Điện Vương Ở Rể

Chương 77: Tốt rồi



Lý Thanh Hà đến gần Thiên Quách.

Cô ta om lấy cánh tay của Thiên Quách, loạng choạng một chút, bộ dáng bày ra vẻ làm nũng.

Mà nhìn kỹ sẽ thấy bộ dang Lý Thanh Hà vô cùng gợi cảm, nhất là vòng một kia vô cùng nảy nở.

Thiên Quách bị lôi kéo, tay chạm ngực của cô ta, hắn ta cảm thấy có gì đó nhộn nhạo.

Hiện tại Thiên Quách cảm thấy như hưởng được mỹ vị trên đời.

Thật ra lúc đầu hắn muốn theo đuổi Lý Thanh Hà, sau lại thấy gia cảnh của cô ta hơn mình một bậc, cho nên mới lùi một bước, theo đuổi Liên Thục Giai.

Giờ thì tốt rồi, Lý Thanh Hà lại chủ động tiến tới, mà gia tộc cô ta cũng là ở phía Bắc, mà phát triển lại ở thành phố Tỉnh, hai gia tộc có thể hỗ trợ nhau, càng thêm tốt.

Cho nên, Thiên Quách cười nói: “Tôi muốn còn không được đây này.”

“Vốn dĩ theo đuổi Liên Thục Giai chính là muốn chơi bời một chút.”

“Không ngờ cô ta lại coi trọng kẻ phế vật kia, vậy thì xem ra cô ta cũng chả tốt đẹp gì, cũng chỉ xứng với loại này.”

Lý Thanh Hà hài lòng nở nụ cười: “Nếu Xuân Bảo cùng Liên Thục Giai đã không phân biệt được tốt xấu, vậy thì để bảo vệ đuổi đi đi. Có bọn họ thật mất vui.”

Liên Thục Giai cùng Lý Thanh Hà tính ra quan hệ không tệ, vậy mà cô không ngờ nhất Lý Thanh Hà lại là một kẻ giả tạo như vậy, xoay mặt lại đã bán đứng bạn bè.

“Một kẻ ngốc ngực to không não, còn là ngực giả lại rất xứng với một chiếc xe công cộng.”

Diệp Đông mở lời.

“Tên phế vật kia, dám nói ai là ngực giả? Nói ai là xe công cộng?”

“Thiên Quách, hắn tới là vung tay đánh người, hiện tại lại sỉ nhục chúng ta, tốt nhất để bảo vệ đánh tàn phế hắn đi.’

Lý Thanh Hà đỏ mặt giận vô cùng.

Thật ra cô ta đã đi Hàn Quốc chỉnh sửa ngực, thêm vào đó chút silicon, nói là một chút nhưng cũng to ra khá nhiều, mà chuyện kia cực kỳ bí mật, không thể có chuyện người khác biết.

Còn nói đến xe buýt công cộng thì… Thiên Quách kia quả thực có chút…

Dù Diệp Đông thuận miệng mắng, nhưng lại chạm vào tim đen của cô ta, nên cô ta mới nổi khùng như vậy.

“Quản lý Lê, các người đứng đó làm gì? Đêm đám phế vật này vứt ra ngoài đi…”

Thiên Quách vênh mặt sai khiến.

Hắn cho rằng Thanh tổng khách khí với hắn, nên việc quát tháo quản lý ở đây cũng rất thoải mái.

Nhưng mà, hắn vừa nói xong thì một tiếng động oanh liệt vang lên

Bang! Bang! Bang!

Ba cái tát vang dội, làm ai cũng đứng hình.

Trên mặt Lý Thanh Hà lộ ra vết tay, ửng đỏ. Cô ta bị Diệp Đông đánh thì đấy mắt hiện lên lửa hận, tức giận không thôi.

Cô ta không ngờ Diệp Đông lại dám đánh ba người bọn họ.

Thiên Quách trợn mắt kinh ngạc.

Mặt của bọn họ đều có dấu tay của Diệp Đông, sưng đỏ không thể tả được. Thậm chí ở một số chỗ còn đang rướm máu.

Thiên Quách cảm nhận được trong miệng mình dường như có mảnh vụng, là răng, chính là răng, vậy mà rụng răng.

“Mày……”

Thiên Quách mở miệng muốn nói thì mảnh vụn răng phun ra, có chút máu đỏ. Hắn càng tức giận không thôi.

Hắn muốn nhào lên đánh Diệp Đông nhưng không hiểu tại sao khi thấy bộ dạng của anh thì hắn lại không dám.

Bản thân Thiên Quách cảm nhận được nếu đánh tay đôi thì mình không phải đối thủ của anh.

“Quản lý Lê, các người làm ăn thế à? Gọi bảo vệ tới đi!”

“Hừ, tôi là khách quý của Thanh tổng, các người còn không bảo vệ được thì đừng trách tôi nói lại với Thanh tổng, hậu quả các người tự chịu.

Thiên Quách quát lớn.

Quản lý Lê cùng những quản lý khác bây giờ chợt ngẩn người, có chút sốt ruột.

Ở Biệt Thự Phong Hoa lại có kẻ bất kính với cậu Diệp, lại còn muốn đánh cậu Diệp đây.

Đây là do bọn họ thất trách.

Nhưng bọn họ nghe ra đám người Thiên Quách có quen biết cậu Diệp, họ cũng không dám làm gì, trừ khi cậu Diệp lên tiếng.

Cho nên bọn họ ngay lập tức gọi bảo vệ đến,

Bọn họ nghĩ rằng chờ bảo vệ tới thì mọi chuyện sẽ nghe theo Diệp Đông sai khiến.

Thịch thịch thịch.

Tiếng động vang dội khác vang lên.

Khaongr hai mươi bảo vệ đều chạy tới cửa phòng.

Hai mươi bảo vệ này dáng người cường tráng, đều trải qua huấn luyện, có biết võ thuật.

“Tốt lắm, cuối cùng cũng tới.”

“Mọi người đứng đực ra làm gì, đem tên này trói lại cho tôi.”

Vẻ mặt Thiên Quách vô cùng đắc ý.

Lý Thanh Hà cùng Vương Phàm đang vô cùng chấn động, quên cả đau đớn.

Họ nhìn hai mươi người bảo vệ kia, xem ra sẽ nghe lời Thiên Quách, dạy dỗ Diệp Đông một trận.

Thanh tổng quá nể mặt Thiên Quách rồi.

Xuân Bảo sốt ruột, lập tức đứng che chắn trước Diệp Đông.

“Các người không được làm bậy.’

“Cha tôi là Xuân Hải cùng Thanh tổng có nhiều hạng mục hợp tác chung, xem như có chút thân tình.”

Trong lòng Diệp Đông ấm áp, cảm động không thôi.

Thời điểm này lại có thể dùng thân che trước mặt mình, loại tình cảm này vô cùng quý giá, khó mà có. Đây chính là chân tình.

“Hừ, không cần nghe lời tên này, cha nó cũng chỉ là một kẻ cúi đầu khom lưng trước Thanh tổng, cứ dạy dỗ luôn thằng này là được.”

Thiên Quách lạnh lùng nói.

Xuân Bảo nghe lời kia cũng chỉ biết cúi đầu bất lực, trước mặt Thanh tổng kia, cha anh ta đúng là cúi đầu khom lưng là thực.

Nếu quản lý ở đây không nể mặt cha anh ta, thì đánh chấp nhận.

Liên Thục Giai vô cùng lo lắng, cô đã bấm sẵn dãy số, bất cứ lúc nào cũng bấm gọi đi được.

Thiên Quách nhìn quản lý Lê cùng đám người kia.

“Các người còn đứng đó làm gì? Không biết động thủ à?”

Nhưng mà dù Thiên Quách nói vậy thì những người kia cũng không nhúc nhích, vẫn đứng im một chỗ.

“Đúng vậy, các người nên động thủ! Đem mấy người này quăng ra ngoài đi!”

Diệp Đông mở miệng nói.

Anh đi đi vừa nghĩ như muốn nghĩ xem nên xử trí thế nào.

“À, được rồi, ném chúng đến nơi nào dơ bẩn nhất, phải là rác rưởi dơ bẩn nhất.”

“Sau này cũng không cho họ bước vào đây dù là nửa bước.”

Diệp Đông nói xong, ai cũng cảm thấy như biệt thự Phong Hoa này là của anh.

Lời nói khí phách, vô cùng có độ tin cậy cao.

Cả phòng người rơi vào im lặng.

Ngay sau đó.

Một trận cười lớn vang lên.

“Tôi có nghe nhầm không? Nó dám ra lệnh cho người Thanh tổng?”

“Mày nghĩ mày là ai? Chủ ở đây?’

Thiên Quách quát lớn hơn cùng tiếng cười to giễu cợt. Vương Phàm cùng Lý Thanh Hà cũng hùa theo cười cợt

Thiên Quách lần nữa nhìn về đám người bảo vệ: “Các ông xem đi, một tên hề diễn trò.”

Nhưng một màn tiếp theo lại khiến Lý Thanh hà, Thiên Quách, Vương Phàm ngẩn người.

Quản lý Lê cùng các vị quản lý khác đi đến trước mặt Diệp Đông, bộ danh cung kính.

“Vâng, cậu Diệp, tôi sẽ làm đúng lời ngài.”

Bọn họ khom lưng, cúi đầu thấp, bộ dạng không chỉ là cung kính thông thường.

Xuân Bảo còn đang căng thẳng sợ bọn họ làm gì Diệp Đông.

Liên Thục Giai cũng đã bấm xuống số kia.

Nhưng nghe câu kia, bọn họ lại ngẩng người.