Nhưng những biểu hiện và động tác kia của mọi người cũng chỉ diễn ra trong vòng một, hai giây mà thôi.
Về phần những cậu chủ khác cũng lao vào phòng theo.
Đương nhiên bọn họ phải làm tốt nhiệm vụ phục vụ Hàn Vạn Lâm và Lôi Chấn.
Nhưng vừa mới vào cửa, mọi người đã ngây ra.
Ngay sau đó, vẻ mặt ai nấy tràn ngập vẻ kính sợ, cung kính đứng ngoài cửa.
Những cậu chủ này đều là người đã từng dự định theo Hàn Vạn Lâm đến Hoa Dạng Niên Hoa ăn sinh nhật lần trước.
Cho nên, bọn họ cũng từng gặp Diệp Đông.
Một vài ký ức về chuyện ngày hôm đó vẫn còn như in, bởi vì dáng vẻ cung kính có thừa của Hàn Vạn Lâm đối với Diệp Đông thật sự khiến họ quá sốc.
Hai người Lôi Chấn và Hàn Vạn Lâm đã chạy tới chỗ cách Diệp Đông khoảng ba mét.
“cậu Diệp, không ngờ lại là cậu.”
Lôi Chấn mừng rỡ.
Hàn Vạn Lâm cũng rất kích động, đương nhiên cùng lúc đó, cũng không kém phần lo lắng bất an.
“cậu Diệp, đều là tôi không tốt, làm phiền ngài dùng cơm...”
Thật ra Diệp Đông hoàn toàn không trách họ.
Dù sao thì những kẻ cáo mượn oai hùm cũng là Lý Cương và cả nhà Vương Bảo Quốc.
“Tên kia là lưu manh trong thôn à?”
“Tôi không muốn nhìn thấy ông ta xuất hiện trước mặt cả nhà dì Vương, tác oai tác quái ở tiệm thịt lừa nữa.”
Diệp Đông nói thẳng.
Hàn Vạn Lâm lập tức nói: “cậu Diệp cứ yên tâm. Sau này ông ta sẽ không có chỗ trong thôn và vùng này nữa.”
“Cho dù là ai, nếu dám gây bất lợi cho cả nhà dì Vương cùng với cửa hàng thịt lừa đồng nghĩa với khiêu chiến với tôi!”
Lôi Chấn cũng nói: “Nếu có ai làm như vậy, cũng tương đương với động chạm đến nhà họ Lôi!”
Cậu cả nhà họ Hàn và cậu cả nhà họ Lôi tiếng tăm lừng lẫy đều tự mình tỏ thái độ như thế.
Lý Cương và cả nhà Vương Bảo Quốc ai nấy bị sốc đến ngây người.
Sao bọn họ lại cung kính với Diệp Đông như vậy?
Rốt cuộc Diệp Đông có địa vị như thế nào?
Chẳng phải là con trai của Lưu Thục Tuệ sao?
Mà Lưu Thục Tuệ không phải là bác gái làm công cho bà chủ của tiệm bánh bao à?
Nếu không phải Vương Bảo Quốc đã từng chính mắt nhìn thấy Hàn Vạn Lâm, thậm chí ông ta còn cho rằng Hàn Vạn Lâm trước mặt là kẻ giả mạo đang diễn kịch.
Mặc dù trong lòng bọn họ có mười ngàn câu hỏi, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi.
Bởi vì bọn họ biết mình và Hàn Vạn Lâm chênh lệch lớn cỡ nào.
Còn với Lôi Chấn thì càng thua kém không thể vượt qua.
Nếu bọn họ mở miệng hỏi là cực kỳ bất kính.
Sau đó, Diệp Đông nhìn về phía cả nhà dì Vương.
“Dì Vương không ngại thì tiếp theo để cháu làm chủ xử lý việc này nhé?”
Tuy rằng dì Vương biết Diệp Đông rất tài giỏi, thậm chí còn giúp nhà dì Trương giải quyết vấn đề.
Nhưng bao gồm cả bà và cả nhà dì Trương cũng không thể tưởng tượng được Diệp Đông lại có năng lực mạnh như vậy.
Nghe nói cảm nhận và chính mắt nhìn thấy là hoàn toàn khác nhau.
Giờ phút này, cả nhà dì Vương cũng vì vậy mà ngây ra.
“Ừ, được, cậu làm chủ đi...”
Dì Vương gần như vô ý thức trả lời.
Diệp Đông cũng không đùn đẩy nữa.
“Những người không liên quan ra ngoài hết đi!”
“Bao gồm cả nhà bọn họ.”
Diệp Đông chỉ đám người Vương Bảo Quốc nói.
Sau đó lại bổ sung.
“Còn các cậu, nếu muốn nếm thử thịt lừa ở đây thì bên cạnh còn phòng, các cậu qua đó ăn là được.”
Hàn Vạn Lâm và Lôi Chấn lập tức nói: “Vâng, cậu Diệp!”
“cậu Diệp, chúng tôi sai rồi! Dù sao chúng tôi cũng là người một nhà với dì Vương của cậu, đánh gãy xương còn dính gân kia mà, xin cậu đừng đuổi chúng tôi đi!”
Lưu Hướng Lệ lập tức cầu xin.
Hàn Vạn Lâm và Lôi Chấn nhìn thoáng qua Diệp Đông.
Diệp Đông hoàn toàn không quan tâm tới bà ta.
Lập tức.
Hàn Vạn Lâm vơ luôn khúc xương đã gặm trên bàn nhét vào chặn miệng bà ta lại.
Những cậu ấm khác cũng lập tức ra tay.
Bọn họ khống chế cả nhà Vương Bảo Quốc và Lý Cương, đang định giải đi thì…
Đúng lúc này.
Một người phụ nữ mặc đồng phục chạy tới.
Thậm chí trên quần áo còn in tên ‘tiệm vàng Thế Gia’.
Rõ ràng cô ta là nhân viên của tiệm vàng Thế Gia.
Nói đúng hơn là quản lý bán hàng của tiệm vàng đó.
Cô ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng hoảng sợ.
Nhưng may thay nhìn thấy Diệp Đông ở chỗ kia.
Trong mắt lập tức chỉ còn lại vị khách quý hào phóng Diệp Đông này.
Cô gái kia tươi cười nói.
“Ngài Sở, đây là biên lai và hóa đơn đào mừng thọ bằng vàng ròng mà ngài đã mua.”
“Ngài có thể dùng biên lai này để hưởng các dịch vụ hậu mãi như đổi mới và vệ sinh vân vân.”
Trong lòng quản lý bán hàng vẫn còn nhớ như in Diệp Đông gần như không chớp mắt mua đào mừng thọ nặng khoảng chừng nửa ký.
Đương nhiên cô ta phải thể hiện tốt trước mặt Diệp Đông, tranh thủ để lại ấn tượng tốt.
Lúc ấy Diệp Đông khá sốt ruột, đi vội...
Nên cô ta đã chủ động nói lát nữa sẽ mang biên lai và hóa đơn đến tiệm cơm chỗ Diệp Đông dùng bữa.
Đó là lý do cô ta xuất hiện ở đây.
Diệp Đông gật đầu, nhận biên lai và hóa đơn, giao cho dì Vương.
“Dì Vương, giữ đi!”
Đám người Lưu Hướng Lệ, Vương Kim Kỳ và Vương Bảo Quốc vốn đã trợn tròn mắt, lúc này trong lòng lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Thì ra đào mừng thọ mà Diệp Đông tặng là vàng ròng trăm phần trăm.
Buồn cười là ban đầu bọn Vương Bảo Quốc, Vương Kim Kỳ lại cười nhạo Diệp Đông, còn cho rằng đó chỉ là rác rưởi mấy trăm tệ.
Không ngờ bây giờ sự thật bày ra trước mắt, bọn họ mới là rác rưởi.
Đám người Lôi Chấn và Hàn Vạn Lâm nhanh chóng giải hết cả nhà Vương Bảo Quốc và Lý Cương đi ra ngoài.
Đồng thời, Hàn Vạn Lâm còn lập tức liên lạc với công ty nội thất, chỉ hơn mười phút đã sửa sang lại căn phòng cũ nát kia với tốc độ nhanh nhất.
“cậu Diệp, vậy chúng tôi qua phòng bên cạnh trước.”
Lôi Chấn cung kính nói.
Diệp Đông gật đầu: “Lát nữa tôi cũng qua đó một chuyến.”
Lôi Chấn và Hàn Vạn Lâm nghe xong, trong lòng lập tức hưng phấn và chờ mong.
Ngay sau đó.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
“Diệp Đông, cậu quen bọn họ à?”
Vương Ái Quốc nuốt nước bọt, lúc này mới có thể nói một câu hoàn chỉnh.
Diệp Đông gật đầu, nói: “Đúng vậy chú Vương, còn khá thân nữa.”
Trong lòng đám người Vương Ái Quốc chấn động.
Sao ông ta không nghe nhắc tới Lôi Chấn gì cả!
Tuy nhiên, bởi vì quan hệ với Vương Bảo Quốc nên ông ta vẫn thường xuyên nghe nói về tập đoàn Thủ Giang...
Mà Hàn Vạn Lâm chính là cậu cả nhà họ Hàn. Đây chính là người mà cả đời bọn họ cũng không thể tiếp xúc.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, Diệp Đông mà ông ta tiếp xúc hiện giờ vậy mà lại là người mà cả Hàn Vạn Lâm và Lôi Chấn đều phải tôn kính.
Mà Diệp Đông còn có thể chân thành gọi mình là chú Vương.
Phải biết rằng, nếu so với Hàn Vạn Lâm thì ông ta chỉ là hạng thấp kém mà thôi.