Ông mặt trời giữa hè tựa hồ luôn không biết mệt mỏi. Bằng chứng là đã sáu bảy giờ tối mà trời vẫn còn sáng, không thấy chút dấu vết hoàng hôn nào.
Bên ngoài tiếng người ồn ào huyên náo, tiết lộ giờ cao điểm buổi chiều đã đến.
Diệp Mạnh Trầm ký xong liền rời đi, đi từng bước ra khỏi nơi náo nhiệt này. Còn Hồ Lai Lai, đương nhiên là ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau.
Cô biết mình đã làm sai, cho nên không dám đuổi theo, tự giác duy trì một khoảng cách nhất định. Một bên nhìn nhìn bóng dáng lạnh lùng của anh, một bên hối hận đến muốn cắn lưỡi tự sát. Oán giận nói: "Xem đi, đều tại cậu!"
Người đang đi trên đường, nồi từ từ trên trời rơi xuống?
Đối mặt với lời chỉ trích này, Tiền Tài cũng không để ý, chỉ là không hiểu sự lo lắng của cô, hỏi: "Sao cậu lại sợ anh ta tức giận như vậy?"
Hiển nhiên, Hồ Lai Lai không quá thích kiểu miêu tả này. Vừa dứt lời liền trừng mắt nhìn cậu ta, chỉ ra sai lầm căn bản: "Cái gì mà sợ anh ấy tức giận, tớ căn bản là không nên làm anh ấy tức giận. Hiểu chưa?"
Càng nói cô càng cảm thấy mình sai vô cùng. Lông mày buồn rầu nhăn lại thành chữ "三". Đang không biết làm sao để ngăn cơn sóng dữ, bỗng vô tình phát hiện cơ hội. Vì thế nhanh chóng chạy vọt qua.
Ở bên này Diệp Mạnh Trầm đang ngậm điếu thuốc, muốn tìm bật lửa, kết quả tìm không thấy. Trước mặt bỗng nhiên nhiều thêm một bàn tay trắng nõn. Trong lòng bàn tay bé nhỏ có mấy viên kẹo bạc hà xanh xanh nằm chỉnh tề. Tản ra hương vị mát lạnh.
"Không mang bật lửa? Vậy ăn kẹo bạc hà đi ạ. Một viên không đủ thì sáu viên. Ăn vào sẽ không còn tức giận nữa."
Câu nói chậm nửa nhịp vang lên, kết thúc bằng một cái chớp mắt của Hồ Lai Lai. Đồng thời một đôi mắt cười xuất hiện trong tầm mắt anh. Sau khi nói xong, cô lại đem tay hướng phía trước duỗi duỗi, hơi thở hơi gấp. Mà một câu cuối cùng kia tính ám chỉ quá rõ ràng, là mánh khoé của Hồ Lai Lai sau những lần phạm sai lầm. Lấy lòng đến không thèm che dấu.
Giống như ánh nắng ngay lúc này, nhiệt tình, ngay thẳng, lại làm con người ta không thể cự tuyệt.
Đáng tiếc Diệp Mạnh Trầm không phải người.
Anh một chút cũng không cảm kích, híp híp mắt, cầm xuống điếu thuốc còn chưa châm lửa. Bóp thành một đoàn, nâng khóe miệng, nhìn như ôn hòa, kỳ thật rất lạnh nhạt. Như cũ lười để ý đến vui cười của cô, nói: "Em vẫn nên để dành cho mình ăn đi, dưỡng thương cho tốt. Tâm hồn bé nhỏ, hửm?"
"......"
Mang thù.
Thấy anh trực tiếp đi thẳng tới chỗ chiếc xe đỗ ven đường. Hồ Lai Lai biết là anh đang thật sự tức giận. Nghĩ thầm đúng thật là cái đồ khó dỗ dành.
Cô đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ sức lực khác đến từ cổ tay, cản trở cô tiếp tục bước đi.
Quay đầu nhìn, là Tiền Tài.
Lông mày cô lại lần nữa nhăn lại, suy xét xem không biết lúc này nên động khẩu trước hay vẫn là động thủ trước. Lại bị cướp mất cơ hội, đối phương nhắc nhở nói: "Không phải vừa rồi cậu nói anh trai cậu rất bận sao, để mình đưa cậu về."
Một câu nói bình thường mà thôi, nhưng rơi vào tai những người nhau lại có những ý nghĩa khác nhau. Ví dụ như hai chữ "anh trai" chỉ riêng đối tượng nào đấy còn bao hàm cả ý tứ khiêu khích.
Điều này làm cho người đàn ông đang đi phía trước ngừng bước.
Đáng tiếc Hồ Lai Lai vẫn chưa phát hiện, ngược lại cảm thấy Tiền Tài nói cũng đúng, lập tức dừng lại, không hề chậm trễ thời gian của anh. Liên tục phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, anh mau về bận việc của anh đi, em có thể tự về được."
Nghe vậy, Diệp Mạnh Trầm xoay người, trên mặt biểu tình đen tối không rõ, chỉ có thể từ tiếng nói nghe ra vài phần ý cười trào phúng. Cũng không biết là nhằm vào ai, hỏi lại một câu: "Anh nói anh rất bận khi nào?"
Loại sự tình quá rõ ràng này còn cần phải nói sao. Chẳng lẽ không phải có mắt là có thể nhìn ra ngay sao?
Hồ Lai Lai nói không lên lời, chỉ cảm thấy bây giờ mình đi cũng không được, không đi cũng không được. Thế là đứng dậm chân tại chỗ. Thấy thế, người vốn không có nhiều kiên nhẫn lắm là Diệp Mạnh Trầm cảm thấy kiên nhẫn của mình đã sắp khô kiệt. Mở cửa xe, thúc giục nói: "Lại đây."
"...... A?"
Cái này cô càng không biết nói tiếp như thế nào. Còn tưởng rằng vì ý niệm của mình quá mức mãnh liệt nên xuất hiện ảo giác. Nhưng lại thấy anh đang đứng ở bên cửa ghế phụ mở rộng chờ cô. Liền biết đều là thật.
Thế mà không những không đuổi cô đi lại còn đưa cô về nhà, cái kịch bản gì đây?
Hồ Lai Lai một bên tự hỏi nguyên nhân, một bên dùng hành động chứng minh nguyên nhân cũng không quan trọng. Không chút nào lưu luyến hướng Tiền Tài phất tay tạm biệt, ngồi lên xe. Đến nỗi mấy cái ý nghĩ gì mà "sợ chậm trễ công tác của anh", "không muốn làm phiền anh" linh tinh dối trá, đều toàn bộ cút đi.
Đang lúc chiếc xe rốt cuộc gia nhập đoàn ngựa xe như nước trong giờ cao điểm buổi chiều. Lòng cô cũng mang thêm niềm hy vọng mới. Quyết định sẽ hối cải quay đầu là bờ, lấy mười ba phần thành ý để xin lỗi một lần nữa: "Thực xin lỗi, em biết hôm nay đều là em sai. Nhưng mà em thật sự không phải cố ý muốn cho anh thêm phiền toái. Anh đừng nóng giận được không. Em bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có lần sau!"
Lời nói này coi như cũng ra dáng.
Diệp Mạnh Trầm một tay chống đầu, đang đợi đèn chuyển xanh. Nghiêng đầu nhìn cô, sắc mặt cũng khá hơn nhưng vẫn không dao động, nói thẳng: "Em cảm thấy tôi sẽ còn tin chuyện quái quỷ gì của em nữa?"
Lại là một vấn đề đánh thẳng vào tâm hồn.
Hồ Lai Lai không thể nào trả lời, nghĩ thầm xong rồi, thật sự dỗ không nổi. Thức thời ngậm miệng lại. Tính toán dùng phương pháp "thời gian sẽ làm lành mọi vết thương" vạn năng.
Tiếc là, ý tưởng ngây thơ rất nhanh đã hoá thành cho bụi.
Bởi vì cô phát hiện đích đến không phải nhà cô, mà là công ty anh.
Hồ Lai Lai đã sớm vui vẻ đến hoa tay múa chân. Nhưng sau vài lần ăn mệt cô đã quyết định sẽ không bao giờ tùy tiện ăn bậy bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống nữa. Còn cực kỳ hoài nghi liệu có phải anh đang muốn để nhân viên trong công ty nhớ kỹ mặt cô. Để đề phòng cô sau này thập thò theo dõi?
Vì thế trong quá trình thang máy không ngừng đi lên. Cô chung quy vẫn không nhịn nổi. Tìm một cái cớ sứt sẹo uyển chuyển cự tuyệt: "Anh bỏ quên cái gì sao? Vậy em ở bên ngoài chờ nha, em không vào nữa."
Vừa nghe lời này, Diệp Mạnh Trầm biết cô lại đang suy nghĩ linh tinh gì rồi. Đầu cũng không động, dứt khoát ngắn gọn nói: "Lý do."
Lý do? Quá đơn giản.
"Bởi vì người vô sự mà ân cần, phi......"
Trong những câu chữ trộm ẩn dấu chút bất mãn, hy vọng đối phương có thể nghe hiểu hiểu rồi thay đổi ý định một chút. Không ngờ còn chưa nói xong, cửa thang máy liền "Đinh" một tiếng mở ra, làm hại cô phân tâm ngẩng đầu nhìn theo quên cả nói tiếp.
Nhưng Diệp Mạnh Trầm cũng không vội đi ra. Kiên nhẫn chờ cô nói xong, biết rõ còn hỏi: "Phi cái gì?"
Giống như anh cảm thấy rất hứng thú với câu trả lời này. Nhưng giọng nói bình tĩnh mà lãnh đạm khó nén tia uy hiếp trong đó. Người chưa từng ăn thiệt thòi trước mắt vừa nghe, lập tức quay ngoắt phương hướng. Dựng thẳng ngón cái, kiên định nói: "Phi thường tốt!"
Vì sợ bị nhìn ra sơ hở, nói xong cô liền thẳng sống lưng dẫn đầu đi ra khỏi thang máy.
Việc đã đến nước này, nói cái gì cũng không làm nên chuyện gì. Chi bằng cứ nhịn đau mà đi tham quan. Dù sao rất có thể cơ hội này sẽ chỉ có thể xảy ra trong hôm nay ngay lúc này mà thôi.
Công ty mới thành lập luôn có các loại chuyện vặt vãnh chưa xử lý kịp. Cũng may gần đây đã kết thúc giai đoạn chuẩn bị dài dòng. Công ty đã dần đi vào quỹ đạo. Hiện tại đang bắt đầu triển khai hạng mục đầu tiên nên mặc dù đã đến giờ tan tầm nhưng đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.
Tất cả mọi người đều nghiêm túc tăng ca, trừ Trần Khoa.
Cũng chính là người đang ngồi xổm canh giữ cửa công ty kia.
Thật vất vả mới nghe thấy tiếng bước chân mình đang mong chờ, liền chạy nhanh đến tranh công: "Cuối cùng đã tìm được túi của bé con nhà mày rồi đó. Tao còn thuận tiện giúp mày thu thập một chút hai tiểu tử......"
Ai ngờ nói một nửa, hắn đột nhiên phát hiện mình đã nhận sai tiếng bước chân. Thấy người tới cư nhiên lại là cô bé con kia. Lập tức thanh thanh giọng nói, một lần nữa ổn trọng nói: "Cuối cùng cũng tìm được túi của em rồi. Để trong văn phòng của Diệp Mạnh Trầm. Phía trước quẹo trái phòng thứ hai, không cần cảm ơn."
"Túi của em?"
Hồ Lai Lai nghi ngờ dừng bước chân, nhìn trái nhìn phải. Sau khi xác định là anh ta đang nói chuyện với mình, lại hỏi: "Anh là nói cái túi vừa bị cướp kia?"
"Chẳng lẽ em còn cái túi khác?"
"...... Không có."
Hồ Lai Lai vẫn không thể tin được. Sau khi đẩy cửa văn phòng ra, quả nhiên thấy đúng là túi của mình rồi. Nhất thời cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Xoay người chạy ngược ra ngoài muốn hỏi cho rõ ràng. Đúng lúc này người bên ngoài đã đi đến, trong tay còn cầm một hộp sơ cứu.
Thấy cô vội vội vàng vàng muốn chạy đi đâu, Diệp Mạnh Trầm cũng không động. Anh đá đá chân ghế sô pha.
"Lại đây, ngồi xuống"
Bây giờ cũng không cần hỏi nữa, đáp án vừa nhìn là hiểu ngay.
Sau khi biết được đáp án cô như bừng tỉnh đại ngộ, những ngờ vực kia biến mất không thấy tăm hơi. Thay thế bằng cảm giác không chân thật cùng áy náy. Sau khi ngồi xuống, Hồ Lai Lai ngượng ngùng xoắn xít nói: "Anh dẫn em tới nơi này là vì đem túi trả lại cho em. Sau đó thuận tiện xử lý vết thương một chút sao?"
"Không thì sao, phi gian tức đạo?" (không phải lừa đảo cũng là đạo chích)
"......"
Hồ Lai Lai thiếu chút nữa không cách nào phản bác. May mắn sở trường của cô là phản ứng rất nhanh, biết sai liền sửa. Ra dáng tự phê bình vì chính bản thân mình, nói: "Anh xem tư tưởng em thật là quá hẹp hòi rồi. Sao lại có thể nói ra lời nói ác độc như vậy. Là em lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử......"
Sau khi lại đem bản lĩnh nói luyên thuyên của mình online, cô giống như rốt cuộc đã vui vẻ lên. Vì thế Diệp Mạnh Trầm không bắt cô "tỉnh lại", tùy ý cô nói tiếp. Chăm chỉ đảm đương phần hậu kỳ. Thẳng đến khi mùi cồn tràn ngập trong không khí, anh mới lên tiếng.
"Đau thì nói, đừng chịu đựng."
Sau khi nói xong, anh tùy ý ngồi trên mặt đất. Bắt đầu giúp cô rửa sạch miệng vết thương. Biểu tình chuyên chú, ánh sáng bị động tác cúi đầu của anh chắn đi một nửa. Phần còn lại phủ trên lông mày, còn có thể mơ hồ tìm được một chút bóng dáng của thiếu niên.
Vĩnh viễn sạch sẽ bằng phẳng, vĩnh viễn sẽ không bị thế tục thay đổi.
Hồ Lai Lai nhìn đến xuất thần, chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt cùng hình ảnh của quá khứ dần nhập làm một. Bỗng nhớ tới trước kia khi anh giúp mình lắp ráp mô hình cũng giống y như bây giờ. Thậm chí ngay cả tần suất chớp mắt cũng không thay đổi.
Đương nhiên, cô cũng không thay đổi. Vẫn bất chấp mọi thủ đoạn như cũ.
Tiểu tâm tư bị đè nén đang chậm rãi lung lay. Sốc lên tinh thần, nhắm chuẩn thời cơ, hít hà một hơi, khoa trương nói: "Đau a......"
Nghe vậy, Diệp Mạnh Trầm nhấc mí mắt nhìn cô. Còn chưa kịp nói gì đã thấy cô mở ra hai tay, chủ động cung cấp phương pháp giải quyết: "Xem ra anh chỉ có thể ôm em một chút mới đỡ được."
Lại là chiêu này.
Diệp Mạnh Trầm biết cô lại bắt đầu muốn chơi xấu, thu hồi tầm mắt. Đáy mắt cất giấu ánh trăng, lóe tia sáng thanh lãnh, chiếu sáng lên sự vui vẻ bên trong, như là cười nhạo lời nói của cô không có tiền đồ, hừ nhẹ nói: "Hồ Lai Lai, mỗi ngày trong đầu em đều chứa những thứ gì vậy?"
"Anh a."
Âm cuối nhẹ ngâm như là dính mật. Cách nhả chữ có nét ngây thơ đáng yêu riêng biệt của cô bé, nghe không hề ỏn ẻn ra vẻ. Lại không sai lệch mà chui vào lòng người. Diệp Mạnh Trầm nghe đã mười mấy năm, thẳng đến hôm nay mới phát hiện, hoá ra anh vẫn còn nghe đến chết lặng.
Nhận ra điều này khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, hoặc là nói cảm thấy xa lạ. Anh ném tăm bông, đứng lên.
Thấy thế, Hồ Lai Lai biết mình lại nói sai nữa rồi. Lại lần nữa nảy sinh ý định muốn cắn lưỡi tự sát. Đánh đánh cái miệng luôn không biết tự khống chế. Vẻ mặt ảo não, muốn đền bù.
Chẳng qua trong thời gian ngắn cô không thể nghĩ ra được phương án nào tạm ổn. Chỉ có thể cười ha ha vài tiếng sau đó nhanh chóng xây dựng một bầu không khí đùa giỡn. Bổ sung ba từ --
"Mới là lạ."
"......"
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Mạnh Trầm: Mấy đứa nói xem anh có nên đánh người hay không:)
Nếu thay đổi câu cuối cùng của đoạn đối thoại. Hẳn là.....
Diệp Mạnh Trầm: Hồ Lai Lai, mỗi ngày trong đầu em đều chứa những thứ gì vậy?