Trước những nghi hoặc của mọi người, Bạch Thiên Thù đành phải lên tiếng:
"Nói thật, ta cũng không rõ ràng lắm. Có thể là do Ngọc Kinh tu luyện một loại thân pháp nào đó tương tự với tên đệ tử Niệm Từ lúc trước."
Nghe nàng nói vậy, những người khác không hỏi thêm gì nữa. Thế nhưng sự nghi hoặc thì vẫn còn đọng lại trong đôi mắt.
Bọn họ không hoài nghi về "thân pháp" của đệ tử Niệm Từ nọ, nhưng Bạch Ngọc Kinh thì... dường như không giống như là thi triển thân pháp. Linh lực mà nàng bộc phát ra lúc nãy có gì đó hơi khác với linh lực bình thường của nàng.
Có thể ngồi lên chiếc ghế viện chủ, các chủ, đường chủ thì chút nhãn lực đó bọn họ hẳn phải có.
...
Sau chiến thắng của Bạch Ngọc Kinh, bốn trận đấu còn lại nhanh chóng nối tiếp diễn ra.
Không có thêm sự bất ngờ nào nữa, các tuyến thủ được đánh giá cao hơn là Tô Bá và Lôi Ngọc của Trung viện, Triệu Yên của Nam viện, Phong Vỹ của Đông viện lần lượt giành chiến thắng trước đối thủ của mình.
"Xin mời các tuyển thủ bốc thăm thi đấu vòng ba."
Khi kết quả bốc thăm đã có, Lưu trưởng lão quét mắt nhìn các đệ tử trước mặt, đến chỗ của Bạch Ngọc Kinh và Giang Lưu Nhi thì dừng lại lâu hơn một chút. Ông hài lòng gật đầu, nói:
"Các ngươi hãy về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ lại tiếp tục thi đấu. Được rồi. Các ngươi đi đi."
Trông thấy các tuyển thủ đã rời khỏi, những người trên khán đài cũng bắt đầu ra về.
Quần Anh Hội diễn ra trong ba ngày: vòng bảng (vòng một) và vòng hai diễn ra ở ngày thứ nhất, vòng ba diễn ra ở ngày thứ hai, vòng cuối cùng - chung kết - diễn ra ở ngày thứ ba.
Một lát lâu sau, khi mà tất cả mọi người đều đã về hết, trên khán đài vắng vẻ, một thiếu nữ mới đứng lên lặng lẽ rời đi.
Trong một căn phòng đơn sơ, tiếng ai đó đang ngêu ngao hát. Nhịp điệu thì cũng không đến nỗi, thế nhưng ca từ thì lại chỉ có duy nhất một chữ.
Nhìn bộ dáng tên tiểu tử kia, Giang Lưu Nhi cảm thấy có chút buồn cười.
Chủ nhân của tiếng hát không ai khác, người thể hiện chính là Đồng Đồng.
Hiện giờ nó đang ngồi trên chiếc bàn đặt giữa phòng, vừa dùng hai tay ôm linh thạch chơi xếp hình vừa ngêu ngao hát. Mà cũng chẳng biết là nó đang hát gì nữa.
Trong suốt mấy năm qua, năng lực vận dụng không gian pháp tắc của Đồng Đồng ngày càng lợi hại. Ngoài túi linh thú và không gian giới chỉ, nó còn có thể đi xuyên qua kết giới linh lực, các loại pháp trận, kể cả mê trận hay huyễn trận đều không làm gì được nó.
Ba năng lực trước đó là thuấn di, tàng hình và biến lớn hóa nhỏ cũng đã tăng lên đáng kể. Nếu Đồng Đồng chỉ có thể thuấn di được bốn năm mét trong thời gian đầu mới gặp thì nay, khoảng cách đó đã là năm ngàn mét, tăng hơn một ngàn lần. Tuy so với tốc độ phi hành của tu sĩ thì chẳng là gì cả, thậm chí khoảng cách đó còn không bằng quãng đường mà một tu sĩ Thần Thông Cảnh hậu kỳ phi hành được trong một phút. Thế nhưng... nó là thuấn di!
Thuấn di và phi hành là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Phi hành là di chuyển, thuấn di thì không. Nó là sự dịch chuyển tức thời. Đó là năng lực chỉ có các bậc đại năng Phi Thiên Cảnh trở lên mới làm nổi.
Trừ thuấn di ra thì hai năng lực là tàng hình và biến lớn hóa nhỏ của Đồng Đồng bây giờ cũng rất lợi hại. Khả năng tàng hình thì không phải nói, Giang Lưu Nhi tin tưởng dù là cường giả Chân Đan Cảnh hậu kỳ cũng khó lòng phát hiện được. Còn về khả năng sau, khi biến lớn (cự biến), Đồng Đồng có thể biến to gấp hai mươi lần kích thước bản thân nó; khi biến nhỏ (vi biến) đến cực hạn, kích thước đó chỉ còn bằng một con kiến.
Với ba năng lực trên, việc Giang Lưu Nhi phán định cho Đồng Đồng chức nghiệp "thần thâu" là hoàn toàn có cơ sở, hơn nữa còn là cơ sở vô cùng vững chắc không thể bàn cãi.
Nó không làm siêu trộm thì quả thật hơi lãng phí thiên phú trời ban a!
Giang Lưu Nhi nhìn tiểu tử đang ngồi hát kia mà cảm thán.
Mặc dù ở thời điểm hiện tại Đồng Đồng chỉ có thể thuấn di được trong cự li ngắn và cũng chưa thể đạt tới trình độ mang vật thuấn di, nhưng nếu cộng thêm năng lực tàng hình và biến lớn hóa nhỏ nữa thì tuyệt đối nó sẽ là một tên trộm siêu cấp vĩ đại nhất trong lịch sử của Thiên Vũ đại lục này. Bởi nơi đây, từ xưa đến nay làm gì có ai vận dụng được không gian pháp tắc như nó. Muốn lĩnh hội pháp tắc không gian? Hãy đạt tới Phi Thiên Cảnh đi rồi hẳn nói.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại. Để tạo ra được tên trộm siêu cấp vĩ đại này, Giang Lưu Nhi đã tiêu tốn không ít tài sản, nếu không muốn nói là một con số khổng lồ.
Hai trăm viên cực phẩm linh thạch, riêng thượng phẩm và trung phẩm linh thạch thì càng không phải nói, hàng vạn viên đã nằm trong bụng Đồng Đồng.
Hai loại sau thì chẳng sao, nó có ăn hết thì Giang Lưu Nhi cũng chẳng tiếc. Nhưng còn cực phẩm linh thạch thì... nếu nói không xót thì không phải lời thật lòng. Ở Thiên Vũ đại lục cũng không có được bao nhiêu viên đấy!
Thôi thì cứ coi như đang đầu tư đi, sau này bảo nó đi trộm đông trộm tây các thứ này nọ để thu hồi lại vậy.
Giang Lưu Nhi đã hoạch định tương lai cho Đồng Đồng. Xem ra sứ mạng cao cả của nó là không thể tránh khỏi được rồi.
Đáng thương cho tiểu tử kia, đến giờ còn chưa biết "tương lai huy hoàng" đang chờ đợi mình phía trước. Nó vẫn vừa ôm linh thạch vừa ngêu ngao hát. "Trẻ nhỏ" thật là vô tư!
Tạm gác lại chuyện của Đồng Đồng, thần niệm khẽ động, trên tay Giang Lưu Nhi xuất hiện một thanh kiếm.
Bề ngang khoảng một tấc, bề dài gần bốn thước, màu xám tro, chỉ có một lưỡi mà không phải hai như những thanh kiếm khác.
Đó là thanh quái kiếm mà hắn đã lấy được từ Hắc Tâm Quỷ vương.
Giang Lưu Nhi nhẹ điểm một chỉ lên thân kiếm. Quái kiếm tức thì sáng lên, từ bên trong kiếm, một làn khói xanh bay ra, hóa thành hình dáng một cô gái.
Nàng có một mái tóc rất dài, màu lam, được cột lại theo kiểu đuôi cá. Bên tai trái nàng đeo một chiếc khuyên hình giọt nước màu đỏ, ở tai còn lại thì trống không. Ngoài ra, một đôi mắt sắc bén màu hổ phách, gương mặt tuyệt mỹ và một dáng người nóng bỏng cũng là điều làm người khác không thể không chú ý ở nàng. Tất nhiên, tất cả đều chỉ là hư ảnh.
Nàng không phải người, nói đúng hơn thì không phải người sống. Thân thể nàng đã chết từ lâu.
Qua một đỗi vẫn không thấy Giang Lưu Nhi nói gì, gương mặt cô gái kia trở nên nghi hoặc.
"Gần đây ngươi có nhớ lại được chút ký ức nào không?"
Cô gái lắc đầu.
Giang Lưu Nhi lại lần nữa lâm vào trầm tư.
Cô gái đang đứng trước mặt hắn đây chính là khí linh của thanh quái kiếm nọ. Nhưng cũng không phải là khí linh được quái kiếm dưỡng dục ra. Nàng là bị người luyện hóa thần hồn sau đó phong ấn vào trong kiếm.
Trường hợp như nàng ở tu tiên giới vốn không hiếm lạ gì. Bị người giết chết rồi đem hồn phách tế luyện, cả đời khó có thể siêu sinh...
Tuy nói việc tế luyện kiểu như thế sẽ giúp cho uy lực của pháp khí được tăng cường, nhưng không phải đối với pháp khí nào cũng đều có hiệu quả như vậy. Đa phần chỉ những loại pháp khí mang tà tính và ma tính mới được tế luyện bằng phương pháp tàn nhẫn đó. Dù sao thì phương pháp tế luyện ở tu tiên giới cũng rất nhiều.
P/s: Tâm sự một chút. Thật ra đây là bộ truyện đầu tay ta viết. Khi đó mới chập chững cầm bút, viết ra chủ yếu vì nhiệt huyết dâng trào, khó tránh khỏi sự thiển cận. Viết xong, thật lòng bản thân cũng rất không hài lòng, cảm thấy còn nhiều yếu kém, chưa diễn tả được cái mình muốn. Tự thấy đây chỉ là một bộ truyện dành cho người nhập môn, chưa đủ để gọi là tác phẩm thật sự.
Sau một thời gian, trưởng thành hơn, tâm nhìn đời cũng khác hơn. Ta bắt đầu chấp bút bộ thứ hai: Thiên Thiên Đại Tội. Ta nghĩ nó sẽ hơn hẳn bộ truyện này. Tiếc là công việc bận rộn, thời gian có hạn, thành ra tiến độ lại chậm như rùa bò, chỉ còn biết cáo lỗi với độc giả.