Cô ta nhớ kỹ, ông nội nói rõ sau này gặp Diệp Đông thì phải cung kính đối đãi, dù bưng trà rót nước cũng phải tình nguyện cười tươi mà làm.
Vương Oánh nhìn về phía Lý Mỹ Na.
Cô ta thấy Lý Mỹ Na vô cùng xinh đẹp, so với cô ta thì càng xinh đẹp hơn rất nhiều.
Phụ nữ thường ghen tị với nhau mà.
Vương Oánh lập tức đánh giá cách ăn mặc của Lý Mỹ Na.
Lý Mỹ Na thân là tổng tài tập đoàn y dược của Trường Thọ Đường, nắm giữ nghìn tỷ gia sản, trên người rõ ràng là là trang phục thiết kế độc quyền có giới hạn.
Trên người cô chí ít cũng giá trị hơn chục tỷ!
Nhưng với Vương Oánh, cô ta chỉ nhận định được vài thương hiệu thường thấy, làm sao biết được hàng thiết kế giới hạn là gì.
Cho nên trong mắt cô ta Lý Mỹ Na cũng chỉ là kẻ nghèo hèn mà thôi.
“Hừ, thì ra là một cô bạn gái của kẻ nghèo.”
“Các người chỉ là hạng cặn bã ở tầng thấp nhất xã hội, ở đây không phải chỗ các người tới được.”
“Tốt nhất nên biến đi, còn cô bạn gái của anh cũng là kẻ không biết tốt xấu.”
“Tôi sẽ gọi bảo vệ tống các người ra ngoài.”
Vương Oánh vênh mặt miệt thị.
Mặc khác một số khách hàng đứng gần cũng chú ý đến chuyện này.
“Thật là đám nghèo nàng, cũng dám tới?”
“Hay là tới mở mang tầm mắt? Dù sao thì tới ngắm vẫn không tốn tiền.”
“Tôi gia sản hơn ba trăm tỷ, vậy mà cũng chỉ dám đứng xa ngắm thôi đó.”
“Gia sản mà không hơn ngàn tỷ thì đừng mơ đi tham quan.”
“Còn dám can đảm tới đây nhìn mô hình thiết kế nữa cơ đấy.”
“Mà nhìn cô gái kia đi! Nghèo nhưng khí chất ghê chưa…”
Một số kẻ quyền quý lắc đầu, trong ánh mắt chỉ có khinh miệt.
Vương Lộ Nguy nhìn Lý Mỹ Na thì có chút nghi hoặc.
Bộ đồ kia ông ta từng thấy ở một thương hiệu nào đó, trong một buổi tiệc từ thiện. Phải nói đó là bộ đồ vô cùng đắt đỏ, giá vài tỷ là ít.
Nhưng ông ta cũng phủ định suy nghĩ kia của mình, có khi chỉ là quần áo nào đó nơi vỉa hè.
Dù sao công ty ông ta là công ty may mặc, việc nhái đúng với sản phẩm nổi tiếng cũng là chuyện bình thường.
Mà nhìn ra quần áo Diệp Đông mặc kia lại đúng quần áo hàng dỏm do công ty ông ta sản xuất
Tuy rằng chất lượng cũng tạm ổn, khá thoải mái, nhưng lại không có chút đẳng cấp nào.
Nếu là ông chủ lớn ai lại mặc thứ đồ đó chứ.
Một kẻ mặc đồ vỉa hè thì bạn gái hắn cùng lắm chỉ là hàng shop gia công mà thôi.
Tất nhiên không thể có chuyện bộ quần áo kia là hàng đắt đỏ được.
“Chỉ là kiểu dáng khá đẹp, có thể xem xét một chút nhái theo…”
Nội tâm Vương Lộ Nguy lộ ra sự tính toán.
An tổng cũng lắc đầu đầy khinh bỉ.
“Nơi này là đâu? Gọi giám đốc các người đuổi hai kẻ nghèo này đi.”
“Lẽ ra tôi cảm thấy không đủ tư cách xem biệt thự kia, nay có hai tên nghèo hèn, lại làm tôi cảm thấy mất giá trị hẳn.
An tổng nói chuyện mang theo mười phần tự tin.
Quả thật ông ta cùng em trai của quan gia Thẩm cùng quen biết, cũng hợp tác với Thẩm gia vài dự án nhỏ, ông ta cũng có thể nắm chắc mấy phần.
Bên này to tiếng qua lại làm cho mọi người nhìn tới nhiều hơn.
Cộc cộc.
Tiếng giày vang lên, càng gần.
Một phụ nữ mặc đồng phục váy ngắn, ngực lộ có chút bao, cảm giác bao nhiêu xuân sắc có bấy nhiêu nha.
Đùi mang tất đen, dáng người vô cùng tốt.
Đây chính là Lâm Ánh, giám đốc của dự án này.
Cô ta vô cùng xinh đẹp, rất nhanh cô ta là trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người.
“An tổng, cảm ơn ngài nhắc nhở.”
Lâm Ánh vô cùng khách khí với An tổng.
Quản gia nhà họ Thẩm quả thực cấp bậc không phải thấp, quyền lực có thể nói là khá lớn.
Cô ta cùng lắm chỉ là giám đốc kinh doanh của dự án này, cũng từng thấy qua An tổng gặp gỡ lão quản gia nhà họ Thẩm.
“Ha ha, giám đốc Lâm, nhắc nhở một chút là chuyện nên mà.”
An tổng cười nói.
Mà nụ cười kia mang theo bao nhiêu đắc ý đều hiện rõ.
Mặt khác, một số khách hàng đều có chút chấn động.
Giám đốc địa ốc Thẩm gia lại có thể biết An tổng.
Xem ra quan hệ giữa An tổng cùng Thẩm gia khá tốt.
Cả Vương Lộ Nguy nội tâm cũng quyết định phải tăng quan hệ cùng An tổng.
“Vương Oánh, sao có chuyện này.”
Lâm Ánh tò mò hỏi.
Đối với cô ta mà nói, hôm nay người tới xem nhà đều là kẻ có địa vị, hơn nữa hạng mục địa ốc của Thẩm gia vô cùng quan trọng, dù là ai cũng không được làm loạn.
Lâm Ánh làm giám đốc dự án, quyền lực khá lớn, có thể ảnh hưởng đến việc trích phần trăm, hoặc khen thưởng, phạt trừ tiền.
Vẻ mặt Vương Oánh đầy sự nịnh bợ: “Giám đốc Lâm, hai kẻ nghèo này căn bản không tới xem nhà mà tới làm càn.”
“Tôi vì không muốn ảnh hưởng khách hàng nên đã đuổi bọn họ rời đi.”
Nói xong, Vương Oánh hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Đông, mà Lý Mỹ Na cũng bị cô ta liếc một cái.
“Câm miệng!”
Lý Mỹ Na tức giận.
Cô trực tiếp ra tay, Vương Oánh ăn ngay một cái bạt tai vang dội.
Bản thân Lý Mỹ Na là người có ngạo khí, làm gì có chuyện cho phép ai vũ nhục mình.
Đồng thời, cô nhớ kỹ lời ông nội dặn dò, chỉ cần là Diệp Đông, tuyệt đối không cho phép người khác vũ nhục anh.
Bang!
Một cái tát thứ hai cũng vô cùng vang dội.
Diệp Đông thực sự không nghĩ sẽ gặp được Lý Mỹ Na ở đây.
Chỉ là đối với vị mỹ nữ tổng tài có tính cách bá đạo này, anh cũng không thấy bất ngờ khi cô ra tay thô bạo vậy.
Mà giờ phút này trên mặt Vương Oánh hiện ra vệt đỏ.
Cô ta tức giận vô cùng.
“Một kẻ nghèo nát như cô dám đánh tôi? Cô sẽ trả giá.”
Vương Oánh quát to, vừa nhào qua vừa goi bảo vệ chạy lại.
Hai gã bảo vệ nhanh chóng chạy qua, khi bọn họ thấy sắp bắt được Diệp Đông cùng Lý Mỹ Na.
Mà gần đó nhiều người đứng xem kịch hay. Truyện Võng Du
“Hai kẻ kia đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời, tìm chết mà!”
“Hạng người hạ đẳng mãi mãi chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”
Bọn họ dửng dưng xem kịch, còn bàn luận góp vui.
Hai gã bảo an hùng hổ xông tới cùng Vương Oánh, mọi người cho rằng hai người kia sẽ bị dần một trận.