Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 152: Gặp lại cố nhân



Hôm sau.

Giống như nhiều người khác, Giang Lưu Nhi cũng nhận được lời mời tới dự buổi đấu giá do Tinh nữ đích thân chủ trì. Thật ra hắn đến đây không phải vì mục đích nào cả, chỉ là tùy tiện đi dạo một vòng rồi tiện thể xem có pháp bảo, linh khí nào vừa mắt thì mua lấy vài cái. Dù sao Quần Long Đại Hội vốn cho phép các tuyển thủ tùy ý sử dụng chúng, kể cả là đan dược giúp tu vi tức thì bạo phát cũng không bị cấm. Tóm lại là pháp khí, pháp bảo, linh phù, linh trùng, trận pháp..., chỉ cần dùng được thì tất cả đều có quyền sử dụng. Có thể thấy Quần Long Đại Hội là một cuộc cạnh tranh khốc liệt cỡ nào. Không như Quần Anh Hội tại Đại Nhật Cung, ở Quần Long Đại Hội này, việc các tuyển thủ bỏ mạng trên lôi đài là chuyện bình thường.

Giang Lưu Nhi muốn mua pháp bảo này nọ cũng không phải vì phòng thân gì, chẳng qua là muốn tiết kiệm thời gian và sức lực mà thôi. Cứ phải diễn kịch hoài hắn cũng thấy mệt, bớt được chút nào thì hay chút ấy...

Nhìn phòng đấu giá trước mặt, đang định bước vào thì Giang Lưu Nhi đột ngột dừng lại, hắn vừa trông thấy một người quen. Và hình như người kia cũng đã thấy hắn, y đang đi nhanh về phía này.

"A di đà phật, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, thí chủ, chúng ta lại gặp nhau."

Người mới đến là một vị hòa thượng còn rất trẻ, trên người mặc một bộ tăng y ngả màu, dưới chân đi một đôi giày cỏ.

Là vị hòa thượng thần bí Giang Lưu Nhi từng gặp tại Âm Hồn Cốc.

Giang Lưu Nhi nhìn hòa thượng, nửa thật nửa đùa nói:

"Tiểu sư phụ, thật ra ta chẳng muốn có duyên gì đó với ngươi đâu."

"A di đà phật, thí chủ nói thế thật không phải. Giữa hàng vạn ức người mà bần tăng và thí chủ có thể gặp được nhau, đó là do duyên từ nhiều kiếp trước. Biết đâu có khi ở một kiếp nào đó trong quá khứ, chúng ta là huynh đệ, phụ tử hoặc thậm chí là phu thê cũng không chừng. Thí chủ, bần tăng có ấn tượng rất sâu đậm với người, có lẽ kiếp trước chúng ta là..."

"Dừng!"

Sắc mặt Giang Lưu Nhi có hơi tối lại, vội cắt lời. Hắn thật sự không biết nếu cứ để tiếp tục thì tên hòa thượng kia sẽ đem mình biến thành cái gì của "kiếp trước" nữa. Hắn đành nói:

"Được rồi, ta công nhận là ta và hòa thượng ngươi có duyên. Vì vậy, ngươi không cần phải đem mấy cái kiếp trước hay là kiếp sau gì đó ra. Bây giờ ta còn có việc trong người, thứ lỗi không thể đứng đây bàn luận nhân duyên với hòa thượng ngươi được."

Vừa nói hết câu, Giang Lưu Nhi xoay người đi vào phòng đấu giá. Hắn muốn cách xa hòa thượng kia một chút. Đáng tiếc, hắn không thể như nguyện, bởi vì hòa thượng cũng đang theo vào.

"Hòa thượng, ngươi đi theo ta làm gì?"

"Mô phật. Thí chủ đã hiểu lầm rồi. Bần tăng không hề đi theo thí chủ. Bần tăng chỉ đang đi trên con đường của mình."

Giang Lưu Nhi và hòa thượng đi được chừng chục bước thì có ba người, một nam hai nữ bước ra nghênh đón. Người nam cũng không ai xa lạ, là vị Triệu sư huynh có tình ý với Lâm Thải Tuyết. Y chắp tay cung kính nói:

"Hai vị tiền bối, theo quy định thì cảm phiền cho vãn bối xem qua thiệp mời."

Giang Lưu Nhi không nhiều lời, lấy thiệp mời của Tinh nữ đưa ra. Đứng bên cạnh, hòa thượng cũng lấy ra một tấm thiệp tương tự, khiến cho Giang Lưu Nhi có hơi bất ngờ.

Thanh niên họ Triệu dùng hai tay tiếp nhận thiệp mời của từng người, kiểm tra xong liền trao trả lại.

"Hai vị tiền bối, xin mời vào trong."

...

Phía bên trong, buổi đấu giá vừa mới được bắt đầu.

Đứng trên bục đấu giá lúc này là một cô gái thân mặc hoàng y quý phái, dáng người cân đối hoàn mỹ, gương mặt được che bởi một tấm mạn màu trắng, nhìn không rõ dung mạo. Nàng cất tiếng:

"Trước tiên, tiểu nữ xin đa tạ các vị đạo hữu đã nể mặt nhận lời mời đến dự buổi đấu giá này."

Nàng nói tiếp:

"Trước khi chính thức bắt đầu đấu giá vật phẩm, tiểu nữ xin mời các vị thưởng thức một tách linh trà do đệ tử Tinh Cung chúng ta pha chế."

"Bộp bộp"

Sau hai tiếng vỗ tay của nàng, từ bên trong, mười cô gái cùng xuất hiện, trên tay mỗi người đều đang bưng một khay trà, hương tỏa thơm ngát. Các cô gái lần lượt bưng trà đặt xuống chỗ từng người một cách nhã nhặn nhất.

Cùng lúc đó, Giang Lưu Nhi và hòa thượng bước vào.

"Xoảng!"

Bất thình lình, một âm thanh đổ vỡ vang lên. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về nơi vừa phát ra. Giữa phòng đấu giá, ngay lối đi, một cô gái đang đứng bất động, khay trà trên tay nàng đã rớt xuống tự lúc nào.

Ngồi cạnh đó, nhìn chén trà dưới đất, một vị đái hán đập bàn, nổi giận quát:

"Hừ! Một đệ tử thấp kém lại dám nhục mạ ta? Đây là đạo đãi khách của Tinh Cung các người?"

Vừa rồi, cô gái này đã buông tay khiến chén trà rơi xuống sàn khi đang cầm đưa qua cho hắn. Điều đó làm hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục. Tại sao những người khác đều không sao mà tới lượt hắn lại như thế?

Nhận thấy sự tức giận của đại hán, thân là chủ nhà, Tinh nữ không thể không cho hắn một lời giải thích. Nàng nói:

"Đạo hữu xin chớ nóng giận. Tinh Cung nào dám coi thường mọi người, vừa rồi chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi."

Bỗng nhiên, thân ảnh nàng biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã ở ngay cạnh đại hán và cô gái kia.

Thân pháp thật cao minh!

Đó là ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu của hầu hết mọi người.

Tinh nữ nhìn cô gái đã làm rơi khay trà lúc nãy, bảo:

"Ngươi đứng thừ người ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi!"

Hình như tới bây giờ cô gái mới lấy lại được phản ứng, nàng quay sang vị đại hán, đang định mở miệng xin lỗi thì bị cắt ngang.

"Xin lỗi? Chẳng lẽ chỉ một tiếng xin lỗi là coi như xong sao? Tinh Cung các người không khỏi quá xem thường Âm Dương Tông chúng ta rồi đấy!"

Tinh nữ hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi:

"Vậy theo ý đạo hữu thì như thế nào mới khiến đạo hữu chịu bỏ qua?"

"Cao mỗ cũng chẳng muốn làm Tinh Cung các vị khó xử, chỉ cần bảo cô ta quỳ xuống tạ lỗi thì việc này coi như xong."

Yêu cầu này của đại hán không có gì quá đáng cả. Dù sao thì hắn cũng là một trong những người đại diện cho Âm Dương Tông tham dự Quần Long Đại Hội lần này, thân phận có thể nói là cao quý. Còn cô gái kia? Chỉ là một đệ tử cấp thấp trong ngàn vạn đệ tử của Tinh Cung, địa vị há có thể so bì? Vì vậy, việc hắn yêu cầu cô gái kia quỳ xuống tạ lỗi coi như đã là cấp cho đôi bên một cái thang rồi.

Tinh nữ hiển nhiên hiểu được điều đó. Nàng bảo cô gái kia:

"Ngươi hãy quỳ xuống tạ lỗi với Cao đạo hữu đi."

Những tưởng cô gái sẽ làm theo và lập tức quỳ xuống tạ lỗi... Thế nhưng không. Nàng vẫn đứng yên đó, và dường như cũng chẳng có ý định quỳ.

Quỳ ư?

Nếu là một lúc nào khác, một hoàn cảnh khác, một nơi khác... Nàng sẽ quỳ. Nhưng hiện tại, nàng không thể, nàng không muốn quỳ... trước sự chứng kiến của hắn.

"Ngươi không nghe ta nói gì sao?"

Tinh nữ nhắc nhở, giọng điệu nàng đã có mấy phần không vui.

"Tinh nữ, xem ra đệ tử của Tinh Cung các người không được dạy dỗ tốt lắm. Đã vậy... Cao mỗ xin mạn phép dạy dỗ nàng ta giùm cho Tinh Cung!"

Vừa dứt lời, đại hán họ Cao liền vung tay tát thẳng vào mặt cô gái ngoan cố một mực không chịu quỳ kia.