Điệp Chiến Gia Thù

Chương 2: Chương 2




Lý Khiêm nhanh chóng theo lệnh đến ga tàu đón người, trong dòng người tấp nập lia mắt xung quanh rốt cuộc tìm thấy Hàn Tịnh đang loay hoay tìm người, Lý Khiêm bước đến, vỗ vào vai cô muốn gọi.

Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Hàn Tịnh đã giật mình, quay người thấy người lạ, chẳng cần suy nghĩ đã ra đòn đánh Lý Khiêm tới tấp.

Lý Khiêm vừa đỡ đòn vừa mở miệng:- Khoan…khoan đã… - Nhưng Hàn Tịnh lại không hề dừng tay, Lý Khiêm vội vàng giải thích – Là Phó Gia Du bảo tôi đến đón cô, Phó Gia Du đó cô biết không?Nghe đến cái tên quen thuộc, Hàn Tịnh mới tạm thời dừng tay, mở miệng hỏi:- Có bằng chứng gì nói chị Gia Du bảo anh đến đón tôi?Lý Khiêm lấy bức hình trong tay đưa qua nói:- Đây là hình của cô đúng không, là chị Gia Du đã đưa cho tôi.Hàn Tịnh cầm lấy bức hình nhìn nhìn bức hình lại liếc nhìn mặt của Lý Khiêm, rốt cuộc có chút tin tưởng, lại hỏi:- Chị Gia Du bảo anh đón tôi đến đâu?- Chị Gia Du nói tạm thời đưa cô đến gặp cô ấy – Lý Khiêm trả lời.- Được, chúng ta đi – Hàn Tịnh đồng ý, dù sao nhìn tên này vốn không thể làm gì cô.Đến văn phòng của Phó Gia Du, nhận được lời chấp thuận, mở cửa bước vào, Phó Gia Du vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Hàn Tịnh, khóe môi hơi cong lên, gương mặt cứng nhắc cũng nhu hòa hơn, đủ thấy người bước vào khá thân thiết với cô.


Phó Gia Du và Hàn Tịnh cùng tham gia huấn luyện đặc biệt ở Quân thống, cùng nhau trải qua khó khăn sinh tử, vừa là cấp trên cấp dưới vừa là bằng hữu thân nhân, cho nên Phó Gia Du vô cùng tin tưởng Hàn Tịnh.- Chị Gia Du, em tới rồi – Hàn Tịnh vui mừng kêu lên.- Em tới rồi thì tốt, chị đã thuê một căn phòng cho em ở sát phòng của chị, em về đó tắm rửa, nghỉ ngơi trước đi, tối chúng ta sẽ đãi tiệc tẩy trần cho em – Phó Gia Du đề nghị.Hàn Tịnh nhoẻn miệng cười đáp:- Được, chị Gia Du tốt nhất trên đời, em yêu chị nhất trên đời.Phó Gia Du nguýt cô một cái, khẽ trừng mắt nhìn Hàn Tịnh, mắng yêu:- Ăn mật ong hay sao nói ngọt như vậy – Lại quay qua Lý Khiêm nói – Lý Khiêm, cậu đưa Hàn Tịnh về căn nhà ở số 11 đường Thiên Hà giúp tôi.Lý Khiêm tất nhiên đồng ý, giúp Hàn Tịnh cầm đồ đạc, Hàn Tịnh vẫy vẫy tay với Phó Gia Du rồi theo ra ngoài.Tối hôm đó, Phó Gia Du cùng Hàn Tịnh còn kéo theo cả Lý Khiêm cùng đi ăn lẩu, dù sao so với bọn họ Lý Khiêm quen thuộc với Thượng Hải hơn, hơn nữa sau này bọn họ còn làm việc chung thúc đẩy quan hệ không xấu mặt nào.

Tính tình của Lý Khiêm ôn hòa hợp cùng nghịch ngợm của Hàn Tịnh, tranh cãi cũng xem như vui vẻ, Phó Gia Du khó khi thoải mái như vậy.

Ăn uống xong tất nhiên đến nơi nhộn nhịp nhất Thượng Hải về đêm – vũ trường Thượng Hải.

Phó Gia Du muốn tìm hiểu tình hình của Thượng Hải nên ngồi ở sảnh chính, tay cầm ly rượu nhâm nhi, mắt nhìn xung quanh, chỉ có hai khách phòng ở lầu trên khiến cô chú ý.

Một chỗ bình phong che kín không thấy ai đang ngồi bên trong, bên ngoài có hai người mặc đồ đen canh chừng, đằng đằng sát khí không cho ai đến gần.

Cùng tầng nhưng ở đối diện, lại khác biệt một trời một vực, không khí vô cùng náo nhiệt, một nam nhân cũng được coi là anh tuấn, tay trái ôm một người, tay phải lại ôm người khác, ngả ngớn đùa giỡn, rượu liên tục rót hết ly này đến ly khác.


Xem ra không chỉ là kẻ đào hoa còn là một tên phá gia chi tử.Lý Khiêm nhìn ra Phó Gia Du có ý tò mò, chủ động mở miệng giải thích:- Người ngồi trong bình phong kia có thể là Lưu thiếu họ Lưu tên một chữ Nhân – đứng đầu thương hội Hoàng Phố, tay nắm chắc hai thế lực hắc bạch cùng bến tàu Thương Hải – bến tàu lớn nhất hiện nay.- Lưu Nhân? – Phó Gia Du khẽ nhắc lại.- Còn kẻ đào hoa hợm hĩnh kia là ai? – Hàn Tịnh cũng tò mò thắc mắc.Lý Khiêm cũng nhìn lên, trong ánh mắt có khó hiểu nghi ngờ, đủ thấy người trên đó đối với hắn là khác biệt, là ẩn số khó lí giải được nói:- Cẩn Gia Văn – nhị thiếu gia Cẩn gia một gia tộc thư hương lâu đời – Gia tộc thư hương, mấy chữ này đủ thấy gia tộc nghiêm cẩn, lễ nghi quy củ sao lại dạy ra một tay ăn chơi như vậy – Nhưng đừng nhìn hắn ăn chơi mà lầm, Cẩn Gia Văn là tuần trưởng Phòng tuần bộ trong Tô giới Pháp, người ta nói đa mưu túc trí, không án không phá được rất được trọng dụng – Mâu thuẫn trong con người của Cẩn Gia Văn, Lý Khiêm không làm sao lí giải được.Đối với kẻ phá gia chi tử như Cẩn Gia Văn, Phó Gia Du một chút hứng thú cũng không có, mặc kệ Hàn Tịnh và Lý Khiêm nhỏ to thảo luận, bỏ qua chút cảm giác xa lạ nơi đáy lòng, liếc mắt lần nữa nhìn về phía bình phong của Lưu Nhân.

Phó Gia Du cũng không quên nhiệm vụ chủ nhiệm Lý vừa giao cho cô chính là điều tra bến tàu Thượng Hải, cách tốt nhất ắt hẳn là tiếp cận Lưu Nhân nhưng xem ra bên cạnh hắn có không ít người bảo vệ, muốn tiếp cận xem ra cũng không dễ, cô cần tìm một cơ hội.Trời đã khuya, dường như mới là thời gian chính của vũ trường Thượng Hải, người ra vào tấp nập càng ngày càng đông, ngay cả sàn nhảy cũng đầy người, Hàn Tịnh và Lý Khiêm cũng nóng lòng muốn thử.

Nhưng nói thật cô lại không thích sự ồn ào của nơi đây, cô thích tĩnh lặng hơn, nên cô dặn dò Lý Khiêm canh chừng Hàn Tịnh, đưa người về an toàn rồi quyết định rời đi trước.Vừa đi gần tới cửa thì Hàn Tịnh vừa nhảy mệt trở về chỗ ngồi phát hiện đã đi, vội vàng lớn tiếng gọi:- Chị Gia Du.Phó Gia Du quay người, môi khẽ nhếch thì thầm gì đó.

Nhiều năm thân thiết, Hàn Tịnh nhìn khẩu hình miệng liền biết Phó Gia Du đang nói:- Em cứ chơi đi, chị về trước.Hàn Tịnh cũng hiểu tính tình của Phó Gia Du trước giờ không quá thích mấy nơi như thế này nên cũng không mở miệng giữ người, gật đầu thật mạnh ý đã biết.Khi Phó Gia Du quay người, chẳng may đụng phải người đang bước vào, hai lực chạm nhau, tất nhiên khiến cả hai loạng choạng, Phó Gia Du đoán hẳn hôm nay phải đo đất rồi.


Nhưng đau đớn không đến như cô tưởng, có một cánh tay hữu lực đưa ra đỡ lấy cô, mắt đối diện mắt, mặt đối mặt, mày rậm mắt đẹp, trên môi nhợt nhạt ý cười, đôi mắt sâu hun hút như cái động ẩn chứa vô vàn bí ẩn, đập vào mắt của Phó Gia Du là hình ảnh nam tử anh tuấn như vậy, trong giây phút đó cô bất chợt suy nghĩ người này không hề ôn hòa như vẻ ngoài.Tưởng chừng rất lâu nhưng thực chất chỉ có mấy giây, nam tử đó đỡ cô đứng thẳng dậy, giọng điệu ôn hòa hỏi:- Cô có sao không?Phó Gia Du khẽ lắc đầu, hắn liền lễ phép gật đầu một cái rồi đi thẳng vào trong.

Phó Gia Du quay đầu nhìn bóng lưng của hắn một lát rồi lại cảm thấy sao mình lại để ý đến nam tử đó làm gì, thôi mặc kệ đi về trước.Sáng hôm sau, Hàn Tịnh theo lệ tới trình diện với Phó Gia Du.- Lý Khiêm, tạm thời cậu giúp tôi sắp xếp công việc cho Hàn Tịnh – Phó Gia Du dặn dò.- Được – Lý Khiêm cảm thấy bản thân cùng Hàn Tịnh dường như xung khắc, mới gặp nhau có một ngày vừa có cãi vừa có đánh, lại không tiện từ chối dù sao đây vẫn là phân phó của cấp trên, hơn nữa cơ hội hợp tác sau này còn nhiều, làm tốt quan hệ vẫn không sai.Nhưng Hàn Tịnh lại bất mãn muốn phản bác, lại không thể để người khác cảm thấy bản thân là thân tín của Phó Gia Du mà sinh kiêu ngạo, đưa ánh mắt ra hiệu với Phó Gia Du.

Đây vốn là trò thường dùng của Phó Gia Du và Hàn Tịnh, Phó Gia Du tất nhiên hiểu ý của Hàn Tịnh, nói:- Lý Khiêm, cậu đi giúp Hàn Tịnh sắp xếp bàn làm việc rồi đem tin tức hôm nay phòng tình báo thu được đến đây – Đợi Lý Khiêm ra ngoài, mới quay qua Hàn Tịnh hỏi – Em có chuyện gì, nói đi.- Em không muốn để Lý Khiêm hướng dẫn công việc đâu – Hàn Tịnh chu mỏ kháng nghị..