gia tộc tổn thất những hai tỷ.

Họ không muốn đãi ngộ hay địa vị bị hạ thấp, kiếm chác ít đi.

Họ không cam lòng.

Lúc này trong lòng của Vương Đức Thuận cũng đang run rẩy.

Điều ông ta suy xét nhiều hơn là...

Diệp Đông mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà có thể dễ dàng phế bỏ Hộ Liệt nội kình trung kỳ nhất phẩm.

Điều này có nghĩa chỉ sợ tu vi võ đạo của Diệp Đông đã là nội kình hậu kỳ nhất phẩm, thậm chí là nội kình đỉnh phong nhất phẩm.

Dù Hồ Liệt đã nói, vốn cũng không tra ra được bối cảnh của Diệp Đông.

Nhưng điều này không có nghĩa Diệp Đông thật sự không hề có bối cảnh nào cả.

Có lẽ người chống lưng cho anh là thế lực vô cùng thần bí, cơ bản không tài nào tra ra được.

Nghĩ đến đây.

Vương Đức Thuận lập tức nói như đinh đóng cột: “Vương Huy Phát, con im miệng!”

“Ngài Sở đòi hai tỷ tiền bồi thường thì sẽ tha thứ cho chúng ta đã rất hào phóng rồi.”

“Nếu con còn dám nhiều lời, ba sẽ trục xuất con ra khỏi nhà.”

Sau đó, Vương Đức Thuận nhìn qua Diệp Đông.

“Ngài Sở, mong ngài cho tôi một chút thời gian, tôi lập tức sắp xếp người đem bán một phần gia tài, lập tức gom đủ hai tỷ tiền mặt cho ngài.”

Lúc Vương Đức Thuận nói câu này, trong giọng nói chứa đựng vẻ kính cẩn vô cùng.

Diệp Đông gật đầu rồi nói: “Được, tôi cho ông một chút thời gian vậy.”

Sau khi nói xong.



Cộp, cộp, cộp!

Tiếng bước chân của Diệp Đông lại vang lên lần nữa.

Tiếng bước chân này gần như trở thành ác mộng với tất cả những người có mặt tại đó.

Lần này, anh đi tới chỗ Hộ Liệt.

Lúc này, vẻ mặt của Hộ Liệt rất u ám và hằn học.

Diệp Đông nói: “Ông gây thêm một số phiền phức cho tôi.”

“Ban đầu nhà họ Vương nợ tôi ba trăm triệu, tôi nên đòi ba tỷ mới phải.”

“Gia chủ nhà họ Vương này cũng khá là hiểu chuyện đã xin lỗi trước, cho nên bớt còn hai tỷ, còn ông phụ trách bù nốt một tỷ đi.”

Nghe Diệp Đông nói vậy, đám người nhà họ Vương lại hít một hơi thật sâu.

Diệp Đông đúng thật là dám nói.

Đồng thời.

Trong lòng họ lại mang vẻ mong chờ và háo hức.

Diệp Đông muốn tiếp tục đắc tội với Hộ Liệt à?

Như vậy vừa hay.

Chỉ có như vậy, Hộ Liệt mới càng chắc chắn mời tông sư Bán Bộ Khương Lập Miên dạy dỗ Diệp Đông.

“Dượng, tên nhóc này thật sự quá ngông cuồng. Mong dượng mời Khương tông sư đến diệt nó đi.”

“Ba cháu bất tài lại không có đầu óc, thà cháu chủ động rời khỏi nhà họ Vương mang theo công ty trị giá năm trăm triệu kia dưới tên cháu đến thẳng gia tộc của dượng, mong dượng thu nhận.”

Lúc này Vương Huy Phát oán hận gào thét.

“Thằng con hư, im miệng!”

Vương Đức Thuận bỗng dưng tát một nhát lên mặt Vương Huy Phát.

Răng rắc!

Cái tát này trực tiếp đánh gãy xương gò má của anh ta.

Thậm chí đánh đến đầu anh ta choáng váng, trong thời gian ngắn cũng không cách nào phản ứng lại, không thể thốt nên lời.

Hộ Liệt nhìn Diệp Đông chằm chằm.

“Diệp Đông đúng không?”

“Không ngờ thực lực của mày lại rất mạnh.”

“Nhưng mày có thực lực của tông sư Bán Bộ không? Chắc chắn không thể nào.”

Mọi người trong nhà họ Vương là người của một gia tộc lớn có võ giả trấn giữ, đương nhiên cũng hiểu biết nhiều về võ giả.

Lúc này, chợt tỉnh táo lại.

Ngoại kình đến nội kình.

Nội kình tam phẩm đến nội kình nhị phẩm.

Nội kình nhị phẩm đến nội kình nhất phẩm.

Đây đều là ngưỡng lớn có độ khó cực kỳ cao.

Nhưng độ khó của nội kình nhất phẩm đến Bán Bộ Hóa Cảnh còn cao gấp mấy chục lần so với trước đây.

Toàn bộ Giang Bắc, tổng cộng tông sư trên Bán Bộ Hóa Cảnh mới có vài người.

Bán Bộ Hóa Cảnh đã thoát ly khỏi phạm vi võ giả thông thường.

Đây hoàn toàn là cảnh giới cần căn cơ và hiểu biết chính xác về võ đạo nhiều năm mới có thể đột phá được.

Rốt cuộc Diệp Đông còn quá trẻ.

Cho nên anh không thể nào là Bán Bộ Hóa Cảnh được.