Điện Vương Ở Rể

Chương 192: Tận mắt nhìn thấy



Lúc nhóm Hộ Cương đi theo vào cổng nhà.

Đương nhiên bọn họ cũng quay đầu lại nhìn Lâm Điềm Điềm một chút.

Trong mắt Hộ Cương ẩn chứa sự căm ghét tột độ.

Sự căm ghét đó hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.

Trước đó, Lâm Điềm Điềm dám mắng Hộ Liệt là lão già què chân, còn vô lễ với Diệp Đông.

Đám Hộ Cương đã thầm cho cô ta vào sổ đen.

Còn Hộ Kiệt thì hoàn toàn không ngoảnh lại nhìn cô ta.

Giờ phút này Hộ Kiệt chỉ có thể đi theo bên cạnh Hộ Liệt, cùng dẫn đường cho Diệp Đông.

Thật ra đám Hộ Cương cũng rất muốn xử lý Lâm Điềm Điềm ngay lập tức.

Cho dù Hộ Kiệt thích Lâm Điềm Điềm cũng không được.

Nhưng vừa rồi Diệp Đông không nói gì, đương nhiên bọn họ cũng không thể lập tức xử lý.

“Mọi việc đợi đến khi tiếp đãi ngài Sở xong rồi nói sau!”

“Chắc chắn Lâm Điềm Điềm sẽ phải chịu trừng phạt!”

Mấy người Hộ Cương thầm nghĩ trong lòng.

Bên ngoài cổng.

Chỉ còn lại một người.

Lâm Điềm Điềm.

Cô ta hoàn toàn ngây ngốc.

“Người vừa rồi lại là gia chủ nhà họ Hộ…”

“Không ngờ gia chủ nhà họ Hộ cũng gọi Diệp Đông là ngài Sở…”

“Chẳng lẽ quý ngài cao quý mà nhà họ Hộ muốn nghênh đón chính là Diệp Đông ư?”

“Lẽ nào sở dĩ Diệp Đông được nhà họ Lôi coi là khách quý cũng không phải bởi vì bọn họ thuê cậu ta làm võ giả của gia tộc, mà bởi vì Diệp Đông vốn là bề trên được tôn sùng, kính nể trước mặt nhà họ Lôi ư?”

Ực!

Lâm Điềm Điềm cảm thấy cực kỳ khó thở.

Cô ta cũng không ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Hơn nữa bởi vì tiếp xúc với nhà họ Lôi nên cô ta cũng biết một số bí mật mà người bình thường không biết.

Thế nên giờ phút này cô ta lại càng thấy mất mát, cô đơn và hối hận.

Bởi vì cô ta có thể đoán được địa vị của Diệp Đông là một ngọn núi cao chân chính.

“E là thân phận mợ chủ nhà họ Hộ của mình sẽ mất thật rồi…”

Lâm Điềm Điềm nghĩ đến tất cả những điều này, cả người cô ta không chịu nổi ngã xuống đất.

Cô ta vốn tưởng rằng đã đạt tới đỉnh cao cuộc sống, kết quả khi chỉ còn một bước nữa sẽ đặt chân đến nơi thì lại rơi thẳng xuống vực sâu.

Lúc cô ta cho rằng có thể giẫm lên Diệp Đông, lại phát hiện anh là Điện Vương vô hạn.

Tuyệt vọng! Hoàn toàn tuyệt vọng!

Đột nhiên.

Lâm Điềm Điềm lấy lại tinh thần.



“Dù sao mình và Diệp Đông cũng là bạn học cũ, đợi lát nữa mình sẽ cố gắng cầu xin cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ tha thứ cho mình!”

“Chỉ cần cậu ta nói thay mình một câu, chắc chắn nhà họ Hộ sẽ vẫn để mình làm mợ chủ…”

“Mình sẽ quỳ ở trước cánh cổng này cho đến khi Diệp Đông ra mới thôi… Bày tỏ lòng thành của mình.”

Lâm Điềm Điềm nghĩ đến những điều này, cô ta lập tức quỳ xuống trên con

đường bên ngoài cổng nhà họ Hộ.

Nhà họ Hộ.

Thật ra, phong cách tổng thể của nhà này đều theo lối hiện đại.

Hơn nữa, nhà họ Hộ tập hợp toàn bộ gia tộc, phàm là những người có quan hệ huyết thống trong phạm vi năm đời đều tập trung trong ngôi nhà này.

Những lãnh đạo cấp cao chủ chốt thì ở trong biệt thự.

Còn những thành viên còn lại thì được bố trí đến các tòa nhà khác.

Trên đường đi, tất nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ bắt gặp những thành viên khác của nhà họ.

Hộ Liệt là người có địa vị tôn quý nhất ở đây.

Ngày thường, những thành viên bình thường của nhà họ Hộ cũng không phải muốn gặp Hộ Liệt là có thể gặp.

Lúc gặp đều phải cực kỳ tôn kính chào hỏi.

Nhưng chắc chắn cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy lần này là khó quên nhất.

Gia chủ nhà họ Hộ nịnh bợ dẫn đường phía trước.

Những lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Hộ đều cung kính đi theo phía sau.

Vị khách quan trọng nhất và tôn quý nhất lại là một thanh niên tuổi ngoài đôi mươi.

Hộ Liệt cũng không đưa Diệp Đông đến đại sảnh.

Mà là đến một căn phòng bên cạnh gần như không có người hường xuyên lui tới.

Bây giờ Diệp Đông đã tu luyện Cửu Huyền Chân Long Quyết đến Ngưng Thần Cảnh. Đây là cấp bậc vượt xa võ đạo của tông sư Hóa Cảnh.

Thế nên cảm giác của anh vô cùng nhạy bén.

Vừa mới tới gần căn phòng bên này, anh đã có thể cảm nhận được dường như nhiệt độ của nơi này thấp hơn so với những nơi khác một độ.

Có lẽ người bình thường sẽ không cảm nhận được.

Hộ Liệt cung kính nói: “Ngài Sở, thanh Đoạn Kiếm đang ở trong căn phòng này.”

“Thanh Đoạn Kiếm này có thể tản ra một ít khí lạnh, thậm chí có thể khiến nhiệt độ của cả căn phòng thấp hơn bên ngoài năm đến mười độ. Thế nên tôi đã dùng nơi này làm thư phòng nghỉ mát vào mùa hè hằng năm.”

Diệp Đông gật đầu.

Lúc này Hộ Liệt mở cửa, dẫn Diệp Đông đi vào.

Những người khác đợi ở ngoài cửa.

Chẳng mấy chốc Hộ Liệt đã mang thanh Đoạn Kiếm tới.

Thanh Đoạn Kiếm này được Hộ Liệt cất giữ trong một chiếc hộp pha lê.

Xuyên qua chiếc hộp pha lê có thể nhìn thấy toàn bộ hình ảnh của nó.

Trên thân thanh kiếm này có vài vết loang lổ, trông rất cũ nát.

Không ai để ý tới, giờ phút này, trong mắt Diệp Đông đột nhiên toát ra vẻ hưng phấn.

“Bảo khí! Hơn nữa còn là bảo khí cao cấp! Thậm chí còn hơn cả cấp bậc bảo khí!”



Diệp Đông gần như điên cuồng gào thét trong lòng.

Trong Cửu Huyền Chân Long Quyết của Diệp Đông, nội dung của sách Cửu Huyền bao quát rất rộng và sâu, bao gồm y thuật, phong thủy, huyền môn, binh khí, thảo dược các loại,...

Đối với vô số người bình thường, bọn họ đều biết bây giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật, vũ khí nóng là mạnh nhất.

Nhưng trên thực tế đối với võ giả mà nói, họ vẫn tập trung vào vũ khí lạnh.

Chẳng hạn như, Diệp Đông cũng là người cực giỏi về súng ống, nhưng bình thường anh lại không sử dụng những thứ này.

Đối với võ giả, vũ khí lạnh như đao kiếm đạt đủ ý cảnh, có thể đạt tới cảnh giới vật và người hợp nhất với hiệu quả cực mạnh.

Mà bảo khí chính là phẩm chất cao nhất trong binh khí.

Nếu là một võ giả tông sư Hóa Cảnh đỉnh phong, trong trường hợp sử dụng bảo khí, có thể nói chỉ cần không tung ra bom nguyên tử thì tất cả vũ khí nóng sẽ rất khó làm gì được đối phương.

Nói ra thì Diệp Đông cũng là người phàm.

Hơn nữa anh vẫn chỉ là một chàng trai trẻ mới ngoài hai mươi tuổi.

Đương nhiên anh cũng sẽ phấn khích.

Hộ Liệt ở bên cạnh Diệp Đông, ông ta có thể cảm nhận được dường như Diệp Đông rất thích thanh Đoạn Kiếm này.

Trong lòng ông ta cũng hào hứng và mong đợi.

Điều ông ta lo lắng nhất là Diệp Đông sẽ ghét bỏ thanh kiếm này.

Lúc này.

Diệp Đông định mở hộp pha lê, lấy thanh Đoạn Kiếm này ra.

“Ngài Sở, gượm đã!”

“Một khi thanh kiếm này rời khỏi hộp pha lê sẽ lập tức tỏa ra khí lạnh cực mạnh, đủ để đánh vào tâm mạch…”

Lúc này Hộ Liệt vội nói.

Từng có một lần, Hộ Liệt sắp xếp người trong tộc lau chùi thanh kiếm này.

Kết quả, người trong tộc có nội kình nhị phẩm kia vừa mở chiếc hộp pha lê phủ bụi ba năm này ra, khí lạnh lập tức xông vào tâm mạch, chết ngay lập tức.

Hộ Liệt suy đoán, cho dù là tông sư Hóa Cảnh, e là cũng phải chịu tổn thương tâm mạch nghiêm trọng khi đối mặt với khí lạnh như vậy.

Diệp Đông khoát tay nói: “Không sao đâu!”

Anh vừa dứt lời.

Diệp Đông đã mở hộp pha lê ra.

Một luồng khí trắng vô cùng lạnh lẽo lập tức bốc lên, phả thẳng vào mặt Diệp Đông.

Hai mắt Hộ Liệt gần như căng thẳng đến cực hạn.

“Ngài Sở, cẩn thận…”

Thậm chí Hộ Liệt còn đưa ra một quyết định dứt khoát.

Ông ta lấy một cánh tay còn sót lại của mình che chắn cho Diệp Đông.

Như vậy, hai cánh tay của ông ta đều tàn phế.

Nhưng ông ta cảm thấy làm vậy hoàn toàn xứng đáng.

Hộ Liệt cắn chặt răng, nhắm mắt lại.

Dường như ông ta có thể nhìn thấy cảnh cánh tay này của mình bị đóng băng và tàn phế.