Điện Vương Ở Rể

Chương 237: Đã biết



Hắn giống như bị điện giật vậy.

“Cảm ơn sự tín nhiệm của ba, con nhất định sẽ nỗ lực ạ.”

Giọng nói của Locke Jason run lẩy bẩy.

Được ba ruột nói mình là ứng cử viên đầu tiên cho thiếu gia chủ, điều đó có nghĩa là hơn một nửa khả năng anh ta sẽ trở thành thiếu gia chủ.

Ông Locke gật đầu, nói: “Được rồi. Bây giờ sản phẩm của Quốc Tế Phong Vân đã bắt đầu bán bình thường.”

“Ở trong Hoa Quốc này, chắc không ai như chúng ta có thể cống hiến sức lực đâu.”

“Chúng ta cũng về nước thôi. Đồng thời, chúng ta cũng phải làm tốt việc vận hành quốc tế với các sản phẩm của Quốc tế Phong Vân.”

Nghe ông Locke nói vậy, trong lòng của Locke Jason dậy sóng chập trùng, vô cùng chấn động.

Điều này có nghĩa là, sở dĩ ông Locke dừng chân tại Hoa Quốc, chần chừ không đi, hoàn toàn không phải để chờ Diệp Đông dặn dò.

Hơn nữa, bản thân có thể trở thành ứng cử viên đầu tiên của vị trí thiếu gia chủ cũng hoàn toàn là vì Diệp Đông.

“Sau này mình nhất định sẽ lấy việc phục vụ tốt ngài Sở làm nguyên tắc chuẩn hàng đầu.”

Locke Jason nói thầm trong lòng.

Lúc này.

Ông Locke nói xong, cũng móc điện thoại ra gọi một cuộc cho Diệp Đông.

Locke Jason và quản lý cấp cao khác của tập đoàn Locke chính mắt nhìn thấy ông Locke vốn đang ngồi trên ghế, lúc này ông ấy lại đứng lên, dáng người hơi khom xuống giống như Diệp Đông đang ở trước mặt vậy.

“Ngài Sở, không biết ngài có chuyện gì khác cần dặn dò không?”

Diệp Đông lên tiếng: “Không có.”

Ông Locke cung kính đáp: “Ngài Sở, vậy tôi về nước trước đây.”

Anh gật đầu và nói: “Ừm, ông về nước đi. Nếu có thời gian, tôi sẽ đưa ông một viên Tiêu Dao Hoàn phiên bản nâng cấp hơn.”

Sau khi ông Locke nghe xong, vẻ mặt lập tức kích động và đỏ ửng cực kỳ.

“Cảm ơn ngài Sở.”

Locke Jason thậm chí có thể nhìn thấy hai chân của ông cụ chí cao vô thượng trong gia tộc của mình khẽ run rẩy, hành động như muốn quỳ xuống tạ ơn.

Anh ta không còn nghi ngờ gì, nếu Diệp Đông ở trước mặt ông cụ, chắc chắn ông ấy sẽ quỳ xuống để tạ ơn.

Sau khi cúp máy.

Ông Locke nhìn sang Rock Jason.

“Jason, chắc con cũng biết rồi, ngài Sở chính là ân nhân tái tạo của ba.”

“Ba nói con nghe vậy đi. Về khía cạnh võ đạo, ba biết hai năm trước, ngài ấy có thể dễ dàng nghiền nát ba.”

“Còn về mặt y đạo, ngài ấy có ân tái sinh ba.”



“Ngài ấy là thần y thực thụ, đoạt mạng từ tay của Diêm Vương.”

Lúc ông Lock nói những câu này, giọng của ông ấy run run.

Tuy Locke Jason cũng biết một số chuyện liên quan tới Diệp Đông.

Nhưng những gì anh ta biết được lại cực kỳ ít.

Bây giờ ba anh mới nói cho biết nội dung tương đối nhiều như vậy.

Điều này có nghĩa là ông Locke thật sự xem anh ta là ứng cử viên đầu tiên làm thiếu gia chủ.

Vì vậy anh ta kích động.

Đồng thời anh ta cũng vì những câu nói của ông Locke mà cảm thấy chấn động vô cùng.

Chẳng mấy chốc, họ đã ngồi lên chuyên cơ rời khỏi Hoa Quốc.

Trên bầu trời xanh mấy ngàn mét.

Locke Jason nhìn xuống dưới, trong lòng cảm thán.

“Tại đất nước cổ xưa này có một sự tồn tại có thể quyết định số phận và tiền đồ của mình.”

Trong sân cổ kính của Tô Hàng.

Mẹ của Liên Thục Giai, Dương Văn Tuệ đang ngồi sửa soạn trước bàn trang điểm.

Nhưng vẻ mặt của bà ta có chút không vui.

Dù gì trên mặt có thêm rất nhiều nếp nhăn và nám, đến mức bây giờ chỉ đơn thuần là đánh lớp phấn lót cũng phải đánh một lớp thât dày.

Thật đúng như người khác mô tả, không ỷ lại việc quét sơn lót lên tường.

“Văn Văn, dạo này cô có nghe nói mỹ phẩm nào có hiệu quả tốt không?”

Dương Văn Tuệ nói với cô gái bên cạnh đang chải đầu cho mình.

Cô gái này tên là Văn Văn.

Đại gia tộc thật ra vẫn có thị nữ, xưng hô nghe có vẻ giống cổ đại vậy.

Nhưng phần lớn gia đình hiện đại ngày nay đều gọi bảo mẫu mà thôi.

Trên thực tế, đây quả thật sự tồn tại hiển nhiên của đại gia tộc, còn kiểu xưng hô nha hoàn, thị nữ…

Văn Văn kia lập tức nhớ đến Mỹ Dung Sương và Nghịch Nhan Thủy của công ty Quốc tế Phong Vân đầy ắp trong vòng bạn bè của mình.

Thậm chí trong vòng bạn bè, có cô gái được chàng trai theo đuổi ba năm mà vẫn chưa đồng ý, sau khi nhận được Mỹ Dung Sương thì đồng ý ngay.

Còn nữa, trong vòng bạn bè hình như khắp nơi đều có viết liên quan đến Mỹ Dung Sương: Trận sương đầu tiên trong mùa thu, không phụ gặp gỡ, không phụ đời này, cuộc sống đáng mong đợi…

Văn Văn là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, đương nhiên cũng thích làm đẹp.



Nhưng cô ta luôn khổ sở vì không mua được, dẫu sao bây giờ Mỹ Dung Sương cơ bản có tiền cũng không mua được, toàn bộ đã được bán sạch.

Nhưng nếu bà Giang này muốn mua, cô ta nghĩ chắc vẫn có đủ năng lực mua được.

Mà Văn Văn là thị nữ của Dương Văn Tuệ, đương nhiên cũng có thể tranh thủ dùng ké, lấy thừa một lọ để thỏa mãn lòng hư vinh của cô gái này, đem khoe khoang trước mặt đám bạn thân trong vòng bạn bè của mình.

Nghĩ đến mấy chuyện này, Văn Văn cảm thấy rất háo hức.

Cô ta lập tức lên tiếng: “Bà Giang, quả thật có một loại mỹ phẩm như vậy, đang rất ‘hot’, hiệu quả cực tốt.”

Chính ngay lúc này.

Điện thoại của Dương Văn Tuệ lại reo lên.

Bà ta nhìn thoáng qua, là người quản lý nghề nghiệp của nhà mình, Tổng giám đốc Mã, Mã Vân Đằng.

Đối với Dương Văn Tuệ mà nói, sản nghiệp của nhà họ Giang rất lớn, địa vị rất cao, Mã Vân Đằng bẩm báo chuyện của sản nghiệp gia tộc. Thật ra Dương Văn Tuệ cũng không mấy gì quan tâm, còn không bằng dưỡng da của mình quan trọng hơn.

Dương Văn Tuệ lập tức cúp máy.

“Văn Văn, mỹ phẩm mà cô nói có tên là gì?”

Lúc này, cô ta lên tiếng: “Bà Giang, gọi là Phong Vân…"

Nhưng mà.

Cô ta còn chưa nói hết câu.

Điện thoại của Dương Văn Tuệ lại reo lên.

Văn Văn nói ra thì cũng chỉ là một thị nữ, đương nhiên không thể quấy rầy Dương Văn Tuệ nghe điện thoại, cô ta bèn dừng cuộc nói chuyện lại.

Vẻ mặt của Dương Văn Tuệ đã lộ vẻ bực tức.

Bà ta trực tiếp nghe máy.

“Mã Vân Đằng, nếu cậu không có chuyện gì quan trọng, bây giờ tôi lập tức cách chức cậu đấy.”

Trong điện thoại, Mã Vân Đằng cũng sợ sệt.

“Bà Giang, là chuyện liên quan đến đại tiểu thư và Diệp Đông của công ty Quốc tế Phong Vân kia.”

Dương Văn Tuệ càng thêm giận dữ: “Tôi nói rồi, đợi đến cuối tháng báo doanh thu của họ cho tôi, không cần phải lúc nào cũng báo cáo, thời gian của tôi rất kín.”

“Một công ty tồi tàn bé xíu, doanh thu một tháng cũng sẽ không vượt nổi chục triệu đâu.”

Lúc này, Mã Vân Đằng nói: “Bà Giang, doanh thu của họ đã vượt một tỷ rưỡi rồi. Hệ thống bán hàng của họ rất bảo mật, không cách nào tra được tình hình đặt hàng. Nhưng có thể xác nhận là có rất nhiều đại lý trực tiếp ngồi chuyên cơ đến chờ lấy hàng.”

Dương Văn Tuệ ngỡ ngàng: “Cái gì? Không thể nào. Hiệp hội mỹ phẩm và Hiệp hội thực phẩm chức năng vô dụng hết ư? Có sự áp chế của bên này, ai dám hợp tác với họ chứ?”

Vẻ mặt của Mã Vân Đằng cũng lộ vẻ chua xót: “Bà Giang, hiệu quả của những sản phẩm đó quá 'hot’, đã làm bùng nổ toàn bộ thị trường mỹ phẩm và thực phẩm chức năng. Cho nên, bán những sản phẩm này cũng đồng nghĩa với việc đếm tiền… Vì vậy, rất nhiều đại lý cơ bản không đếm xỉa hai hiệp hội lớn này.”

“Vốn có lợi nhuận trăm phần trăm đã khiến người ta điên cuồng rồi.”

Lúc Mã Vân Đằng nói câu này, thật ra trong lòng anh ta đã có xúc động, nên kêu người nhà làm đại lý bán những sản phẩm này, chắc chắn có thể kiếm được một khoản lớn.