Điệp Chiến Gia Thù

Chương 15: Chương 15




Nhảy được nửa bài nhảy, ánh mắt của Phó Gia Du lia qua chiếc đồng hồ trên tay, buông tay khỏi người của Cẩn Gia Lạc nói:- Tôi ra ngoài một chút.- Em đi đâu? – Cẩn Gia Lạc khó hiểu hỏi.- Tôi đau bụng muốn đi vệ sinh – Phó Gia Du trực tiếp nói, Cẩn Gia Lạc ngớ người thả tay ra, để cho Phó Gia Du đi, chỉ là hắn nhìn bóng lưng của cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.Phó Gia Du là người lạnh lùng vốn không thích những nơi ồn ào như vậy sao hôm nay lại đề nghị đến vũ trường Thượng Hải chơi, lại còn xuống sàn nhảy, rõ ràng có gì đó không ổn.

Chỉ trong chớp mắt, trước khi bóng lưng của Phó Gia Du mất khuất, Cẩn Gia Lạc quyết định đi theo.


Hắn theo sau cô theo hướng nhà vệ sinh của vũ trường nhưng chưa đến lại nửa đường quẹo sang hướng khác, đi về phía cửa sau của vũ trường, Cẩn Gia Lạc càng chắc chắn nghi ngờ của bản thân.

Hắn vô cùng cẩn thận nhưng lại không bằng sự nhạy cảm của một đặc vụ được bồi dưỡng kĩ càng như Phó Gia Du, cô nhanh chóng phát hiện rẽ sang một ngõ nhỏ phục kích kẻ đang theo dõi mình.

Cẩn Gia Lạc men theo hướng đi của Phó Gia Du bỗng nhiên người phía trước biến mất, trong lúc hắn loay hoay tìm người thì trong chỗ tối có người xông ra đánh về phía hắn, hắn đưa tay lên đỡ.

Đánh được mấy chiêu, Phó Gia Du rốt cuộc nhìn kĩ người đến là Cẩn Gia Lạc, thu tay lại lạnh giọng hỏi:- Anh theo tôi làm gì?- Anh phải hỏi em đi đâu mới đúng chứ? – Cẩn Gia Lạc hỏi ngược lại.Gương mặt của Phó Gia Du vẫn lạnh nhạt nói:- Cẩn Gia Lạc, đúng là anh đã giúp tôi hai lần nhưng không có nghĩa anh có quyền xen vào việc của tôi.Cẩn Gia Lạc không hề bị sự lạnh nhạt của Phó Gia Du dọa cho sợ:- Em muốn làm gì, anh sẽ giúp em – Dù bất cứ giá nào, hắn cũng muốn bảo vệ cho Phó Gia Du được an toàn.Nhìn thấy được sự chân thành trong mắt của Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du có chút không nỡ tiếp tục lạnh nhạt như vậy, hòa hoãn nói:- Cám ơn anh, anh chỉ cần giúp tôi che giấu hành tung của ngày hôm nay, đừng để người khác phát hiện tôi đã từng rời khỏi vũ trường Thượng Hải là được rồi, những chuyện khác không cần anh quan tâm.Cẩn Gia Lạc lại thận trọng đề nghị:- Em cho anh đi cùng đi, anh hứa nhất định không làm phiền tới em.Phó Gia Du nhìn đồng hồ, thời gian sắp không còn kịp nữa, cô không muốn dây dưa với Cẩn Gia Lạc nữa, đành đồng ý:- Được, đi chung cũng được, nhìn thấy gì anh cũng không được thắc mắc, nhất nhất phải nghe lời tôi.- Anh hứa – Được đi chung là tốt, Cẩn Gia Lạc lập tức đồng ý.Nhiệm vụ của Phó Gia Du chỉ là ở đằng xa nhắm bắn tỉa yểm hộ cho mọi người, mai phục ở ngọn núi gần kho vũ khí, khi Phó Gia Du và Cẩn Gia Lạc đến, từ trong bụi rậm lấy được khẩu súng dài bắn tỉa được đồng đội sớm đặt ở đó.

Phó Gia Du nhanh chóng lắp súng, nghĩ gì đó lại nhìn Cẩn Gia Lạc hỏi:- Có biết bắn súng không?Cẩn Gia Lạc gật đầu một cái, Phó Gia Du liền từ trên người lấy ra cây súng ngắn quăng qua cho Cẩn Gia Lạc.


Sau đó cô ngồi xổm xuống, hướng mũi súng về phía kho vũ khí, bình tĩnh chờ đợi.Đúng 8 giờ, thời gian tới, tiếng súng tiếng bom nổ ầm ầm truyền đến từ phía kho vũ khí, bốn bề tiếng súng đồng loạt vang lên, Phó Gia Du cũng liên tiếp nả súng về phía kho vũ khí.

Người Nhật nhốn nháo tập trung phòng thủ, từ phía bên sườn kho vũ khí một nhóm người nhanh chóng lẻn vào kho vũ khí.

Quân địch nhanh chóng phát hiện ngọn núi Phó Gia Du mai phục, từng tốp người đuổi lên tới trên này, Cẩn Gia Lạc bắt buộc phải nổ súng chống trả, Phó Gia Du cũng quay ngược mũi súng hướng về những người đã đuổi lên núi.


Cẩn Gia Lạc thấy người đến càng ngày càng đông không nhịn được lo lắng nói:- Tiểu Du, chúng ta nhanh rút lui đi.Liếc nhìn phương hướng kho vũ khí, Phó Gia Du mày nhíu chặt nói:- Không được, thời gian chưa tới.Cẩn Gia Lạc không biết cô đang đợi gì nhưng chỉ có thể thuận theo cô, lên tinh thần ứng phó với kẻ địch đang càng ngày càng đông, khi bọn họ sắp chống đỡ không được nữa, bên phía kho vũ khí truyền đến tiếng nổ lớn, cả kho vũ khí chìm trong biển lửa.

Nhìn phương hướng đó, ánh mắt của Phó Gia Du sáng rỡ, trên môi hiếm khi nở nụ cười rõ rệt, nhưng lại lập tức tắt hẳn, quay sang nói với Cẩn Gia Lạc nói:- Đi, đi thôi.Thu súng, Phó Gia Du dẫn theo Cẩn Gia Lạc men theo con đường bí mật hiểm hóc khó đi nhưng được cái bí ẩn khó tìm, đây chính là con đường rút lui bọn họ đã chuẩn bị sẵn.- Cẩn thận – Phó Gia Du nhắc nhở, cô được đào tạo trong các cuộc tập huấn và trong những lúc thi hành nhiệm vụ, chuyện leo núi hiểm hóc như thế này cô không hề run sợ nhưng đối với đại thiếu gia như Cẩn Gia Lạc, cô sợ hắn không quen, chỗ này lỡ sảy chân mất mạng như chơi.Cảm nhận được Phó Gia Du quan tâm, Cẩn Gia Lạc rất vui vẻ mỉm cười nói:- Được.Phó Gia Du vẫn không yên tâm lắm đề nghị:- Anh đi đằng trước đi.Cẩn Gia Lạc đi lên trước nắm lấy tay của Phó Gia Du nói:- Đi thôi – Phó Gia Du nhìn hắn một cái, cũng không có ý định rút tay lại.Hai người bọn họ quay trở về vũ trường Thượng Hải đã là một tiếng sau, Cẩn Gia Tú đang nôn nóng tìm kiếm bọn họ, vừa thấy Phó Gia Du đã chạy đến nắm lấy tay của cô, ánh mắt đỏ hoe muốn khóc nôn nóng hỏi:- Chị Gia Du, hai người đi đâu vậy, không nói với em làm em sợ muốn chết.- Chị đâu có sao, chỉ là thấy trong này ồn ào quá ra ngoài đi dạo thôi, làm em sợ chị xin lỗi – Phó Gia Du giải thích.- Tú nhi, có anh ở đây em lo lắng gì chứ - Cẩn Gia Lạc tiếp lời.Lưu Nhân ánh mắt sâu thẳm nhìn hai người Cẩn Gia Lạc và Phó Gia Du, từ trên người bọn họ hắn ngửi được mùi thuốc súng như có như không, hắn dám chắc chắn bọn họ không chỉ đi ra ngoài dạo.- Thôi trễ rồi, chúng ta về đi – Cẩn Gia Lạc nói.Cả đám người ra xe cùng đi về, anh em Cẩn gia đưa Phó Gia Du và Lưu Nhân về trước rồi mới về nhà.Sáng hôm sau, khi Phó Gia Du bước chân vào Sở đặc vụ, người của Sở đặc vụ đã nhận được tin tức kho vũ khí của Nhật đêm qua đã bị phá hủy, Lý Kế Xương tổ chức cuộc họp khẩn cấp.- Đội trưởng Phó, tôi nhớ lần trước cô đề nghị muốn phá hủy kho vũ khí của địch, chỉ mới năm ngày, kho vũ khí đã bị đánh sập không biết có liên quan gì đến cô hay không? – Kha Vũ âm dương quái khí lên tiếng trực tiếp hỏi Phó Gia Du, từ lúc nhận được tin tức kho vũ khí thực sự bị hủy, trong lòng của hắn và Lý Thừa Nghiệp luôn dấy lên nghi ngờ, có thể trong chuyện này có sự nhúng tay của Phó Gia Du.- Liên quan thì sao? Không liên quan thì sao? – Phó Gia Du lập lờ nước đôi trả lời.- Không, tôi chỉ muốn khen ngợi Đội trưởng Phó quả thật tài giỏi, phá hủy kho vũ khí đó quả thật không hề đơn giản – Nói muốn khen ngợi nhưng trong lời nói của Kha Vũ rõ ràng ám chỉ Phó Gia Du nuôi thế lực riêng mình ẩn giấu mưu đồ khác.Phó Gia Du ngước mặt lên nhìn Kha Vũ rất lâu, ánh mắt sâu hút dường như không để người khác đoán được nàng đang nghĩ gì, khi Kha Vũ cho rằng cô sẽ tức giận thì cô lại nở nụ cười nhàn nhạt nói:- Phó đội trưởng Kha, anh đừng nói với tôi anh không biết tối qua tôi đã đi đâu nếu không người của anh quá vô dụng rồi, nếu đã biết thì đừng ở đây nói lời xăm xoi.Kha Vũ kinh ngạc liếc nhìn Phó Gia Du, bọn họ theo dõi Phó Gia Du lâu như vậy chưa từng thu được điều gì không ổn, chẳng ngờ cô đã sớm phát hiện rồi, nhất thời im lặng không nói nên lời, Phó Gia Du cũng chẳng đợi Kha Vũ trả lời, nói xong câu này cũng mặc kệ hắn lẫn mặc kệ ánh mắt tìm tòi của Lý Thừa Nghiệp..