Tuy Liên Thục Giai là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Giang, địa vị cao quý hơn anh ta.
Nhưng chung quy ở trước mặt phu nhân, đương nhiên anh ta phải nghe theo dặn dò của bà ta.
Bây giờ anh ta chỉ cần tung một chưởng, có thể Diệp Đông sẽ biến thành kẻ ngốc.
Khi trở về, phu nhân sẽ thưởng cho anh ta ít nhất là ba mươi triệu.
Một võ giả khác đang thản nhiên đứng đó.
Anh ta đang chơi với khẩu súng lazer trên tay.
Dáng vẻ như không có việc gì.
“Tông sư rất mạnh ư?"
“Thế thì, tôi chính là tông sư vậy."
Diệp Đông lên tiếng.
Đồng thời, anh cũng tung ra một chưởng.
Trực tiếp giáng một chưởng về phía tên võ giả gầy gò mang đôi găng tay đặc biệt.
Tên kia nở nụ cười mỉa trên môi: ‘Vậy mà dám can đảm tay không tấc sắt đối đầu với mình, đúng là nực cười.’
Vào lúc Diệp Đông sắp tiếp xúc với lòng bàn tay.
Anh tăng tốc độ nhanh lên ít nhất gấp ba lần.
Hóa thành ảo ảnh
Thậm chí tên võ giả gầy gò còn chưa nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tay của Diệp Đông đã nắm chặt cổ tay anh ta, thậm chí dùng sức rất lớn giống như dời núi lấp biển truyền đến, bóp chặt tay anh ta.
Lách cách! Kẽo kẹt! Răng rắc!
Ba âm thanh liên tiếp vang lên gần như chỉ trong vòng một giây.
Xương cốt trên cổ tay của tên võ giả gầy gò đã bị nứt thành từng mảnh vụn.
Cùng lúc đó.
Một cỗ sức mạnh vẫn đang tiếp tục truyền đến.
Toàn bộ cánh tay của anh ta bị điều chỉnh đến móp méo, đánh nhẹ.
Hướng của cú đánh nhắm ngay vào đầu của chính anh ta.
Chát!
Âm thanh vang dội vang lên.
Đồng thời, một bên xương gò má của anh ta đã bị nứt hoàn toàn và chảy máu.
Trọng lực đè ép truyền đến.
Anh ta trừng to hai mắt, vẻ mặt không dám tin.
Sau đó, cả người anh ta đờ đẫn.
Não bị chấn động là chuyện tất nhiên.
Cộng thêm, sóng điện từ trên đôi găng tay đặc biệt kia chắc chắn dẫn đến việc gây rối loạn dây thần kinh của anh ta.
Nói cách khác, tất nhiên anh ta sẽ trở thành kẻ ngốc.
“Thục Giai, mẹ xem con làm sao hẹn hò với một tên thư sinh vừa ngốc nghếch vừa bị hủy dung như cậu ta.”
Dương Văn Tuệ tự cho mình đúng và lên tiếng.
Nhưng mà.
Bà ta vừa nói dứt chữ cuối cùng trong câu này.
Bà ta cũng đơ người.
Toàn bộ hiện trường yên ắng hẳn.
Bà ta nhìn thấy trạng thái của tên võ giả gầy gò.
Tên võ giả kia cũng ngỡ ngàng.
Họ là võ giả nội kình cuối cấp nhất phẩm.
Ở Khế Lệ này, họ chắc chắn là sự tồn tại ngạo nghễ và mạnh nhất.
Cho dù là toàn bộ Giang Bắc, đó đều là sự tồn tại có thể chống đỡ gia tộc cấp tỉnh cấp hai.
Nhưng bây giờ, đồng bọn của anh ta đã bị Diệp Đông bóp nát cổ tay, đánh đến mức hóa thành kẻ ngốc.
Lốp ba lốp bốp!
Trong lúc họ ngây người, hiện trường cũng vô cùng yên ắng.
Đột nhiên cánh tay của tên võ giả gầy gò bị bóp nát cổ tay phát ra một tràng âm thanh.
Đây là tiếng xương cốt nứt toạc.
Hiển nhiên, đây là cỗ sức mạnh do Diệp Đông truyền ra, cuối cùng bây giờ nó cũng được thể hiện ra toàn bộ.
“Anh cũng muốn hủy dung và đánh cho tôi thành kẻ ngốc ư?”
Diệp Đông nhìn sang tên võ giả còn kia rồi lên tiếng.
Tên võ giả kia chợt hoàn hồn, đối mặt với đôi mắt của Diệp Đông.
Anh ta dường như nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của ma thần vô thượng, cả người không khỏi run rẩy.
Lạch cạch!
Thậm chí khẩu súng lazer mà anh ta đang cầm trong tay còn rơi thẳng xuống đất.
Hình như anh ta vô thức quỳ xuống đất.
“Không không không, tôi không dám thưa đại nhân!”
Tên võ giả kia đã hồn vía lên mây từ lâu.
“Bác gái, người mà bác đưa tới có vẻ rất yếu thì phải.”
“Tôi sẽ không để cậu đưa Thục Giai đi!”
Diệp Đông nhìn Dương Văn Tuệ.
Bà ta cũng bị chấn động chưa từng có rồi kịp hoàn hồn lại.
Nhưng chẵng mấy chốc, ánh mắt của Dương Văn Tuệ trở nên kiên quyết vô cùng.
“Diệp Đông, tuy cậu rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ vì cậu không có nền tảng.”
“Cậu cơ bản không biết hào môn thế gia thực thụ mạnh đến mức nào!”
“Thục Giai muốn ở lại Khế Lệ cũng được, cậu phải chứng minh là mình có năng lực nhất định.”
“Như vậy đi, tôi biết cậu bảo con bé chuẩn bị thành lập công ty mỹ phẩm. Nếu cậu có thể khiến doanh số bán hàng của công ty này đạt một trăm triệu trong vòng một tháng, tôi có thể để Thục Giai ở Khế Lệ thêm nửa năm!”
“Nếu cậu không là được, với năng lực thế gia trăm năm của nhà họ Giang, muốn đưa con bé đi, cho cậu đả kích nặng nề là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Nghe Dương Văn Tuệ nói xong, Liên Thục Giai bỗng thấy sốt ruột.
“Mẹ, làm sao một công ty mới có thể đạt doanh thu một trăm triệu trong một tháng được chứ?”
“Cho dù là một công ty do nhà họ Giang thành lập, dựa vào các mạng lưới quan hệ và thực lực của nhà họ Giang cơ bản cũng không làm được!”
Diệp Đông lại lên tiếng.
“Được, cháu nhận vụ cá cược này.”
“Nhưng doanh thu một trăm triệu trong một tháng cần phải thay đổi một chút…”
Dương Văn Tuệ trực tiếp duỗi tay ra, vẻ mặt coi thuờng và không kiên nhẫn: “Không thể được…”
Ai có ngờ bà ta vừa định nói ra ba chữ này thì đã bị Diệp Đông cắt ngang.
“Đổi thành một tỷ đi!”
Sau khi Liên Thục Giai nghe xong, cô đúng là có hơi điên lên.
“Diệp Đông, anh điên à, một tỷ… sao có thể…”
Đôi mắt của Diệp Đông tỏ ra vô cùng kiên định, anh nhìn cô: “Thục Giai, mong em hãy tin ở anh!”
Dương Văn Tuệ cũng vỗ tay và nói: “Được! Diệp Đông, cậu cũng có bản lĩnh đấy!”
“Theo như lời cậu nói đi, một tỷ.”
“Nếu cậu không làm được, vậy thì chẳng những tôi phải đưa Thục Giai đi, và sau này cậu không được có bất kỳ dính dáng gì tới con bé.”
“Tên nhóc, hãy nhớ, cậu không được tùy tiện động vào Thục Giai. Và còn phải bảo đảm an nguy cho con bé. Nếu không, tôi sẽ lấy thực lực thế gia trăm năm của tôi hỏi tội cậu đấy!”
Đương nhiên Dương Văn Tuệ nhìn ra Liên Thục Giai vẫn còn trong trạng thái chưa bị phá thân.
Theo bà ta thấy, điều nay cũng có nghĩa là trong lòng của Diệp Đông vẫn còn kiêng dè uy quyền của bà ta và nhà họ Giang.
Nhưng bà ta định chèn ép, cảnh cáo anh vài câu.
Chung quy, Liên Thục Giai vẫn có hôn ước, không thể xảy ra bất trắc!
Đối với bà ta mà nói, Dương Văn Tuệ nắm chắc việc chia cắt Diệp Đông và Liên Thục Giai, để cô lấy tấm thân trong sạch thực hiện hôn ước kia.
Dù gì Dương Văn Tuệ cũng là mẹ ruột của Liên Thục Giai.
Dù nói ra lời này…
Diệp Đông vẫn tỏ ra tươi cười: “Bác gái, cháu tôi bảo đảm an toàn cho Thục Giai thật tốt.”
“Hơn nữa, cháu cũng sẽ không tùy tiện động vào cô ấy.”
Diệp Đông còn phải duy trì tấm thân thuần dương, đương nhiên sẽ không dễ dàng động vào Liên Thục Giai.
Dương Văn Tuệ lạnh lùng lên tiếng: “Đừng gọi tôi là bác gái, cậu không xứng!”
Bà ta và hai tên võ giả kia quay người rời đi.
Diệp Đông lại cười rồi nói: “Bác gái đi thong thả ạ…”
Dương Văn Tuệ sững người một lúc, sau khi hừ lạnh một tiếng thì mới bỏ đi.