“Tổng giám đốc Thường, hình như người đàn ông kia là thiếu chủ Trần Dũng của nhà họ Trần ở thành phố Lâm Bác!”
“Anh ta cũng là khách hàng VIP cấp hoàng kim của chúng ta!”
Một phó tổng giám đốc nhận ra Trần Dũng, lập tức báo cho tổng giám đốc Thường biết.
Dù sao gia tộc lớn như thế đều là khách hàng tôn quý của công ty hàng không như bọn họ.
CHưa kể, ngoại trừ công ty hàng không, dưới danh nghĩa nhà họ Thường còn có sản nghiệp khác nữa!
Làm tốt quan hệ với các gia tộc lớn đương nhiên là có lợi cho quá trình mở rộng nghiệp vụ.
Tổng giám đốc Thường gật đầu: “Đi, mau đi xem!”
Trên thực tế, khi tổng giám đốc Thường nhìn Diệp Đông thì cũng cảm thấy hơi quen mắt.
Nhưng ông ta không nhớ tới đã gặp người này ở đâu rồi, chỉ cho là tình cờ thôi.
“Ha ha ha! Nói cho cùng! Bạn học Diệp Đông của anh đây còn chẳng bằng thằng ăn mày ấy chứ!”
“Chờ đến Ma Đô rồi, anh nhất định sẽ đặt một phòng có giường lớn để âu yếm hai cưng…”
Trần Dũng cười lớn, nói với hai thư ký chân dài của mình như thế.
Thậm chí anh ta còn chẳng màng ánh mắt người xung quanh, vươn hai tay nắn b óp cơ thể hai cô thư ký chân dài.
Đồng thời, hai thư ký chân dài cũng phát ra tiếng cười khanh khách.
Có vài hành khách gần đó nhìn về phía Trần Dũng đầy hâm mộ.
Dù sao thì được hai cô gái xinh đẹp lại chân dài hầu hạ là chuyện bọn họ tha thiết ước mơ mà không được…
Chỉ là…
Trần Dũng còn chưa kịp nói cho dứt lời…
Anh ta chợt cảm thấy miệng mình bị ngăn chặn.
Hai thư ký chân dài vốn đang cười khanh khách cũng chợt cảm thấy có cái gì chặn ngang cổ họng!
Khụ khụ!
Ba người dùng sức ho khan vài tiếng mới hộc thứ lạ trong cổ họng ra!
Nhìn lại mới thấy, lại là ba tờ tiền một trăm vừa rồi bị Trần Dũng khạc nhổ, còn dẫm mấy cái!
Ba người thấy rõ thì lại bắt đầu nôn khan!
“Đồ hạ đẳng vô liêm sỉ, mày lại dám cả gan bất kính với tao! Xem tao có gi ết chết mày không!”
Trần Dũng tức đến nổ phổi.
Anh ta trực tiếp đạp thẳng về phía Diệp Đông một chân.
Trần Dũng này hoàn toàn không tính là võ giả.
Bình thường anh ta chỉ học chút taekwondo, biết tí khoa chân múa taty, dùng để tán gái mà thôi.
Nhưng với người thường mà nói, trông còn có vẻ rất đáng gờm.
“Động tác của cậu trai kia nhanh ban nãy thật đấy, chúng ta đều chưa nhìn ra cái gì, tờ tiền dính đầy nước bọt kia đã chui vào miệng cậu chủ này rồi!”
“Động tác nhanh có tác dụng rắm gì! Cậu ta chắc chắn sẽ bị chỗ dựa của cậu ấm này nghiền áp đến chết!”
Quần chúng vây xem đều nhỏ giọng nghị luận.
“Cậu Trần, mau đạp chết tên ti tiện này!”
Kia thư ký chân dài cũng kêu lớn.
“Được! Anh sẽ đạp chết nó!”
“Giày của anh đây là hàng đặc chế, trên giày có dao nhọn!”
Vẻ mặt Trần Dũng âm trầm cực kỳ.
Mũi giày của anh ta thật sự bật ra một con dao nhọn.
Có thể thấy được, đây là kiểu giày phòng thân được đặt làm riêng cho đám con em quyền quý!
Đáng tiếc…
Một chân này của Trần Dũng vừa vươn tới.
Diệp Đông đã trực tiếp tung cước.
Một cước này thậm chí vang lên tiếng xé gió vun vút.
Ngay sau đó, chân Diệp Đông vòng qua chân Trần Dũng đang đưa tới, đá thẳng vào đầu gối anh ta!
Răng rắc!
Từ vị trí đầu gối đến tận gót chân của Trần Dũng đều phát ra tiếng đứt gãy liên tiếp!
Đoạn xương này gần bốn mươi centimet, vậy mà lại bị gãy thành cả trăm khúc!
Thậm chí luồng khí Diệp Đông đá ra quá mạnh mẽ, không ngừng lao tới, chấn cho con dao ở mũi giày của Trần Dũng vỡ tan tành, rơi lả tả xuống đất.
Trần Dũng bị đá bay ngược ra ngoài, trực tiếp nện lên người hai thư ký chân dài kia, đè hai người họ dưới thân.
Đương nhiên, ba người cùng nhau trượt dài đến tận khi đụng phải thùng rác cạnh đó, tro bụi từ thùng rác bay lả tả xuống mặt của bọn họ!
Tổng giám đốc Thường đang đi về phía bên này, thấy cảnh ấy thì khiếp sợ khôn kể!
Ngay tại vừa rồi, Lý Khải cũng đã gọi điện thoại cho ông ta, nói vị khách muốn đi máy bay tư nhân kia đã tới sân bay rồi.
Người nọ sẽ tiến vào trong vòng mấy phút này thôi!
Vậy mà hiện trường lúc này lại lộn xộn đến thế!
Vậy chẳng phải chứng tỏ ông ta làm ăn không ra gì à?
Chưa kể, gia tộc đứng sau lưng Trần Dũng cũng là một trong những bạn làm ăn với nhà họ Thường!
Tuy rằng hạn mức hợp tác không quá lớn, nhưng tương lai sau này có thể khuếch trương nhiều!
Dù sao thì nhà họ Trần đang trong quá trình phát triển với tốc độ nhanh chóng.
Tổng giám đốc Thường tên là Thường Nguyên Khánh.
Thường Nguyên Khánh nhanh chóng chạy chậm đến bên này.
Ông ta nôn nóng ra mặt, còn có vài phần tức giận.
“Cậu Trần, anh đè lên chúng em…”
Hai thư ký chân dài bị người đ è xuống dưới thì không nhịn được kêu lên nũng nịu.
Lúc này Trần Dũng tức nổ phổi rồi!
Anh ta lau đi khói bụi trên mặt, cho mỗi thư ký chân dài một tát.
“Câm miệng! Đồ đĩ!”
Trần Dũng đang hậm hực lại tức giận, sao có thể nhỏ nhẹ ôn tồn với hai người họ!
Hai thư ký chân dài cũng giật mình khiếp sợ.
Công việc của hai người lúc này chính là hầu hạ Trần Dũng cho tốt, như vậy là đủ để ăn no uống say rồi!
Hai người cũng không muốn vất vả kiếm tiền!
“Cậu Trần nói rất đúng, bọn em là đ ĩ thật! Nhưng người ta chỉ đ ĩ với anh nha…”
Trần Dũng hoàn toàn không đếm xỉa gì hai người họ.
Anh ta đã đứng lên, thậm chí nắm một khẩu súng đặc chế trong tay.
“Khoan đã cậu Trần!”
Thường Nguyên Khánh vội hô to.
Đương nhiên, không phải ông ta muốn bảo vệ Diệp Đông.
Mà là ông ta không muốn máu tươi của Diệp Đông bắn tóe đương trường!
Bởi vì vị khách mà ngay cả Lý Diệu Thần cũng vô cùng tôn kính sắp tới đây rồi!
Trần Dũng cũng thấy được Thường Nguyên Khánh hấp tấp chạy tới!
Ngoài mặt Trần Dũng lập tức nở rộ một nụ cười.
“Diệp Đông, thứ đê hèn nhà mày. Mày nhìn rõ chưa hả? Ngay cả gia chủ của gia tộc hạng hai Tịnh Châu các người cũng phải nhiệt tình với tao như thế đấy!”
“Mày nói xem, nếu tao nói một câu, liệu ông ta có trực tiếp ném mày vào chuồng cho chó ăn không!”
Trần Dũng nói.
Chỉ là anh ta cũng đã cất khẩu súng lục đặc chế kia đi.
Đằng nào thì nơi này cũng là sân bay của Thường Nguyên Khánh! Anh ta phải cho Thường Nguyên Khánh mặt mũi.
Thường Nguyên Khánh cũng là người tu tập võ đạo, tai thính vô cùng.
Ông ta nhìn về phía Diệp Đông, tuy rằng rất khó chịu với người này, muốn trừng phạt đối phương.
Nhưng cùng với đó, ông ta nghe Trần Dũng nói mấy lời huênh hoang ngang tàng như thế cũng cảm thấy không thoải mái.
Nói cho cùng, nơi này là sản nghiệp sân bay của nhà mình.
Đối tượng phục vụ lớn nhất vẫn là dân chúng bình thường.
Nếu ông ta mạnh mẽ dùng vũ lực và quyền hành áp chế thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chính mình.
Thường Nguyên Khánh nói: “Cậu Trần, tôi sẽ xử lý công bằng.”
Sau đó.
Thường Nguyên Khánh nhìn về phía Diệp Đông.
“Quý khách, cậu gây rối ở sân bay!”
“Cậu là người ra tay trước, hơn nữa sân bay chúng tôi chuẩn bị tiếp đãi một vị khách vô cùng quan trọng, người sắp tới rồi!”
“Vậy nên thật ngại quá, chúng tôi phải mời cậu đi cho!”
Thường Nguyên Khánh nói chuyện vẫn tương đối khách sáo.
Dù sao thì bây giờ chính là thời đại internet, ông ta thật sự lo sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của sân bay nhà mình!