Diệp Diệp Hồ Lai

Chương 18



Đại khái bởi vì vừa mới khai giảng nên có quá nhiều việc vặt vãnh phải xử lý, Lý Hàn Thu lại biến mất vài ngày. Thẳng đến khi chỉ còn một đêm là bắt đầu tuần tập quân sự, Hồ Lai Lai mới có cơ hội nói chuyện điện thoại với Lý Hàn Thu.

Đối phương vừa tiếp máy, tâm sự thiếu nữ của Hồ Lai Lai liền lao xao tuôn trào.

"Thu Thu, ngày mai em bắt đầu tập quân sự rồi, làm sao bây giờ. Em cảm thấy em sẽ trở thành người đầu tiên của thế kỷ 21 tương tư thành bệnh ung thư mất."

Người rảnh rỗi thì đã nằm ở trên giường, còn người bận rộn thì hiện tại mới ăn cơm. Tiếng hút mì gói sột soạt từ bên Lý Hàn Thu truyền tới.

Thấy tật nói ngoa của cô lại tái phát, Lý Hàn Thu không hề khách khí: "Em nói chuyện thực tế một chút sẽ chết phải không. Hồi trước ba tháng còn chịu đựng được, bây giờ có hai tuần thì đã là gì."

Hồ Lai Lai trở mình, hẳn là Lý Hàn Thu lại không đem lời cô nói cho vào tai.

Cô cách lớp màn cào vách tường, khiêm tốn hơn một chút: "Vậy trở thành người thứ hai của thế kỷ 21 bị ung thư tương tư đi."

"........."

Đề tài nhàm chán như vậy vẫn nên sớm kết thúc thì tốt hơn.

Lý Hàn Thu không muốn nghe cô nói nhảm, liền chuyển qua hỏi một vấn đề có ý nghĩa khác: "Em đã nói với anh họ chị việc bà chị kia là giáo viên phụ đạo của em chưa?"

Sau khi nhận được câu trả lời "Đã quên", Lý Hàn Thu bất đắc dĩ nói: "Vậy hôm em giúp ông ngoại chị đưa đồ có xảy ra chuyện gì không?"

"Nói ra hù chết chị."

Thấy Lý Hàn Thu lại bắt đầu nói cô bằng giọng điệu bùn nhão không trét được tường, ý chí chiến đấu của Hồ Lai Lai nháy mắt bị kích phát. Cô áp dụng phương pháp kể chuyện xưa, lại thêm mắm dặm muối diễm tả lại một phen.

Cuối cùng tung chiêu trì hoãn: "Chị đoán xem kết quả là chuyện gì đã xảy ra!"

Đáng tiếc chiêu này không dùng được với Lý Hàn Thu. Cô ấy không hề nghĩ ngợi, nói một cách khẳng định: "Có gì phải đoán, vừa nghe liền biết là ý của bác gái chị."

"......"

Hồ Lai Lai trầm mặc, quay sang tay đấm chân đá với con thú bông vô tội bên cạnh một trận.

Người bên kia điện thoại không hề phát hiện, lại ăn một ngụm mì gói, thuận miệng hỏi: "Không phải em lại hiểu lầm là anh họ chị cùng bà chị kia có một chân đấy chứ?"

"......"

Vẫn là trầm mặc.

Thời gian trống làm Lý Hàn Thu rốt cuộc đã hiểu đoạn trầm mặc kia có ý gì. Sau khi biết hình như mình lại không cẩn thận chọc vào chỗ đau của Hồ Lai Lai. Cô quyết định làm người tốt, không tiếp tục sát muối vào vết thương của cô ấy nữa. An ủi tượng trưng hai câu.

"Lại nói, cái này cũng không thể trách em. Rốt cuộc những năm gần đây em cũng chưa từng thấy bên cạnh anh họ chị có giống cái nào lượn lờ. Hiểu lầm cũng là chuyện bình thường."

"Đúng không đúng không!"

Thấy Lý Hàn Thu có thể lý giải cho mình, Hồ Lai Lai liền đánh lên tinh thần nhanh chóng hùa theo, càng muốn được tán thành hơn. Nhưng tươi cười còn chưa hoàn toàn nở rộ trên mặt đã bị đông cứng.

"Nhưng mà Lại Lại này. Gần đây chị cuối cùng cũng nghĩ thông một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Em có biết vì sao anh họ chị vẫn luôn không đáp lại tình cảm của em không?"

Tư duy có cần thiết phải nhảy vọt như vậy không.

Hồ Lai Lai cảm thấy mình sắp không đuổi kịp tiết tấu của Lý Hàn Thu. Không hiểu sao cô ấy lại đột nhiên nhắc tới vấn đề nghiêm túc này. Hơn nữa còn dùng cái giọng điệu tự nhiên như vậy.

Cô sợ sẽ nghe được tin xấu gì đó, rầu rĩ nói: "Không muốn biết."

"Chị đây cứ nói, em cứ nghe một chút đi."

"......"

Nào có ép mua ép bán như vậy chứ!

Hồ Lai Lai nhanh chóng đưa điện thoại ra xa, không ngờ Lý Hàn Thu còn nhanh hơn. Trước khi cô kịp bịt tai trộm chuông đã nói xong rồi.

"Bởi vì anh ấy chưa từng cảm thấy em thật sự thích anh ấy. Cho nên anh ấy cảm thấy không cần thiết phải đáp lại. Sặc, nói vậy chị lại thấy anh họ chị cái người này cũng thật là thiếu cảm giác an toàn."

Ủa? Tại sao lại không giống với kịch bản trong tưởng tượng?

Hồ Lai Lai lập tức bùng lên hứng thú, quên mất một giây trước mình còn chối đây đẩy.

Cô nghe không hiểu ý của lời nói này, hoặc là nói cô không tán đồng với cách nói này. Hỏi ngược lại: "Vì sao lại cho rằng em không thật sự thích anh ấy? Chẳng lẽ em thể hiện chưa đủ rõ ràng?"

"Ai nói cứ biểu hiện rõ ràng thì nhất định là thật lòng. Nếu như vậy thì vì sao em cứ cảm thấy trước nay Tiền Tài chỉ muốn lấy em ra làm trò cười?"

"Tiền Tài?" Cô không nghĩ tới đoạn hội thoại này còn có thể xuất hiện thêm cái nhân vật lông lá. Trả lời một cách vô cùng có lý: "Tiền Tài là thật sự muốn lấy em ra làm trò cười a. Nào có ai xốc nổi như cậu ta vậy, cả ngày đem chữ thích dán bên miệng."

"Em đó."

"Em......"

Xuất phát từ thói quen, Hồ Lai Lai theo bản năng muốn cãi lại. Một chữ "em" buột miệng thốt ra, lại không có tiếp theo. Bởi vì sau đó cô mới phát hiện mình không thể nào phản bác.

Thật là như vậy sao?

Cô hoài nghi lại hoang mang, trầm mặc thật lâu. Cuối cùng đưa ra nghi vấn trong lòng: "Nhưng là không phải trước kia chúng ta đã nói rằng sẽ lấy lì lợm la liếm làm phương châm hành động sao?"

"Lì lợm la liếm là để làm anh họ chị không quên mất em. Chứ còn với yêu thích không có nửa xu liên quan."

"Không...không liên quan? Sao chị không nói sớm!" Hồ Lai Lai cảm thấy mình đã bị lừa, buồn rầu nói tiếp: "Vậy phải làm sao bây giờ? Em cũng không thể nào móc tim ra cho anh ấy xem."

"Còn có thể làm sao? Thành thục hơn đi, nghiêm túc theo đuổi như người lớn xem nào."

"Cô giáo, thứ cho sự ngu dốt của em. Em nghe không hiểu miêu tả trìu tượng như vậy. Người có thể kỹ càng tỉ mỉ chỉ cho em cách thức thao tác được không?"

Hồ Lai Lai không có cách nào lĩnh hội điểm trọng yếu. Cầu Lý Hàn Thu tiếp tục chỉ điểm, kết quả chịu khổ bị cự tuyệt.

"Nếu cô biết cụ thể cách thức thì cô đã không phải độc thân đến tận bây giờ. Có thể giúp gì chị cũng giúp rồi, còn lại tự em cân nhắc đi. Chị còn có việc, thôi nhé."

"...... Lý Hàn Thu!"

Thật sự là tình chị em plastic!

Tự nhiên nhằm ngay trước đợt huấn luyện quân sự một ngày làm tâm tình của người ta nặng nề như vậy!

Giờ phút này Hồ Lai Lai chỉ nghĩ bò theo sóng điện thoại sang bên đó bóp chết Lý Hàn Thu. Vậy là đêm đó cô mang theo tầng tầng lớp lớp tâm sự, mất ngủ.

Ngày hôm sau cô ngáp liên tục đi đến nơi tập trung. Tâm tình càng nặng nề, bởi vì người thân phận đặc thù giống như cô đây (bạn nữ duy nhất của khoa khảo cổ). Mặc kệ đi đến chỗ nào cũng sẽ bị lạc lõng.

May mắn sau khi ổn định đội ngũ, cô đã phát hiện ra một người bạn có thân phận đặc thù giống như cô. Đó là cô bạn cùng phòng Đinh Văn Văn. Hai người đều được tập trung ở sảnh phụ khu huấn luyện của học viện quân đội. Hoàn cảnh này thật sự không phù hợp để sinh tồn đối với nữ sinh duy nhất của khoa hoà thượng cho lắm. Sau đó hai người giúp đỡ lẫn nhau nhanh chóng thành lập một cuộc cách mạng hữu nghị. Một tuần sau, phân đội hữu nghị nho nhỏ bắt đầu dần dần lớn mạnh, từ hai người mở rộng thành bốn người.

Trong đó, thay đổi lớn nhất chính là ngày càng nhiều thành phần bát quái hơn. Ví dụ như, vào buổi chiều ngày thứ hai của tuần thứ hai sau khi chính thức bắt đầu kì quân sự. Các cô như thường lệ chiếm gốc cây nhãn làm cứ điểm, sau đó bắt đầu từ thành viên mới Tiểu Khả tiến hành bát quái.

"Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa! Bạn nữ da trắng nhất ấy, hoa khôi của khoa máy tính. Nghe nói mấy ngày nay đã bị vài bạn nam xin số điện thoại. Ngay cả huấn luyện viên cũng lấy việc công làm việc tư, tặng bạn ấy rất nhiều đồ ăn."

Hoa khôi của khoa máy tính? Hoa tháng năm?

Vừa nghe có thể ngắm bạn gái xinh đẹp, Hồ Lai Lai vội vàng nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Khả. Lại phát hiện nhân vật được nhắc tới có chút quen mắt.

Chỉ là còn chưa kịp xác nhận thì lại nghe thấy một thành viên mới khác - Thái Thái nói: "Đúng rồi, Lại Lại, Văn Văn, hai người học khoa gì vậy?"

"Tớ học lịch sử, Lại Lại học khảo cổ."

"Khảo cổ?"

Hoa khôi gì đó ném ra sau đầu, hai người không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm hứng thú: "Vậy chắc cậu biết rất nhiều chuyện trộm mộ nhỉ?"

Hồ Lai Lai bị hai chữ "trộm mộ" kích thích, thu hồi tầm mắt, buông tay nói: "Gà mờ thôi."

Phản ứng của cô đối với chuyện này tựa như một phản xạ có điều kiện. Cô đã sớm tập mãi thành thói quen. Nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi. Đó là mỗi lần cô đều sẽ không sợ phiền hà giải thích điểm khác nhau giữa hai vấn đề. Chỉ vì cô muốn góp chút sức lực nhỏ bé của mình làm thay đổi quan niệm sai lầm phổ biến này trong lòng mọi người mà thôi.

Hôm nay cũng như thế.

Vì muốn làm cho các cô gái cảm nhận được mị lực của ngành này một cách chân thật. Hồ Lai Lai móc điện thoại từ trong túi ra muốn cho các cô xem ảnh chụp. Ai ngờ vừa mới lộ ra một góc các cô gái liền sợ tới mức đứng phắt dậy đem cô vây quanh.

"Làm thế nào mà cậu có thứ này?"

Thái Thái vừa hỏi, vừa đem điện thoại một lần nữa nhét trở lại túi cô, sợ bị phát hiện.

Kỳ thật đại đa số người ở đây đều đã từng trộm giấu điện thoại. Thế nhưng cuối cùng toàn quân cũng bị diệt sạch. Bởi vì mức độ nghiêm khắc của nơi này có thể so với mức độ nghiêm khắc khi thi đại học. Không những lục soát lần lượt từng người một, mà vali, túi xách, hành lý cũng không buông tha. Tổng số điện thoại bị tịch thu cũng đủ để mở một của hàng điện thoại rồi.

Chỉ là thế nào mà lúc này các cô lại nhìn thấy một con cá lọt lưới?

Chuyện này đối với thành viên mới mà nói thì coi như một chuyện lớn. Nhưng với những thành viên già còn lại thì đã không còn gì đáng kinh ngạc, thong dong giải thích: "Đợt kiểm tra trước Lại Lại đem điện thoại ném vào bụi cỏ. Kiểm tra xong lại nhặt về."

Còn có thể làm như vậy?

Thấy vẻ mặt sùng bái của các cô, Hồ Lai Lai bành trướng. Hai tay cô ôm vai, hắng giọng một cái, bắt đầu dạy hư học sinh. Ra vẻ lão làng nói: "Aiz, các cậu nhìn lại mình xem. Đều đã học đại học cả rồi mà còn thật thà như vậy. Cứ thế thì sau này ra xã hội nhất định sẽ bị ăn thiệt thòi đó."

"Không thật thà giống như em vậy, còn chưa ra xã hội đã bị ăn thiệt thòi."

"......"

Hồ Lai Lai biểu cảm đông cứng, giải vờ ngắm phong cảnh xung quanh coi như không nghe thấy. Người vừa đến hẳn không có chuyện gì tốt. Nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, cứng cổ, quay đầu qua.

Sau đó, loảng xoảng, hy vọng tan tành.

Cũng may cô luôn gặp nguy không loạn, trịnh trọng gật gật đầu, tán thành nói: "Đúng, đội trưởng Trình nói đúng. Chúng ta nhất định phải nhìn lên trời cao, làm đến nơi đến chốn, tuyệt đối không thể làm loại chuyện đầu cơ trục lợi!"

"Được rồi, nộp đồ ra đây đi."

"Đồ gì ạ?"

Trình Ải không trả lời, chuyển tầm mắt xuống dưới, nhìn nhìn túi quần cô. Thứ gì vừa xem là hiểu ngay.

"......"

Chiêu giả ngây giả dại vạn năng không dùng được, Hồ Lai Lai lập tức điều chỉnh chiến lược. Trong ánh mắt cô lập loè tia sáng biết sai liền sửa. Cô chắp tay trước ngực, đau khổ cầu xin: "Đội trưởng Trình, không không không, thần tiên tỷ tỷ. Em sai rồi, cho em một cơ hội nữa đi. Xin chị đó."

"Gọi mẹ cũng vô dụng." Trình Ải xoè tay, giọng điệu kiên quyết không cho thương lượng đường sống: "Nhanh chóng giao ra đây."

Có một câu danh ngôn như thế nào nhỉ? Trang bức* sẽ bị sét đánh? Chỉ sợ hiện tại so với bị sét đánh còn khó chịu hơn. Tựa như có người muốn cướp con cô vậy. Hồ Lai Lai liên tục lùi về phía sau, lại bị kéo lại.

"Muốn bị phạt nhảy cóc hả?"

"Nhảy thì cô sẽ không tịch thu nữa ạ?" Hồ Lai Lai mơ hồ nhìn thấy hy vọng đang vẫy tay với mình. Kết quả giây tiếp theo đã bị chém đứt.

"Tỉnh tỉnh đi, xế chiều rồi còn nằm mơ."

"......"

Vốn dĩ cô còn tưởng sẽ được cứu vớt nhưng Trình Ải không cho cô cơ hội. Lúc này còn trực tiếp chặt đứt đường lui của cô. Giành nói: "Hay là em muốn cô gọi giáo viên phụ đạo của các em đến xử lý chuyện này?"

"......!!!"

Hồ lai Lai mất mặt trước ai cũng được trừ Tần Thơ! Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của cô. Vì thế cô không còn hấp hối giãy giụa nữa. Quyết đoán giao điện thoại ra, vẻ mặt bi thống trở lại đội ngũ.

Thấy thế, Trình Ải lắc đầu cười. Lấy điện thoại của mình chụp lại bộ dáng như mất đi cả thế giới của Hồ Lai Lai. Gửi lên tin nhắn WeChat:

- - Bé con nhà cậu sao vẫn lóc chóc như vậy?

- -----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn không đủ, góp thêm một ít kịch trường.

Ngày hôm nay là lần thứ 102 Hồ Lai Lai êm đẹp tuồn vào nhà Diệp Mạnh Trầm. Canh lúc anh vừa tắm xong, chặn cửa phòng tắm. Đùa nghịch lưu manh nói: "Người ngay thẳng không nói lời mờ ám. Vị tiên sinh này, em muốn phát sinh chút quan hệ lâu dài với anh. Có thể cho em một cơ hội hay không?"

Diệp Mạnh Trầm cười gằn một tiếng, lấn người nói: "Một là đủ?"

"......!!!"

- ------------------------------

* Trang bức(装逼)/Trang B(装B):

1(thường dùng). Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất (VD, không hiểu biết, yêu thích gì văn chương nhưng khi đi chung với 1 nhóm văn nghệ sỹ thì làm ra vẻ mình cũng là người hiểu biết, yêu thích văn chương)

2. Thu mình, giữ kẽ, kín kẽ. Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn.